THĂNG CHỨC HỆ THỐNG


Trong một căn phòng có một người ngồi lặng thinh ở đó, gương mặt người đó trắng bệch,đôi mắt thâm quầng.

Bỗng nhiên có 1 giọng nói vang lên " Ký chủ ".
Ái Linh giật mình quay trở lại hiện thực.Cô bực dọc lên tiếng " Hệ thống,ngươi kêu ta có gì ".
[....] nghi hoặc hỏi " Ký chủ, rốt cuộc cô có làm được hay không, tôi thấy là cô nên bỏ qua phương án này đi ".
Cô ngoan cố trả lời " Tất nhiên là được rồi.

Ngươi phải tin vào ký chủ tài hoa thông minh xuất chúng của ngươi chứ ".
Hệ thống nhìn đống hỗn hợp không ra hình dáng trên bàn.Rồi hiển thị gương mặt khinh bỉ, sau đó lặng mất tâm.
Để lại ai đó đang tức nổ não.Quyết thề rằng nhất định sẽ làm được, cho cái tên hệ thống đáng ghét kia há hốc mồm.
Nửa tháng sau, trong một căn phòng xập xệ vang lên tiếng hét sung sướng.

Ái Linh sau khi thành công thì liền nhảy cẫng lên vì vui sướng.Cô vừa múa vừa hát những âm điệu lộn xộn.
Hệ thống thấy ký chủ thành công thì cũng vui mừng thay cô.

Nhưng qua một lúc thì nó không còn vui mừng nữa.Người nào đó vẫn còn đang phát ra âm thanh không khác gì bò rống kia.Khiến cho nó cảm thấy như đang bị tra tấn vậy.

[....] hết chịu nổi cái bà điên nhảy qua nhảy lại trong phòng, liền lớn tiếng " Ký chủ, cô nên đi thực hiện nhiệm vụ rồi đó ".
Ánh Linh xấu hổ gãi đầu.

Cô cũng biết là giọng hát của mình kinh khủng tới mức độ nào.

Nên cũng thấy hơi có lỗi với hệ thống.Vì thế cô liền vui vẻ, nhảy chân sáo đi thực hiện nhiệm vụ.
Nhưng trước tiên cô phải đi mua trang phục.

Chứ không mặc bộ đồ này mà đi gặp người, thì có khi bị tưởng là ăn mày mà đuổi đánh mất.
Bước vào cửa tiệm, liền chọn ngay bộ đồ màu lam vừa trang nhã mà không kém phần nổi bật.Khi Ái Linh bước ra khỏi cửa tiệm, thì ai ai cũng quay lại nhìn bằng một ánh mắt tò mò.

Cô mặc một bộ đồ màu trắng ở trong.Lớp ngoài là chiếc áo xuông thẳng xuống gót chân màu xanh dương.Khoác ngoài là chiếc áo trắng mỏng xuyên thấu.Tóc chẻ ngôi giữa, vấn lên rồi thả lọn tóc dài phía sau để tăng thêm phần thướt tha.

Cô cũng tự làm cho mình một cái mạng che mặt mỏng.

Vừa toát ra vẻ thần bí, mà vừa đoan chính, thanh thoát.

Hệ thống hiện tại đang rất khoái chí với bộ dáng của ký chủ.

Thấy cô khổ sở khó khăn như vậy, chính là niềm vui của hệ thống.

Còn ký chủ của ai đó, thì đang cố gắng đi ra dáng một thiếu nữ nhẹ nhàng.Có gia giáo nhất có thể,mặc dù cái eo lắc sắp gãy tới nơi rồi.
Không phải là cô tự dưng muốn ra dáng thục nữ.Mà là từ khi cô mặc như vầy ra đg,ai cũng nhìn hết.Thêm lát nữa còn phải đi thực hiện nhiệm vụ.Nên phải giữ hình tượng, nếu không thì toàn bộ kế hoạch đổ bể hết.

Cuối cùng lắc tới mức cái eo của cô sắp đứt lìa ra rồi thì cũng tới nơi.
Hai lính canh thấy cô đứng trước cửa liền mở giọng nói " Cô nương, cô đến đây làm gì ".
Ái Linh liền cất giọng cao lãnh nói " Ta tới đây để chữa bệnh cho tiểu thư của ngươi ".
Hai tên lính canh nghe vậy liền cất giọng khinh thường và bỡn cợt " Một nữ nhân như ngươi mà đòi chữa bệnh.Đừng có ở đây làm càng, nếu không coi chừng ta thay mẹ ngươi đánh mông ngươi đó ".Nói xong còn cười nham nhở.
Nếu là những cô nương bình thường khác.

Nghe tới đây chắc là mặt đỏ tới chín luôn rồi.

Nhưng may đó là cô, à mà cũng có thể là không may.
Mà không may là đối với chúng.Vì chúng dám nói ra những lời như vậy với cô.Chứ không phải là một cô nương khác.
Cô đen mặt, mở giọng khinh miệt bọn chúng " Các ngươi chỉ cần bẩm báo với chủ tử các ngươi là được.

Chuyện còn lại,ta nghĩ các ngươi không đủ tư cách để xen vào đâu ".
Hai tên kia nghe vậy liền hầm hổ đe dọa " Ngươi, được nếu đã vậy thì đừng trách chúng ta ỷ mạnh hiếp yếu "..


Bình luận

Truyện đang đọc