THÀNH PHẦN CÁ BIỆT

Dạo này xảy ra rất nhiều chuyện kì lạ, có mấy tội lỗi không biết ở đâu lòi ra nhảy hết lên đầu Ái Lạp. Mặc dù nó không hiền, nhưng tội danh chẳng rõ ràng, chỉ biết là bị kỉ luật, nên cũng không điều tra nổi nguồn gốc xuất phát từ chỗ nào.

- Bài kiểm tra 1 tiết của Ái Lạp lần này không được tính điểm, đề nghị chép phạt 20 lần, tuần sau làm lại bài cho tôi.

- Hả? Tại sao thưa cô....

Ái Lạp đứng lên phản bác, nhận lại chỉ là cái trợn mắt uy nghiêm của giáo viên dạy địa. Đây đã là lần thứ 4 trong tuần, vì mới kiểm tra 1 tiết đồng loạt nên bài trả về rất nhiều. Ái Lạp mệt mỏi muốn chết, ngồi thụp xuống bóc bánh ăn. Nó trông cả lớp cầm mấy tờ giấy trắng thảo luận điểm với nhau, đoạn quay sang nhìn mặt bàn chỉ có hộp bút của mình, hậm hực dần dần dâng lên, cái mồm ăn càng nhiều.

- Hẳn hoi nghẹn.

Bảo đưa cho nó chai nước, lặng lẽ vò nát đống bài đầy điểm 10 của mình dúi vào trong cặp. Quả nhiên, Ái Lạp thật sự bị nghẹn, nó ho sù sụ, vơ lấy chai nước uống lấy uống để. Đợi tới lúc nuốt được thứ mắc trong cổ họng xuống, mặt con nhỏ liền xị dài ra như cái bơm, nằm úp mặt xuống bàn không thèm động đậy. Bà đây là đang dỗi cả thế giới.

- Tan học tao với mày đi gặp cô chủ nhiệm, hỏi cô xem thế nào.

Một câu nói của Bảo làm Ái Lạp phải ngồi dậy. Đứa nào đấy hùng hổ xắn tay áo lên, há to cái mồm công suất như loa phát thanh mà gào:

- Nếu còn nhận được câu trả lời mập mờ một lần nữa, mai tao nhất định, sẽ đi mua xăng ĐỐT TRƯỜNGGG!!!

- Được, lúc ấy tao sẽ tặng mày cái bật lửa.

Bảo cười vui vẻ, đưa tay xoa đầu con nhỏ, dùng "kẹo" dỗ dành cho nó nguôi cơn giận. Ái Lạp vốn là đứa hiếu động lại trắng đen rõ ràng, nhiều bài kiểm tra bị huỷ vô lí khiến nó gần như muốn điên, nhịn không bật lại giáo viên đã là kì tích lớn rồi. Trong đầu Bảo vụt qua vài ý nghĩ, ánh mắt chuyển lạnh, cố gắng kìm hãm Ái Lạp bằng mọi cách, tránh đến lúc nó chịu không nổi xung đột với thầy cô thì to chuyện.

Tan học, Bảo với Ái Lạp tới phòng nghỉ giáo viên gặp cô chủ nhiệm. Cô văn khi thấy Ái Lạp liền tỏ ra lúng túng, tuy nhiên nhận được sự đồng ý ngầm của hiệu trưởng, cô hít một hơi, ra hiệu cho hai đứa nhỏ ngồi xuống.

- Cô ơi, bài kiểm tra của em...

- Ái Lạp, nhà trường biết là nhà em giàu, nhưng em có cảm thấy việc làm của mình quá đáng không? Các cô là giáo viên, lương tháng tuy bèo bọt nhưng cũng có tôn nghiêm nghề nghiệp. Nếu em không chỉnh đốn lại tác phong của mình, trường e là sẽ phải đuổi học em.

Ái Lạp chưa nói hết đã bị chặn ngang, một loạt thông tin nặng như đá chọi liên tiếp vào đầu con bé khiến nó không phản ứng kịp. Ái Lạp đần ra, động tác cứng lại, não xoay vòng như chong chóng. Nó nhíu mày:

- Cô nói cái gì em không hiểu?

- Đừng cố nữa Ái Lạp, trường không thể bao che cho hành vi này của em.

Tức giận trên khuôn mặt Ái Lạp hiện lên ngày càng rõ, nó hỏi một đằng cô trả lời một nẻo, điên tiết đến mức cốc nước trên tay rung lên, suýt nữa thì bị ném xuống đất. Bảo bên cạnh cũng không hiểu nổi các cô đang nói về vấn đề gì, cậu khó chịu, mở cái mồm ít khi chịu phát biểu của mình ra:

- Hành vi gì thì cô cũng phải nói ra mới được chứ?


Trong phòng chỉ có hai giáo viên, cô chủ nhiệm và hiệu trưởng liếc nhìn nhau, ra điều khó nói. Lát sau, hiệu trưởng im lặng nãy giờ đành phải lên tiếng:

- Em thật sự không biết?

- Đương nhiên là không. Các cô đánh đố em ạ?

Ái Lạp cau có, thu hết biểu tình kì quái của hai người đối diện vào trong mắt. Cô chủ nhiệm thở dài, chép miệng rút từ trong túi ra một sấp bài kiểm tra đưa cho nó, đoạn xoay đầu đi chỗ khác:

- Em tự xem đi.

Ái Lạp đón lấy, nhận ra đúng là bài kiểm tra của mình, thấy không có điểm gì bất thường liền lật sang trang tiếp theo. Ngay lập tức, tờ 200 nghìn mới cóng kẹp trong bài kiểm tra đập thẳng vào mắt Ái Lạp, nó nhấc tờ tiền lên nhìn thêm một lượt, phát hiện ở cuối bài có thêm dấu ngoặc nho nhỏ: "Nếu cô cho em điểm cao, số tiền này là của cô."

Ái Lạp cả kinh, con ngươi co rút lại. Đây đúng là nét chữ của nó, có điều nó không phải là người viết cái này. Bảo bất ngờ không kém, cậu cầm cả sấp bài dựng lên, tiền liền thi nhau lả tả rơi xuống đất.

- Cô ơi, em thật sự không làm chuyện này.

Ái Lạp bất lực méo mồm, y chang như lúc nó nhận lỗi với bố ở nhà. Cô chủ nhiệm khi ấy hẵng còn nửa tin nửa ngờ, hiển nhiên có chút lung lay nhưng không hoàn toàn chắc chắn:

- Nhưng đây là nét bút của em.

- Vâng em biết, nhưng thật sự không phải là em ghi. Nếu có chỗ tiền này, em sẽ dùng mua con cá voi xanh size lớn ôm đi ngủ chứ không phải để đút lót. Em tự nhận mình rất thông minh, đủ đạt được điểm cao các bài kiểm tra mà không cần sử dụng thủ đoạn.

- Trừ bài kiểm tra môn Anh.

- À vâng, trừ bài kiểm tra môn Anh!

Bảo nhẹ bổ sung thêm vào lời của Ái Lạp, con nhỏ nhớ ra, vội vàng khẳng định. Cô giáo ngồi phía đối diện suy nghĩ vài giây, cuối cùng quyết định tạm tha, phần cũng vì học kì I không có xảy ra chuyện này. Ái Lạp được thả về, kèm theo lời dặn rằng việc của nó các cô sẽ bàn nhau và đưa ra cách giải quyết. Nó vâng vâng dạ dạ, cảm ơn rồi kéo ống tay áo Bảo lôi đi.

Hai đứa chầm chậm đi dọc hành lang, vô tình bắt gặp Trí tay cầm cái chổi liên tục quơ loạn. Anh ta thấy Bảo và Ái Lạp liền dừng tay lại, mỉm cười chào:

- Đại ca, đại tỷ, sao về muộn vậy?

Bạn nữ đứng sau lưng Trí nghe được cái tên thân thuộc bất giác rùng mình, đứng im tại chỗ. Ái Lạp không phải làm lại bài nữa nên tâm trạng khá tốt, thoải mái chia sẻ với đàn em:

- Bài kiểm tra của tôi tự dưng kẹp một đống tiền, suýt nữa bị huỷ.


- Hả? Bao nhiêu tiền, đủ để khao anh em đi ăn lẩu không?

- Các cô đang tạm giữ đống đó, với cả cũng không phải tiền của tôi nên mơ đi.

Trời đã vào đông, nhưng do hiện tại là buổi trưa nên hơi hơi có nắng. Nắng chiếu vào khoé mắt Bảo, chiếu xuyên qua cả ánh nhìn cậu dành cho cái chột dạ của bạn nữ đằng sau Trí. Thời tiết dạo này khá lạnh, Trí sung sướng khoe anh ta đã trực nhật xong, đợi cất nốt chổi rồi sẽ đi chung với Ái Lạp. Trí vừa mới thốt ra câu đó đã bị cản lại, Đan kéo áo anh, nhất quyết không thả:

- Hôm qua bố mẹ Trí nói thế nào Trí còn chưa nghe hả, sao cứ thích đi chơi với đám hư hỏng này thế?

Câu nói làm Trí nhanh chóng tối sầm lại, anh ta gạt tay con nhỏ thanh mai ra, tức giận không hề đè nén mà bộc phát:

- Bản thân tôi cũng là đứa hư hỏng, đi chơi với những đứa hư hỏng giống mình thì có gì sai? Cậu mà còn dám nói họ như vậy nữa là tôi đánh gãy chân cậu đấy!

Dẫu vẫn biết là mình có nhiều người ghét, nhưng Ái Lạp không ngờ chính nó lại là đối tượng mà các phụ huynh cấm con mình chơi cùng. Nó bắt gặp ánh mắt căm giận của chị gái cầm chổi chĩa về phía mình, lòng dấy lên linh cảm không thể giải thích.

Mẹ thường nói, giác quan thứ 6 của phụ nữ là thứ chuẩn nhất trên thế giới này. Nếu một đứa con gái mà cảm thấy ai đó có vẻ ghét nó, thì chứng tỏ đúng là như vậy.

- Thôi ông về nhà đi, hôm nay tôi không rảnh.

Ái Lạp cười cười đẩy tay Trí, vẫy chào ra về. Cô nhóc nhớ đến phản ứng của chị gái kia, tự ý thức được mình không nên có những suy nghĩ vu oan cho người khác, mắt vội vàng cụp xuống.

***
Sự đen đủi của Ái Lạp có vẻ chưa dừng lại ở đó. Đến tiết, quần áo thể dục trường phát cho Ái Lạp bỗng dưng biến mất, con bé vi phạm đồng phục, bị thầy bắt đi dọn bể bơi. Bảo nghe được không nói hai lời giơ chân lên dẫm bẹp quả bóng rổ dưới chân, tiếng nổ rất lớn vang lên, thầy liền điên tiết bắt cậu cầm chổi đi theo nốt. Bảo nhà mình có vẻ khá hài lòng, cái chân đang định giẫm tiếp quả nữa dừng lại giữa không trung.

- Giày mày có đinh à?

Ái Lạp cười đùa hỏi, Bảo xua tay, ra điều cậu rất khoẻ. Ái Lạp không tin, Bảo doạ sẽ bế Ái Lạp tung lên lần nữa, ai đó lập tức im tịt.

Cuối ngày hôm ấy Ái Lạp thấy An chạy từ nhà gửi xe ra, cầm theo cái áo đồng phục thể dục bị bánh xe cán nhàu nát bét. Ái Lạp nhìn được tên mình khâu trên áo, cùng với lời giải thích rằng cái áo bị vứt dưới nền đất của An, vài hình ảnh quá khứ lại nhảy ra trong đầu nó.

Vinh hồi mới vào cấp I rất được yêu thích, cái mặt nó đẹp trai quá hay sao, đến cả gái lớp 2 cũng theo. Ngày nào Vinh cũng nhận được bánh kẹo, luôn có một con bé lẽo đẽo theo sau cậu. Tới lúc Vinh không thể chịu nổi cảm giác bị đeo bám này, cậu bám lấy Ái Lạp khi ấy đang học lớp 3, công bố với tất cả mọi người rằng Ái Lạp là đối tượng mà cậu để ý.

Ái Lạp mãi mãi không thể quên cái nhìn của con bé bám đuôi Vinh khi liếc nó. Đó là một loại đau khổ, bất lực, và hận nhiều hơn hết thảy. Loại ánh mắt ấy giống hệt như của chị gái sau Trí đã từng nhìn Ái Lạp.


Dĩ nhiên, trẻ con vĩnh viễn chỉ là trẻ con, nhưng việc trí não của một số đứa phát triển hơn tuổi không phải là không có khả năng. Cứ lấy Vinh làm ví dụ, nó cư xử như một ông già vậy.

Ái Lạp nhìn thấy bóng Trí ở sân bóng của trường, theo bản năng xoay người đi thẳng về nhà.

***
- Có phải mày nhận ra cái gì rồi không?

- Không.

Bảo hỏi, Ái Lạp lắc đầu phủ nhận. Nó tránh mặt Trí 1 tuần, những rắc rối cũng đồng thời ngừng lại trong ngần ấy thời gian. Tuy nhiên cứ lẩn trốn không phải là cách, nó không thể tránh Trí cả đời.

- Đại tuuuỷyyy~ Đi ăn trưa nào!!

- Ôi, tôi chợt nhớ ra tôi có việc gấp, ông với Bảo đi trước đi nhé!

Ái Lạp lại một lần nữa bỏ của chạy lấy người. Trí đưa mắt theo bóng dáng khuất dần ngoài cổng trường, sắc mặt ngưng trệ, chậm rãi quay sang nhìn Bảo. Anh ta nới lỏng cúc áo, tay đưa lên xoa đầu, thở dài đầy bất lực:

- Đại ca biết sao không nói cho em? Ái Lạp tránh mặt em cả tuần rồi.

- Tôi còn mong nó tránh mặt ông cả đời.

Bảo vô cùng thành thật trả lời, vẻ mặt có chút chán ghét không hề che giấu.

- Quá đáng!

Trí phì cười, mở máy xoá tin nhắn của Bảo đi, bấm số gọi cho Đan.

Ái Lạp chạy như chết cố thoát khỏi Trí, nó ngoái đầu nhìn, xác định anh ta không đuổi theo mới yên tâm đứng lại thở hồng hộc. Ái Lạp nuốt nước bọt ngó nghiêng xung quanh, nhận ra mình đã chạy hơi quá, nó bắt đầu xoay người đi về hướng cũ. Tới khi qua một cái ngõ nhỏ, chân Ái Lạp bỗng dưng chững lại. Nó nhíu mày nhìn vào trong con hẻm vắng, thấy mờ mờ bóng mấy thằng con trai đang vây quanh đứa con gái, mắt trợn lên, không nghĩ ngợi nhanh chóng chạy vào.

Nền đất trũng tạo thành các vũng nước đọng sau cơn mưa, những túi rác đặt chồng lên nhau, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Đứa con gái với đôi mắt xanh biếc dựa lưng vào tường, đôi chân mảnh khảnh đi giày thể thao hơi nhấc lên, lạnh lùng nhìn mọi thứ với thái độ khinh bỉ. Tóc bạn nữ màu vàng hơi ánh kim dài đến quá lưng, bạn mặc áo phông với quần dài, nhìn qua dong dỏng cao lại có chút gầy yếu. Ái Lạp chạy vội vào, dẫm mạnh lên nước tạo thành những đợt tung toé, bắn cao tới nỗi nhuốm bẩn hết cái áo khoác đồng phục mà nó choàng ở eo.

- Con nào đây?

Một trong ba thằng con trai tỏ ra khó chịu khi có đối tượng không liên quan xen vào. Ái Lạp đứng chắn ngay trước mặt bạn nữ, dang tay che người ta ở sau lưng, bản thân nó thì nghiêng người phòng thủ.

- Gì đây? Muốn nói chuyện thì ra chỗ sáng, chọn chỗ kín đáo như này làm gì?

Ái Lạp nói, cảm nhận sắc mặt của đối phương ngày một kém, nhẩm tính trong đầu để căn thời gian cho đứa con gái sau lưng chạy đi. Nó khá là thích đánh nhau, có điều phải bảo vệ người khác sẽ khiến nó lúng túng và vướng tay chân, giống như lúc Bảo bị kề chày đánh bóng vào cổ vậy.

- Không phải việc của mày, tránh ra! A con này!!

Tên áo đen muốn đánh cảnh cáo Ái Lạp nhưng không ngờ bị phản đòn, mặt hắn xanh lên, răng nghiến vào. Vốn dĩ ba bọn hắn có thù oán với oắt con tóc vàng kia, đợi mãi nó mới chịu quay về Việt Nam, thế mà con trước mắt lại ngăn chặn cơ hội tốt này. Ái Lạp liếc mắt thấy bạn nữ phía sau vẫn đứng im bất động liền cuống, chỉ hận không thể đá đít cậu ta ra khỏi đây. Bọn con trai đã bắt đầu xuất thủ, Ái Lạp phải đánh trả cả ba đứa đồng thời che cho người đằng sau, không tránh khỏi bị quẹt vào gây chút xước xác ngoài ra.


- Đánh hội đồng một đứa con gái không thấy nhục à?

- Nó mà là con gái nỗi gì, quái vật thì đúng hơn!

Bị đánh cùng lúc vào tay và đạp trúng giữa bụng, Ái Lạp co người ho khan, ngã ngồi xuống nền đất. Mẹ kiếp, chúng nó dùng ống nhôm!

Bạn nữ khán giả đứng im nãy giờ, tới lúc này rồi mới hơi có phản ứng. Cậu ấy giương đôi mắt xanh biếc màu trời liếc qua Ái Lạp, đoạn cầm áo nó xách lên, lôi về phía sau lưng mình. Bạn nữ cao hơn Ái Lạp cả cái đầu, đứng chắn trước làm con nhỏ hết nhìn thấy ánh sáng luôn. Bạn nghiêng đầu tạo ra một tiếng rắc ở cổ, tay giơ lên, thụi mạnh vào mắt đối phương, bắt đầu hình thành hỗn chiến.

Suốt quá trình đó, Ái Lạp chỉ biết nhìn mãi theo mái tóc vàng dài bay phất phới theo từng động tác của bạn ấy. Tới tận khi kết thúc, ba tên con trai nằm bệt dưỡi những vũng nước, nhưng ánh mắt nó vẫn chưa thể rời khỏi con người kia.

Đậu phụ, lo chuyện bao đồng rồi!

- Tên cậu là gì?

Đứa con gái với đôi mắt xanh luôn giữ sự thờ ơ từ đầu đến cuối, hỏi Ái Lạp với giọng nguội ngắt. Ái Lạp nuốt nước bọt, cảm nhận có điều gì đấy không lành từ trong đáy mắt người kia, tuy nhiên nó vẫn há miệng trả lời:

- Trịnh Gia Ái Lạp.

- Logo Thanh Lịch à? Lớp mấy?

- 6A.

Tia sáng chợt loé trong mắt của đứa con gái tóc vàng, cậu ta chống tay ép Ái Lạp vào tường khiến nó run lên, cái chân muốn động thủ của Ái Lạp bắt buộc phải co lại vì người trước mắt là nữ. Đối phương nhẹ nhàng giơ tay áo lên chùi đi những vết bùn trên khuôn mặt Ái Lạp, sau đó cậu ta cúi đầu xuống, cắn vào một bên má con bé. Não của Ái Lạp bị bay ra khỏi đầu chỉ sau vài giây, sắc mặt ngưng trệ, mắt đờ đẫn, má in hằn dấu răng đỏ ửng hình elip.

- Cậu...

- Xin chào, rất vui được làm quen. Tôi thích cậu!

Bạn gái nở nụ cười hiếm hoi, ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn thẳng khiến Ái Lạp cứng họng. Đầu Ái Lạp chạy qua cả trăm nghìn ý nghĩ, nào là người nước ngoài thường rất phóng khoáng, rồi đến lượt bạn này là con gái, vui vẻ tự trấn an bản thân rằng không sao cả. Cho đến khi đối phương lại lần nữa mở miệng, Ái Lạp hoàn toàn rơi vào vực sâu không đáy.

- Tôi tên là Cường.

- ........

Wtf Cường?

Quẩy sớm ăn gì?

Tất nhiên, là ăn nhiều thứ.....

***


Bình luận

Truyện đang đọc