THANH THIÊN BẠCH NHẬT - HÀNH CHI

26.

Nếu đây là số mệnh của nàng, vậy nàng cũng đành chấp nhận.

Luôn có một khoảnh khắc nào đó, một người nào đó, một sự việc nào đó, một câu nói nào đó khiến ta phải rung động và kinh ngạc.

Mai Tranh nghĩ có lẽ chính là thời khắc này đã khiến y bắt đầu nghi ngờ về những gì đã qua trong đời mình, nghi ngờ cả sự giáo dục mình đã nhận được, thậm chí nghi ngờ cả chính bản thân mình.

"Thu Bạch, ngươi quá mạo hiểm rồi. Làm người cần phải biết tiến biết lùi, như vậy mới có thể trường tồn được. Ngươi là nữ nhi, nên ẩn mình trong khuê phòng, lo liệu việc nhà, ngắm hoa phe phẩy quạt. Sao phải như thế này..."

Đây là những lời y đã chuẩn bị sẵn, nhưng lúc này đối diện với một người như nàng, y không thể nào nói ra những lời tiếp theo được nữa.

"Tuy ta là nữ nhi nhưng phụ thân chỉ dạy ta một điều. Một đời làm quan, phải hiến tâm cho trời đất, hiến mệnh cho dân sinh. Việc này không liên quan đến giới tính, cũng không liên quan đến thân phận. Đọc sách hàng chục năm, một sớm vào triều đường há chỉ để ngày ngày trì hoãn, mưu cầu thăng quan phát tài sao?"

"Ta hiểu hết mọi đạo lý, nhưng Tiểu Công gia à, nếu chỉ vì muốn sống lâu mà phải sống tầm thường thì cuộc đời này còn ý nghĩa gì nữa?”

Ánh mắt nàng nghiêm túc, trong vắt.

"Nhưng sống đã khó khăn lắm rồi..."

"Sống tầm thường, chi bằng chết thống khoái."

Đó chính là Thu Bạch của lúc bấy giờ.

Bởi nàng không có gì vướng bận nên xem chuyện sinh tử nhẹ như mây bay.

Toàn thân nàng tràn đầy khí phách thiếu niên.

Là khí phách thà gãy chứ không cong.

Cũng là khí phách "một ngày Đại bàng nổi lên cùng gió, bay thẳng tới nơi cao chín vạn dặm".

Mai Tranh chợt không biết phải khuyên nàng thế nào nữa.

Nàng mỉm cười rạng rỡ, nhặt một quả mận trên bàn bỏ vào miệng.

"Tiểu Công gia tuổi còn trẻ sao đã cổ hủ như vậy chứ? Những việc các người làm được, chúng ta không những cũng làm được, mà còn làm tốt hơn."

"Đừng xem thường nữ nhi, nếu không có nữ nhi, làm sao có người? Công tử cũng vậy, chẳng phải cũng sinh ra từ nữ nhân đó sao?"

"Hơn nữa, ngày ngày đeo một bộ mặt giả tạo công tử không mệt mỏi à? Nếu ngay cả việc mình cũng không thể là chính mình thì sống như vậy có gì thú vị chứ?"

Nàng lại nhón lấy một quả mận rồi vén rèm xe, nhảy xuống.

Tuy bóng dáng nàng mảnh mai nhưng khí thế lại hùng hồn.

Nàng để lại một câu hỏi mà Mai Tranh chưa bao giờ dám tự hỏi chính bản thân mình, sau đó nhẹ nhàng rời đi.

Mai Tranh thấy lòng mình thật ảm đạm.

Sáng hôm sau, Thánh thượng đã quở trách Lưu Thị lang trên triều. Trước là phạt nửa năm bổng lộc, sau là bắt về nhà đóng cửa tự kiểm điểm nửa tháng.

Thánh thượng còn đích thân chỉ định Thu Bạch làm Tả Thiếu khanh Đại Lý Tự.

Thế nên ai cũng hiểu ý Thánh thượng.

Tuy Thánh thượng che chở người thân, nhưng người cũng biết quý trọng người tài.

Tên tuổi của Thu Bạch nhất định sẽ được ghi vào sử sách Đại Khánh một cách rầm rộ.

Có nữ tử họ Thu, tên Bạch.

Mười sáu tuổi vào Đại Lý Tự làm Tự Chính, ba tháng sau thăng chức Tả Thiếu khanh Đại Lý Tự.

Nàng từng một thân một mình gắng sức duy trì sự công bằng của pháp luật, phò tá xã tắc trong cơn nguy nan.

...

Sử sách sau này viết về nàng như vậy đấy.

Biết bao anh hùng hào kiệt trong sử sách chỉ còn lại một hai câu, nhưng nàng lại chiếm đến ba trang dài.

Cái gọi là lưu danh sử xanh cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thu Bạch làm Tả Thiếu khanh không được suôn sẻ cho lắm. Trước hết là vì nàng vào Đại Lý Tự bằng cửa sau, chỉ trong một đêm đã làm đến chức Thiếu khanh, là vị trí mà bao người đợi chờ mòn mỏi hàng chục năm cũng không đạt được, làm sao có thể khiến người khác tin phục cơ chứ?

Nhưng dường như nàng không hề hay biết.

Mà biết thì sao chứ?

Tuy cách nàng nhận chức quan này không đúng, nhưng nàng sẽ làm cho nó đúng.

Nàng không thể để ai nói này nói kia mình được.

May mắn thay, chức Tự Chính trống của nàng cũng đã nhanh chóng có người được bổ sung vào bằng cửa sau.

Ấu tử Tạ Hầu gia, Tạ Nghiên Thanh đã bổ sung vào vị trí Tự Chính đó. Hắn vừa đến đã bám lấy Thu Bạch như sam, cho dù có đuổi thế nào cũng không chịu đi.

Những người mà Thu Bạch sai khiến không được thì hắn lại sai khiến được, dù sao phụ thân hắn cũng là Minh Uy Hầu, trong tay nắm giữ binh quyền của Đại Khánh!

27

Tạ Nghiên Thanh là một công tử điển hình, suốt ngày chỉ biết đá gà thả chó, ngang ngược kiêu căng. Tuy chỉ gây ra những chuyện vặt vãnh nhưng vẫn khiến Tạ Hầu gia đau đầu không thôi.

Tính cách Tạ Nghiên Thanh khá bướng bỉnh, người khác càng cấm hắn làm gì thì hắn lại càng muốn làm việc đó. Tạ Hầu gia vốn muốn cho hắn làm chức Thành môn uý, chỉ cần hàng ngày đi làm đúng giờ là được. Tuy không phải là chức quan lớn nhưng ít ra cũng có việc để làm, hi vọng sẽ khiến cho hắn an phận hơn.

Ban đầu Tạ Nghiên Thanh chẳng có ý kiến gì, đi đâu cũng được, dù sao cũng chỉ là kiểu làm việc qua loa cho qua ngày. Nhưng không biết từ đâu xuất hiện một người tên Thu Bạch, ngày nào phụ thân cũng lải nhải về người này bên tai hắn, đại loại là nói hắn - một nam nhân thân cao tám thước - mà còn không bằng một nữ tử.

Tạ Nghiên Thanh ngang bướng có tiếng, nghe vậy liền quyết tuyệt thực hai ngày để được xin vào Đại Lý Tự.

Lần đầu gặp Thu Bạch, hắn đã định cho nàng một bài học, nào ngờ hôm ấy tại phố Đông Đường xảy ra một vụ án mạng, nạn nhân là một vị Thái học sĩ lục phẩm.

Vị học sĩ này tên là Đường Bá Nhân, thường ngày dạy Nho kinh cho hai Công chúa và một Hoàng tử. Tuy chức quan không lớn, nhưng dù gì cũng là thầy của công chúa và hoàng tử. Hơn nữa, ông ấy chết ở bên ngoài cửa góc phía nam của điện Đông Khánh. Mà từ cửa bên hông đi về phía đông khoảng một dặm là tới điện Đông Khánh, nơi công chúa và hoàng tử thường xuyên học tập. Thế nên án này liền trở nên nghiêm trọng.

Vu Hằng Thái không dám chậm trễ, đã chỉ định Hữu Thiếu khanh Triệu Do, nhưng vẫn không yên tâm nên gọi thêm cả Thu Bạch đang bận rộn với công văn giấy tờ đến. Đúng lúc đó Tạ Nghiên Thanh cũng vừa tới, không kịp phản bác gì đã bị Vu Hằng Thái sai đi cùng Mai Tranh.

Đường Bá Nhân chết trong nội viện hoàng cung, nơi vốn cứ mười bước lại có một người canh gác, lúc này dưới cửa góc nam yên ắng, chỉ có vài binh lính đứng canh từ xa.

Bất ngờ hơn nữa là Mai Tranh cũng có mặt ở đó.

Thu Bạch thấy y thì chỉ nhướn mày rồi đi xem t h i thể. Hiện giờ nàng đã cao hơn Mai Tranh không chỉ một phẩm, đáng lẽ Mai Tranh phải hành lễ với nàng trước, nhưng nàng không đợi y đưa tay lên hành lễ đã đi lướt qua người ta.

Mai Tranh cúi đầu chào hỏi vài câu với Triệu Do, thái độ khiêm nhường: "Hôm nay Thánh thượng triệu ta vào cung giảng sử. Ta đi qua cửa góc này sẽ nhanh hơn, vừa vào cửa thì thấy trong khóm hoa cúc dưới chân tường có tà áo bị lộ ra phân nửa, khi đi tới xem thì hóa ra là Đường Học sĩ."

Tạ Nghiên Thanh vừa thấy Mai Tranh lập tức cười cợt gọi một tiếng "Tiểu Công gia", Mai Tranh chỉ gật đầu.

Tạ Nghiên Thanh vừa nhìn t h i thể một cái đã vội lấy tay che miệng, chạy sang một bên nôn ọe. T h i thể không chỉ trông đáng sợ mà mùi còn khó ngửi nữa.

Trong lúc Mai Tranh nói chuyện, Thu Bạch đã che mũi miệng, xem xét tổng quát cùng Ngỗ tác.

Miệng học sĩ sủi bọt trắng, mặt xanh, môi đen, ngón tay tím tái. Thu Bạch lại kiểm tra mi mắt và lưỡi.

"Dựa theo quan sát bề ngoài t h i thể có thể suy đoán đối phương chết do trúng độc, cụ thể là loại độc gì thì cần phải về phủ nha điều tra kỹ hơn." Ngỗ tác kiểm tra xong rồi nói với Triệu Do.

"Thông báo cho người nhà Đường học sĩ, bảo họ ký tên đóng dấu rồi nhanh chóng khám nghiệm lại."

Triệu Do đã làm việc ở Đại Lý Tự gần hai mươi năm, cuối cùng cũng thăng lên được chức Thiếu khanh. Thấy Vu Tự khanh sắp đến tuổi về hưu, ông ta đã tranh thủ nhờ vả nhiều nơi, có thể nói gần như là đã nắm chắc chức Đại Lý Tự khanh này trong tay.

Vì vậy đối với Thu Bạch, vị Thiếu khanh từ trên trời rơi xuống này, ông ta không có thái độ phản đối như những người khác, đây là người có năng lực và tài giỏi. Chỉ có hai điều khiến ông ta không hài lòng. Một, Thu Bạch là nữ nhi. Hai là nàng không hiểu những đạo lý sâu xa trong quan trường, không biết cư xử khéo léo, tính tình quá cương trực.

Triệu Do tỉnh táo hơn người khác. Một nữ tử không có thế lực, dù phụ thân nàng là Thu Khuất cũng không thể nhanh chóng thăng lên chức Thiếu khanh như vậy được. Nếu nói nàng không có chỗ dựa sau lưng, Triệu Do thực sự không tin.

Nhưng có người chống lưng thì sao? Chuyện Thu Bạch làm Thiếu khanh chỉ là do Thánh thượng cố tình ưu ái mới không theo lệ thường, chắc ngài không để nàng làm Đại Lý Tự khanh được đâu nhỉ?

Quan trường vẫn có đạo lý của quan trường.

28.

"Có vẻ Đường học sĩ đã chết vì trúng độc Câu Vị. Nếu liều lượng ít, từ lúc uống độc đến khi chết sẽ mất khoảng ba đến bốn canh giờ. Căn cứ vào đây, thời điểm trúng độc phải là vào khoảng cuối giờ Sửu đầu giờ Dần. Vào giờ này, đáng lẽ Đường học sĩ phải đang ngủ ở nhà mới đúng." Thu Bạch suy nghĩ rồi nói.

"Sao Thu Thiếu khanh biết Đường học sĩ trúng độc Câu Vị?" Ngỗ tác lập tức hỏi. Trong tất cả các loại án mạng, khó điều tra nhất chính là trúng độc. Tuy triệu chứng trúng độc rất rõ ràng, nhưng phản ứng sau khi trúng độc hầu như đều giống nhau, rất khó phân biệt ngay là trúng độc gì.

Thu Bạch chỉ xem t h i thể cùng ông ta một lần, chưa từng điều tra kỹ, sao biết được Đường học sĩ chết vì trúng độc Câu Vị?

"Hãy nhìn t h i thể co quắp, ngón tay bị chuột rút, đồng tử giãn to, lại có phân dính trên quần áo kia đi. Những triệu chứng này chỉ người trúng độc Câu Vị mới có."

"Trước hết hãy đến viện học sĩ hỏi xem, xem hôm nay Đường học sĩ có triệu chứng đau bụng, nôn mửa không. Trọng điểm là hỏi Đường phu nhân và tỳ nữ trực đêm, xem ông ấy có thói quen uống trà ban đêm không. Cũng có thể đêm qua Đường học sĩ đã không ngủ tại nhà, e rằng gia quyến có điều giấu giếm."

Triều đình có quy định rõ ràng về việc quan viên không được lui tới kỹ viện, cũng không được nuôi tiểu thiếp bên ngoài. Nếu vi phạm sẽ bị bãi quan xét tội, nặng thì liên lụy đến con cháu. Nhưng quy định là quy định, quan viên luôn có cách riêng để lách luật.

Thu Bạch truyền lệnh xuống, mọi người lập tức vâng lệnh rời đi. Ngỗ tác cúi đầu kiểm tra lại từng điểm một, quả nhiên đúng y như Thu Bạch nói.

"Thu Thiếu khanh đã có phán đoán, vậy hãy đưa t h i thể về khám nghiệm lại!" Triệu Do vẫy tay liền có nha dịch khiêng t h i thể đi.

Ông ta không dám ở lại lâu nên đã dẫn người đến phủ Đường gia.

Đây là lần đầu tiên Mai Tranh chứng kiến Thu Bạch tra án. Trong tiết trời thu lạnh lẽo, vạn vật đều tàn úa chỉ riêng nàng tỏa sáng rực rỡ, nổi bật đến chói mắt.

Thì ra làm những việc mình muốn sẽ có cảm giác như thế này!

Không chỉ Mai Tranh ngẩn ngơ, mà ngay cả Tạ Nghiên Thanh mới đến cũng vậy. Mọi người đều khinh thường thân phận nữ nhi của nàng, khi nhắc đến họ đều nói nàng chỉ là một tiểu cô nương, có tài cán gì chứ? Nhưng vì Thánh thượng cũng là nữ nhi, nên họ không dám công khai chế giễu. Thực ra năng lực đâu có phân biệt nam nữ!

"Đi thôi!" Thấy Tạ Nghiên Thanh đứng ngẩn người, dù không biết tên họ nhưng hắn mặc áo xanh của Đại Lý Tự nên Thu Bạch biết hắn là người của phủ nha. Khi mọi người đã đi hết, nàng lập tức gọi hắn đi cùng.

"Mai Tranh, ta đi đây." Nàng mỉm cười với Mai Tranh rồi phóng khoáng xoay người bước đi. Không hiểu sao trong lòng Mai Tranh lại cảm thấy hơi mất mát. Y vươn tay ra nắm lấy tay áo Thu Bạch.

Thu Bạch quay người lại, ngạc nhiên nhìn y.

"Ngươi định đi đâu?" Mai Tranh hỏi.

"Về phủ nha." Thu Bạch cười đáp, dáng vẻ khí phách hiên ngang, không chút sợ hãi.

Y vẫn không buông tay.

Một cây bạch quả già cỗi bị gió thổi qua, những chiếc lá vàng rực rỡ rụng xuống. Chúng rơi trên vai Mai Tranh, vướng lại trên mái tóc y. Không biết từ đâu lại có một tia sáng chiếu vào góc mặt nghiêng của y, đẹp đến nao lòng. Chỉ là hiện tại trông y có vẻ quá cô đơn.

Tim Thu Bạch khẽ rung động.

Nàng vẫn còn nhớ đôi chút chuyện thuở nhỏ. Khi đó phụ thân nàng làm Thiếu khanh ở Đại Lý Tự, thỉnh thoảng sẽ đưa nàng đến phủ Quốc Công dùng bữa. Lúc ấy Mai Tranh vẫn còn là một cậu bé, vì y luôn nghiêm mặt nên phụ thân nàng rất thích trêu chọc y.

Người lớn uống rượu, trẻ con không có việc gì làm, nàng lập tức ngồi xổm ở góc sân chọc tổ kiến.

Mai Tranh ngăn cản, không cho nàng chọc phá.

"Đây là nhà của chúng, nếu muội phá hỏng thì chúng sẽ không còn chỗ ở nữa."

Nàng thấy y nói đúng, liền nhanh tay vứt cành cây đi, rồi lại đi bới đất!

Y đi theo sau nàng, cầm khăn ướt, đợi nàng chơi xong thì lau mặt rửa tay cho nàng. Lúc đó nàng muốn nói cảm tạ, nhưng còn chưa biết nói sao cho rõ.

Thoáng chốc họ đều đã trưởng thành.

Tuy Mai Tranh có vẻ khiêm nhường ngoan ngoãn, nhưng bên trong vẫn rất ngạo mạn, tự cao tự đại. Điều này không có gì là lạ cả, với xuất thân và diện mạo của y thì đó là đương nhiên. Thu Bạch chỉ không thích kiểu người như y, cứ luôn tỏ ra nghiêm túc, nói một câu cũng phải nói quanh co khúc mắc, khiến nàng cảm thấy mất tự nhiên. Bản tính nàng vốn thẳng thắn nên cảm thấy rất khó để hòa hợp với Mai Tranh.

Thấy y vẫn không buông tay, Thu Bạch nghiêng đầu, bỗng nhiên hiểu ra.

"Muốn đi đâu chỉ có bước đi mới biết được. Nhưng cứ làm việc tốt, thì không cần lo nghĩ về tương lai." Nàng tươi cười rạng rỡ.

29.

Vụ án của Đường học sĩ không phức tạp, chỉ trong một ngày đã điều tra rõ ràng và kết án.

Thu Bạch ngồi trên ghế thẫn thờ, hiếm khi nàng có vẻ như vậy.

"Đường học sĩ đã bao nuôi một kỹ nữ tên Du Du ở lầu Phi Hoa, nàng ta chính là người đã bỏ chất độc Câu Vị đó vào rượu." Tạ Nghiên Thanh vô cùng hưng phấn.

Vụ án đã kết thúc, hơn nữa hắn có tham gia phá án, chẳng phải khi nói ra sẽ hãnh diện hơn việc cãi nhau với người khác sao?

Tạ Nghiên Thanh sinh ra đã không tầm thường, dù sao Tạ Hầu gia cũng là mỹ nam tử nổi tiếng ở Đông Kinh, mẫu thân hắn cũng không xấu. Tạ Nghiên Thanh có khuôn mặt hơi dài, nhưng đôi mày, đôi mắt đều xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, nhìn thế nào cũng là một mỹ nam tử chính hiệu. Chỉ là tính cách của hắn thật sự không đủ trầm ổn. Khi nói chuyện thì cả khuôn mặt đều cử động, không có chút bình tĩnh nào của con nhà thế gia.

Nhưng Thu Bạch lại rất thích hắn.

Người này tính tình thuần lương, chất phác, cho dù có làm gì cũng không thể trở thành người xấu được. Từ khi được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Thu Bạch, hắn cứ luôn quấn lấy bên cạnh nàng.

Thu Bạch thích hắn còn vì một nguyên nhân nữa, Tạ Nghiên Thanh không ăn cơm ở nhà bếp trong phủ nha, mà toàn mang đồ ăn nhà làm đến. Cơm của Tạ gia ngon hơn cơm nhà bếp công không biết bao nhiêu lần, Thu Bạch lại là người thích ăn, nên ngày nào nàng cũng đến ăn ké cơm của hắn.

Đều là những thiếu niên trạc tuổi nhau, muốn làm thân cũng chỉ mất một hai ngày.

"Sao ngươi không vui thế?" Dù sao vụ án cũng này đã kết thúc nhanh chóng, Thánh thượng còn chỉ mặt điểm tên khen ngợi, cả tên hắn cũng có trong đó nữa.

"Vì sao Du Du lại muốn đầu độc Đường học sĩ?" Thu Bạch hỏi.

"Nàng ta có một tỷ muội tên Xuân Hoa, nửa năm trước bị Đường học sĩ bao nuôi giấu ở ngõ Kê Mao. Khi Xuân Hoa có thai, nàng ta lập tức làm lớn chuyện đòi Đường học sĩ đón mình vào cửa. Nhưng Đường học sĩ sợ chính thê của mình, lại thêm Xuân Hoa có xuất thân kỹ nữ nên ông ta không muốn đón về. Xuân Hoa định đến nhà Đường học sĩ gây chuyện, Đường học sĩ sợ quá, bèn đầu độc hại chết Xuân Hoa..."

"Một xác hai mạng, lại không có nơi nào để kêu oan. Luật pháp đã không quan tâm thì họ chỉ có thể tự tìm cách báo thù."

"Ngũ Lang này, ngươi nói xem, rốt cuộc luật pháp của nước Đại Khánh ta được lập ra cho ai? Quan gi dân, dân chẳng có nơi nào để kêu oan, cho dù có kêu thì cũng chỉ rơi vào tình cảnh quan che chở cho quan, còn dân chúng thì phải lại chịu thiệt thòi. Thê tử tố cáo phu quân thì tội sẽ tăng thêm một bậc, nhưng phu quân gi thê tử lại được giảm một bậc, những chuyện như thế nhiều không đếm xuể."

"Rốt cuộc luật pháp đang bảo vệ ai? Còn có công bằng chính nghĩa để nói không? Người ta vẫn bảo thiên tử phạm tội cũng bị xử như thường dân, nhưng liệu có thật sự như vậy không? Chẳng phải luật pháp nên bảo vệ những người lương thiện sao?"

Thu Bạch gục đầu xuống bàn, ánh mắt ảm đạm. Nếu thật sự là vậy thì luật pháp này còn có tác dụng gì? Người làm quan như họ còn có tác dụng gì?

Đại Lý Tự đã xử t ử hình Du Du, nhưng chẳng hỏi han gì về nguyên do nàng ta làm như vậy. Nếu Đường Bác Sĩ không đầu độc Tiểu Xuân Hoa, thì đâu có xảy ra nhiều chuyện như thế này?

Những câu hỏi của Thu Bạch, Tạ Nghiên Thanh không thể trả lời được câu nào. Sinh ra trong thế gia quyền quý, hắn thuận buồm xuôi gió lớn lên đến tuổi mười bảy, chẳng biết đến sự gian truân của dân sinh, cũng chẳng hiểu nỗi khổ của trăm họ. Hắn sinh ra đã là tầng lớp trên cao, làm sao có thể suy nghĩ được như Thu Bạch?

"Làm quan là con đường quỷ quyệt, nhưng ta không tin là như vậy." Thu Bạch siết chặt nắm tay đấm xuống bàn.

Sau này dù nàng có đập đầu đến chảy máu, nhưng chưa bao giờ phản bội lương tâm và sơ tâm của mình.

Tuy Tạ Nghiên Thanh ngây thơ nhưng không ngốc, là do hắn là con út nên Tạ Hầu gia mới không có nhiều yêu cầu với hắn, chỉ mong hắn hiểu chuyện một chút, đừng gây rắc rối là được.

Trong nhiều điều Thu Bạch nói, hắn chỉ nhớ rõ câu "Làm quan là con đường quỷ quyệt". Bây giờ hắn cũng coi như là một vị quan, nhưng rốt cuộc con đường quỷ quyệt đó trông thế nào thì hắn hoàn toàn không biết.

Phụ thân hắn từng nói muốn biết điều gì thì đều có trong sách. Thế nên kể từ ngày hôm đó Tạ Nghiên Thanh đọc sách thâu đêm suốt sáng, khiến Tạ Hầu gia giật mình.

Trong phủ Hầu gia chỉ có mình Tạ Nghiên Thanh gọi Tạ Hầu gia là phụ thân. Thấy hắn như vậy, Hầu gia lập tức đến hỏi.

"Phụ thân à, làm quan là con đường quỷ quyệt. Con cần phải học tập thật tốt mới được." Tạ Nghiên Thanh không ngẩng đầu lên, hắn vừa nói vừa đọc tiếp.

Tạ Hầu gia biết tính cách con mình, chắc chắn hắn không thể tự nói ra những câu như vậy được.

"Con nghe câu này từ đâu vậy?"

"Thu Bạch nói đấy."

"Thu Thiếu khanh?"

Tạ Nghiên Thanh gật đầu, bảo phụ thân ra ngoài, đừng làm phiền hắn đọc sách.

Tạ Hầu gia vừa vui vì cuối cùng đứa con ngốc nghếch của ông cũng có ngày chăm chỉ đọc sách, vừa lo lắng vì người khiến nhi tử mình tiến bộ lại chính là Thu Bạch. Một cô nương nhìn thấu việc làm quan rõ ràng đến vậy, lại còn cương trực không a dua. Điều này vừa tốt vừa không tốt.

Nhưng tất nhiên ông không thể nói những lời này với đứa con ngốc kia được, có nói thì nó cũng chẳng.

Thế nhưng hôm sau, hộp cơm do tiểu đồng Tạ gia mang đến lại càng thêm phong phú. Thậm chí còn gửi riêng cho Thu Bạch một hộp điểm tâm đủ loại hương vị.

"Vậy ta không từ chối nữa." Thu Bạch vui vẻ nhận lấy hộp đồ ăn.

Tạ Nghiên Thanh khoát tay: "Chỉ là một hộp điểm tâm thôi! Nếu ngươi thích, ngày mai ta sẽ bảo họ mang đến nữa."

"Ngày nào cũng mang đến thì thành hối lộ mất, ta không dám nhận đâu."

"Này! Một hộp điểm tâm mà cũng thành hối lộ, vậy ngày nào ngươi cũng ăn cơm của ta thì tính là gì?"

"Giúp đỡ thôi! Dù sao một mình ngươi cũng không ăn hết, nếu vứt đi thì chẳng phải phí lắm sao?"

Tạ Nghiên Thanh không hiểu ý tứ của phụ thân mình, nhưng Thu Bạch thì hiểu.

Mỗi khi rảnh rỗi, nàng đều nói với Tạ Nghiên Thanh về cách điều tra, thẩm vấn và phán xử án, thậm chí còn tranh thủ viết cho hắn một quyển sách dày hơn năm mươi trang.

Đây đều là kinh nghiệm tích lũy nhiều năm của Thu Khuất, ông truyền lại cho Thu Bạch, giờ Thu Bạch không giấu giếm gì mà viết lại cho Tạ Nghiên Thanh.

Tạ Nghiên Thanh mang quyển sách về cho phụ thân xem. Tạ Hầu gia thấy thì vô cùng kinh ngạc.

Ngày hôm sau, Tạ Hầu gia liền diện kiến Thánh thượng. Chỉ vài ngày sau họ đã mang quyển sách đó đi sao chép lại và phân phát cho quan viên các cấp.

Sách tên là "Thu Khuất đoán án tập lục", tác giả Thu Bạch.

Thu Bạch thấy quyển sách đó, mỉm cười nhìn Tạ Nghiên Thanh: "Tạ Hầu gia đã thấu hiểu đạo làm quan rồi đấy! Ngươi cũng đừng chỉ mãi ôm sách mà đọc, lúc rảnh hãy để Tạ Hầu gia dạy dỗ ngươi. Ông ấy chỉ nói một nửa câu thôi cũng đủ cho ngươi mở mang kiến thức cả đời rồi."

Tạ Nghiên Thanh không hiểu ý Thu Bạch, cũng không biết tại sao nàng lại nhắc đến phụ thân mình. Nhưng hắn vẫn nghe lời Thu Bạch, sau khi tan việc hắn đã nói chuyện với phụ thân một canh giờ.

"Thiếu khanh thông minh lanh lợi, nàng đã đối xử với con như vậy, con cứ thật lòng đối đãi với nàng là được. Chỉ có một điều, tuyệt đối đừng nảy sinh tình cảm nam nữ với nàng."

"Phụ thân, người đang nói gì vậy?" Tạ Nghiên Thanh ngơ ngác hỏi.

Tạ Hầu gia xoa đầu đứa con ngốc nhà mình. Ngốc cũng có cái hay của ngốc, là do ông lo xa rồi. Trong mắt Tạ Nghiên Thanh, Thu Bạch nào phải là cô nương?

Khi nàng truy bắt phạm nhân, rút đao ra, nhảy lên tung một cú đá, cú đá đó khiến phạm nhân phun máu, sau đó nàng kề đao lên cổ đối phương, nhếch khóe miệng lên, trông vừa độc vừa tà. Trong số những nha dịch của Đại Lý Tự, không ai có võ công bằng nàng cả.

Đối với Thu Bạch, Tạ Nghiên Thanh vừa kính nể vừa sợ hãi nàng. Dù sao với võ công ba xu của hắn cũng không thể chống đỡ nổi một đòn của Thu Bạch.

Tình cảm nam nữ? Phụ thân hắn hơi lo quá rồi.

30.
Đã gần đến ngày 26 tháng Chạp, các phủ nha đều đang chờ đóng ấn.

Vu Tự khanh lộ mặt một lần rồi biến mất tăm, ai nấy đều hiểu rõ trong lòng, lần lượt về nhà cả.

Thu Bạch không có nơi nào để đi, phòng trong công thự cũng chỉ là một căn phòng nhỏ, thậm chí còn không bằng ở trong phủ nha ấm áp và rộng rãi.

Tạ Nghiên Thanh thấy mọi người đều đã đi hết, lập tức ghé qua cổng phủ nha một lúc rồi mang một hộp đồ ăn cùng vài gói đồ to nhỏ về. Đồ đạc nhiều đến nỗi hắn vác trên lưng cũng thấy vất vả.

Thu Bạch nhìn những gói đồ to nhỏ trước mắt, không khỏi cảm động.

"Ngũ Lang tốt quá!" Nàng nhìn Tạ Nghiên Thanh với đôi mắt rưng rưng.

Tạ Nghiên Thanh không khỏi rùng mình, trong lòng thấy kỳ lạ. Hắn còn chưa nói bên trong đựng gì mà sao Thu Bạch đã biết được hay vậy?

"Đây là do phụ thân ta bảo mẫu thân chuẩn bị cho ngươi. Bên trong có đủ loại trái cây khô, điểm tâm, còn có hai bộ giày vớ, cũng không biết có vừa không. Trong hộp đồ ăn toàn là thức ăn chín đã được nhà ta làm sẵn, ngươi chỉ cần đặt lên bếp hâm nóng là có thể ăn được. Mẫu thân ta nói, những ngày qua ngươi đã chăm sóc cho ta rất vất vả, bà ấy và phụ thân ta chân thành cảm tạ ngươi, nếu còn thiếu gì thì ngươi cứ nói nhé."

Tạ Nghiên Thanh suy nghĩ một chút, kề sát đầu lại gần Thu Bạch, tự thêm một câu: "Hay là ngươi đến nhà ta ăn Tết nhé?"

Hắn híp mắt, khóe miệng nở một nụ cười.

Thu Bạch cười híp mắt lắc đầu: "Cả nhà ngươi ăn Tết, ta đến thì còn ra thể thống gì nữa? Ngươi cứ yên tâm ăn Tết đi, chỉ có mấy ngày nghỉ Tết thôi đừng có ra ngoài gây chuyện, nghe rõ chưa?"

Tính ra Tạ Nghiên Thanh không hề sợ phụ thân mình, vậy mà hắn lại sợ Thu Bạch. Rõ ràng Thu Bạch còn nhỏ hơn hắn một tuổi, nhưng khi nàng dặn dò hắn lại giống như đang dặn dò một đứa trẻ không hiểu chuyện vậy.

Tính xấu của Tạ Nghiên Thanh cũng rõ ràng như tính tốt của hắn vậy. Hắn có tính nết như trẻ con, dễ xúc động, chỉ cần người khác khiêu khích một chút là đã xắn tay áo lên đánh nhau với người ta. Ở kinh thành không chỉ có một mình hắn là công tử nhà giàu, cũng có những người có địa vị tương đương với hắn, họ thường không phục nhau, động một tí là lén lút đánh nhau.

Tuy nhiên công tử nhà giàu cũng có nghĩa khí của công tử nhà giàu, dù có bị đánh cũng tuyệt đối không về mách người lớn. Tạ Nghiên Thanh hay mềm lòng, ra tay không đủ ác, thường bị đánh cho mặt mày bầm dập nhưng lại chưa bao giờ mách với phụ thân.

"Ta có thể gây ra chuyện gì chứ?" Tạ Nghiên Thanh ngượng ngùng nói.

"Chủ yếu ngươi đừng ra ngoài để bị đánh, đang dịp Tết nhất, bị đánh cho mặt mày bầm dập, phụ thân ngươi mất mặt thì ngươi có vui không? Tránh xa đám bạn xấu đó ra, ngoan ngoãn đi theo sau phụ thân, học cách đối nhân xử thế, sớm muộn gì cũng có ích."

Hiếm khi nào Thu Bạch thẳng thắn nói những lời dạy bảo người khác như vậy, dù sao mỗi người đều có cách sống của riêng mình. Nhưng Tạ Nghiên Thanh thì khác, tuy sinh ra trong thế gia nhưng tính tình hắn chất phác, thật lòng thật dạ với nàng.

Hắn đã sẵn lòng nghe lời nàng, tất nhiên nàng phải nghĩ cho tương lai của hắn. Rồi sẽ có ngày phụ thân hắn phải ra đi, hắn lại là con út trong nhà, không có phần trong tước vị. Khi phụ thân không còn, không lẽ ca ca hắn có thể nuôi hắn cả đời sao?

Đến lúc đó chắc chắn huynh đệ sẽ phải chia tài sản với nhau. Nhà hắn có năm huynh đệ, bọn họ không thể nào cứ ở mãi trong một phủ được. Đến lúc đó dù có chia tài sản thì cũng phải biết cách kiếm sống chứ! Nếu cứ ngày ngày tiêu xài hoang phí, dù có biển vàng biển bạc cũng sẽ có lúc cạn.

"Lải nhải." Tạ Nghiên Thanh gắt lên một câu đầy ngượng ngùng.

"Ngũ Lang à, phụ thân ngươi tuổi đã cao rồi, ngươi không thể cứ mãi dựa vào ngài ấy. Qua vài năm nữa ngươi sẽ trưởng thành, phải có trách nhiệm của mình chứ, ngươi phải dần dần học cách gánh vác lấy bầu trời trên đầu mình đi."

Thu Bạch nhìn hắn, ánh mắt thẳng thắn và chân thành.

Tạ Nghiên Thanh im lặng một lúc, rất nghe lời gật đầu, rồi lập tức lại trở nên ủ rũ. 

 

Bình luận

Truyện đang đọc