THANH THIÊN BẠCH NHẬT - HÀNH CHI

31.

"Ta thật sự có thể làm được không? Gánh vác bầu trời trên đầu mình ấy? Người ta đều bảo ta ngốc mà."

"Ai bảo ngươi ngốc? Chẳng qua tính ngươi đơn thuần mà thôi, chứ đầu óc ngươi thông minh lắm! Học gì cũng chỉ cần đọc qua là hiểu ngay."

Thu Bạch vỗ lên vai hắn.

"Thật sao?" Ánh mắt Tạ Nghiên Thanh lập tức sáng lên.

Thu Bạch cúi đầu, không muốn nhìn thẳng vào hắn.

Nàng không nói dối, tuy Tạ Nghiên Thanh không phải là người vừa chỉ phát là hiểu ngay, nhưng hắn thật sự không phải là kẻ ngốc.

"Đương nhiên rồi. Sau này ngươi hãy tránh xa những người nói ngươi ngốc ra!"

"Nhưng người nói nhiều nhất chính là phụ thân ta!"

Thu Bạch không biết nên đáp lại thế nào.

Sau khi tiễn Tạ Nghiên Thanh đi, Thu Bạch không có việc gì làm, lại dọn dẹp thư án thêm lần nữa rồi ngồi xổm trước lò sưởi để sưởi ấm.

Những người ở cùng công thự đã về gần hết, Thu Bạch chỉ là quan hệ xã giao với họ, khi gặp mặt cùng lắm chỉ gật đầu chào hỏi rồi thôi.

Nàng mở cửa công thự ra, gian phòng khá nhỏ, ngoài những đồ đạc cơ bản ra thì không có lấy một món đồ trang trí thừa thãi nào. Thu Bạch đặt các gói đồ và hộp thức ăn lên bàn, trong căn phòng lạnh đến rùng mình, nàng nhóm lò, thay y phục thường ngày rồi mở những gói đồ Tạ Nghiên Thanh mang đến.

Hầu gia phu nhân rất chu đáo, nếu có thêm một đĩa bánh chưng* nữa thì cái Tết này của nàng cũng coi như khá sung túc rồi.

*Trung Quốc cũng ăn bánh chưng vào ngày Tết, nhưng cách gói là hình như bánh ú, không vuông như Việt Nam

Nàng lấy ra hai bộ y phục và giày để thử, không ngờ lại vô cùng vừa vặn.

Một chiếc áo dài cổ chéo màu xanh ngọc và một chiếc cổ tròn màu đỏ sẫm. Cả hai đều được may bằng lụa, không có họa tiết trang trí, chắc chắn và bền.

Có vẻ như người ta đã biết nàng thường hay mặc trang phục nam giới.

Thu Bạch cất quần áo vào tủ.

Người khác thấy nàng thường xuyên mặc đồ nam nên nghĩ rằng nàng không thích mặc váy áo nữ tử, nhưng thực ra không phải vậy. Nàng mặc đồ nam chỉ vì nó thuận tiện cho việc di chuyển mà thôi.

Thu Bạch lấy nồi ra, nấu số hoành thánh đã được gói sẵn trong hộp đựng thức ăn.

Hoành thánh ở Hầu phủ được làm rất tinh tế, nguyên liệu đầy đủ, chỉ cần rắc một chút muối là khi ăn đã rất ngon rồi.

Thu Bạch kéo ghế ngồi bên cạnh bếp lò nuốt nước bọt.

Cuối cùng nước cũng sôi, nàng thả hoành thánh vào, trông chúng như những bông hoa màu hồng nhạt nở rộ.

Đúng lúc ấy có người gõ cửa.

Thu Bạch thắc mắc, cảm thấy ngoài Tạ Nghiên Thanh ra, vào lúc này còn ai đến tìm nàng nữa chứ?

Nhưng Tạ Nghiên Thanh chắc chắn sẽ không đến vào lúc này, dù sao họ cũng chỉ vừa mới tạm biệt nhau chưa đến hai canh giờ.

Thu Bạch mở cửa, một làn gió lạnh thổi vào khiến nàng run lên.

Người đứng ngoài cửa là Mai Tranh.

Là người mà Thu Bạch không thể ngờ tới.

Mấy tháng không gặp, có vẻ y đã gầy đi một chút.

Có lẽ là do cổ áo lông màu đen tôn lên, trông tổng thể y càng thêm tinh tế, tuấn tú.

Y đứng trước cửa khiến căn phòng của nàng trông càng thêm chật hẹp và xập xệ.

"Sao Tiểu công gia lại đến đây?"

Thu Bạch chặn ở cửa, không có ý định mời y vào.

Chỉ nghe thấy tiếng ùng ục, nồi sôi, nước tràn ra ngoài.

Thu Bạch quay lại xem bếp lò, không còn ai chặn cửa nữa, Mai Tranh lập tức bước vào phòng.

Thu Bạch không ngờ Mai Tranh lại tự ý vào nhà mình, nhưng nếu đối phương đã vào rồi thì nàng cũng không tiện đuổi người ta ra ngoài, đành tiện tay chỉ vào chiếc ghế, bảo Mai Tranh ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên Mai Tranh đến công xá, y chưa bao giờ nghĩ nó lại đơn sơ và xập xệ đến thế.

Nhìn chiếc ghế lung lay như sắp đổ, y hơi do dự, sợ rằng mình vừa ngồi xuống thì chiếc ghế sẽ gãy tan tành mất.

"Ngươi sống tiết kiệm quá nhỉ, bổng lộc hàng tháng không đủ để mua một cái ghế tử tế sao?"

Mai Tranh đứng yên không nhúc nhích.

"Ngươi chưa từng nghe câu tích củi ba năm sao? Cuộc sống chính là như vậy đấy. Đừng nhìn nó cũ kỹ, thực ra nó chắc chắn lắm đấy.”

Thu Bạch lấy một cái bát từ trong tủ ở góc phòng ra, thấy hôm nay Mai Tranh khác hẳn với vẻ khiêm nhường thường ngày thì có hơi ngạc nhiên.

Nghe Thu Bạch nó vậy Mai Tranh mới yên tâm ngồi xuống, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, một lúc sau khi thấy ghế không sập y mới an tâm ngồi xuống.

32.

Thu Bạch múc hoành thánh ra, ngồi trên ghế đẩu nhỏ trước bếp lò.

"Xin lỗi, chỉ có một cái bát, đũa cũng chỉ có một đôi, ta không mời Tiểu công gia ăn chung được rồi."

Nói xong nàng đã cho một viên hoành thánh vào miệng. Hoành thánh còn nóng, nóng đến mức nàng phải há miệng ra thở phù phù.

"Ăn từ từ thôi, ta không giành với ngươi đâu." Mai Tranh nhìn dáng vẻ của nàng, thấy đáng yêu nên không nhịn được cười.

Thu Bạch không để ý đến y, tiếp tục ăn hoành thánh của mình.

"Phụ thân và mẫu thân muốn ngươi đón giao thừa cùng chúng ta, Mai Sơ không ra ngoài được nên nhờ ta mang một bức thư đến cho ngươi."

Mai Tranh lấy ra một bức thư từ trong tay áo, đặt lên bàn.

Thu Bạch không vội đồng ý hay từ chối.

Nàng ăn xong bát hoành thánh mới cầm lá thư trên bàn lên.

Từ khi rời khỏi Phủ Quốc công, nàng chỉ gặp Mai Sơ đúng một lần.

Đó là vào mùa thu, Thánh nhân tổ chức yến tiệc hoa cúc trong cung, Mai Sơ đã lén lút chạy ra gặp nàng.

Nàng ấy nhét một túi thơm và một gói nhỏ cho Thu Bạch, chẳng nói thêm câu nào đã vội vã chạy đi.

Trong túi thơm có mứt trái cây và đồ ăn vặt, trong gói có hai bộ đồ ngủ vải bông mịn.

Còn một lần nữa, nàng ấy phái nữ tì thân cận Bích Ba đến, Mai Sơ đã đích thân may một chiếc áo choàng cho Thu Bạch.

Một tiểu thư khuê các như Mai Sơ, tuy nói là phải thông thạo các việc kim chỉ thêu thùa, nhưng thực tế họ lại rất hiếm khi tự tay làm.

Áo choàng chỉ là áo ngoài được may từ vải gấm đỏ thẫm, có lông chồn cùng màu lót bên trong, đường may hơi thô ráp.

Dù Bích Ba không nói, Thu Bạch cũng nhận ra chắc chắn đây không phải do tú công ở phủ Quốc công làm.

Thu Bạch nhìn đi nhìn lại chiếc áo choàng, nàng thực sự rất thích.

Nàng cảm thấy rất áy náy khi nhận nó.

Mai Sơ là tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng, nhưng trong lòng luôn mong muốn được ra ngoài thám thú mọi nơi.

Tiếc thay nàng ấy không thể rời đi.

Đó chính là số phận của nàng ấy.

Được hưởng những thứ mà người khác không thể với tới, tất phải đánh đổi bằng những thứ tương đương.

Thu Bạch được đi nhiều nơi cùng phụ thân, hễ đi đến đâu nàng cũng mua chút gì đó làm kỷ niệm.

Ngày rời khỏi phủ Mai gia, nàng đã tặng những món đồ nhỏ đó cho Mai Sơ, đồng thời viết ra lai lịch của từng món.

Mai Sơ đã không thể đi xa, vậy hãy coi như nàng đã nhìn thế giới bên ngoài kia thay nàng ấy vậy!

Trong thư không viết nhiều, chỉ nói mong được gặp Thu Bạch một lần, nói chuyện một chút, nếu nàng thấy khó xử thì không đến cũng được.

"Ta không đến đón giao thừa đâu, nhưng ta nhất định sẽ đến thăm vào mùng hai."

Mai Tranh gật đầu.

Y không ép nàng.

Thu Bạch tưởng Mai Tranh sẽ đi ngay, nhưng y vẫn ngồi trên ghế, không hề có ý định đứng dậy.

"Sao vậy? Ngươi định đuổi ta đi sao?" Mai Tranh hỏi.

"Không phải đuổi, chỉ là đã muộn rồi, Tiểu Công gia nên về thôi." Thu Bạch trả lời.

Tuy không giỏi giao tiếp với người khác, nhưng Thu Bạch luôn là người có lý lẽ. Nàng chưa từng đối xử với ai như nàng đối với Mai Tranh. Người ta có lòng tốt đến thăm, đuổi người như vậy quả thật không phải. Nhưng không hiểu sao Thu Bạch thực sự sợ phải ở một mình với Mai Tranh.

Mai Tranh không ngờ Thu Bạch lại đuổi người trắng trợn như vậy. Y lớn đến chừng này rồi nào đã bị đuổi như thế bao giờ, càng chưa từng bị người khác đối xử không ra gì như vậy cả.

Mai Tranh đứng dậy, vung tay áo bước ra ngoài.

Thu Bạch khẽ cắn môi, trong lòng có hơi áy náy. Nàng đuổi theo ra cửa nhưng lại không biết phải nói gì.

Mai Tranh đang giận dỗi, vừa đi được vài bước, y bỗng quay đầu lại.

"Cầm lấy." Y nhét một chiếc túi thơm vào lòng Thu Bạch rồi quay người bước đi.

Thu Bạch đờ đẫn nhìn chiếc túi thơm trong lòng, mỉm cười. Trong túi thơm có chín đồng tiền đồng được xâu bằng chỉ đỏ, đuôi dây thắt nút bình an. Ý nghĩa của nó là cầu chúc bình an, thuận lợi, hạnh phúc dài lâu.

33.
Vào đêm giao thừa, tuyết rơi rất dày, Thu Bạch đốt lò sưởi hâm rượu.

Đây là rượu mận nàng mới mua. Thực ra rượu mận uống lạnh mới ngon, nhưng nàng biết mọi thứ trừ uống rượu, thế nên chỉ có thể miễn cưỡng uống vài ly rượu mận. Dù sao chỉ cần mình vui là được, đối với nàng, rượu mận ấm còn ngon hơn rượu mận lạnh.

Nàng không có đồ nhắm, bên lò sưởi chỉ có đậu phộng, trong lò nướng khoai lang. Cuốn thoại bản trên tay đã bị nàng đọc nhiều đến nỗi sờn rách, thế nhưng nàng vẫn đọc say sưa. Phụ thân bảo nàng phải sống tốt, phải nghe lời. Với nàng, sống tốt chính là làm theo tiếng lòng mình.

Cửa phòng mở ra, đã đến giờ Tý, cuối cùng người nàng chờ đợi cũng đến. Nàng đứng trong căn phòng nhỏ hẹp này, khí thế càng thêm áp đảo.

Thu Bạch đặt cuốn thoại bản xuống, nghiêm trang quỳ xuống đất, hành đại lễ.

Người đó đưa tay nắm lấy cánh tay nàng, đỡ nàng dậy.

"Hôm nay không cần phân biệt quân thần."

Người đó nhìn Thu Bạch, đôi mắt ngấn lệ nhưng không nỡ để chúng rơi xuống.

Thu Bạch lục lọi trong lò, lấy ra hai củ khoai lang đặt xuống đất. Đợi đến khi chúng nguội bớt, nàng lặng lẽ bóc vỏ, đưa một củ cho người ngồi trên ghế.

Nữ quan định ngăn cản nhưng cuối cùng thở dài, không nói gì.

"Phụ thân con nói nếu có cơ hội, ông ấy bảo con nên bóc vỏ khoai lang cho người ăn." Thu Bạch mỉm cười.

Phụ thân của nàng thật buồn cười. Cái gì ông ấy cũng giỏi, nhưng chỉ không thể vượt qua chữ tình.

Người đó đưa tay nhận lấy, khẽ cắn một miếng.

"Ngon." Giọng người đó rất nhẹ nhàng, dịu dàng, chẳng giống với tin đồn về một người làm việc quyết đoán, dứt khoát, thậm chí có thể nói là tàn nhẫn chút nào.

Thu Bạch ngẩng đầu nhìn người đó, nàng không hề né tránh. Người đó chỉ mới ba mươi lăm tuổi, nhưng mái tóc đã bạc đi một nửa.

"Phụ thân con ra đi rất thanh thản." Thu Bạch dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Phụ thân nói những việc phụ thân làm đều là việc phụ thân muốn làm, chưa từng hối hận. Con cũng giống phụ thân, những năm qua con sống rất tốt, không thiếu thứ gì."

"Phụ thân bảo người hãy bảo trọng."

Thu Bạch nói lại những lời phụ thân từng nói. Ban đầu có lẽ nàng có đôi phần oán trách nhưng hôm nay người đó có thể đến đây, nàng đã không còn oán nữa. Có lẽ phụ thân nói đúng, người này thật sự có tình cảm với phụ thân, nhưng có lẽ người đó cũng trao tấm chân tình cho người khác. Mà phụ thân quá cố chấp, không muốn chia sẻ tấm chân tình này với người khác nên chỉ có thể rời đi.

Người ngồi trên ghế im lặng hồi lâu, cuối cùng đưa tay ra, khẽ xoa đầu Thu Bạch.

"Ta nợ hai người quá nhiều."

"Con phải cảm ơn người, cảm ơn người cho phép phụ thân đưa con đi."

Nếu không, có lẽ nàng đã không được sống cuộc đời như thế này. Tường cung sâu thẳm, làm sao bao dung được một người thẳng thắn như nàng?

"A Hổ..."

"Nếu người thật lòng muốn tốt cho con, qua đêm nay người hãy quên A Hổ đi. Con chỉ là Thu Bạch của Đại Lý Tự mà thôi."

"Nếu đoạn đường phía trước quá gian nan, con hãy đổi hướng đi." Người đó nói với Thu Bạch.

Thu Bạch cúi người xuống đất, thành tâm dập đầu một cái.

Người đó không nói thêm câu nào nữa, lặng lẽ ăn hết củ khoai lang rồi lau tay.

"Đây là đồ phụ thân con từng dùng, hôm nay ta tặng lại cho con!"

Người đó đặt đoản đao vào tay Thu Bạch. Vỏ đao làm bằng gỗ hoa lê bình thường, vì thường xuyên được v.uốt v.e nên nó tỏa ra ánh sáng mềm mại, tròn đầy.

Người đó bước ra cửa, Thu Bạch đứng ở cửa nhìn theo. Gió tuyết đầy trời, người đó mặc một thân áo trắng, gần như hòa vào màn đêm. Chiếc ô giấy đỏ trong tay nữ quan càng thêm chói mắt.

Người đó trở về trong đêm tuyết. Nhưng nơi người đó phải đến không có cổng tre, cũng chẳng có tiếng chó sủa. Đây đều là những điều bình thường trong cuộc sống thường ngày, nhưng nơi người đó đến, vĩnh viễn không có hai chữ "bình thường".

Vì vậy nàng không oán trách người đó.

Thu Bạch cố nén không để nước mắt rơi xuống, có những duyên phận vốn mỏng manh như thế đấy.

Có được ắt có mất, không ai có thể chiếm hết tất cả.

Nàng luôn hiểu điều đó.

34.

Ngày mồng hai Tết, Thu Bạch sửa soạn xong xuôi, khoác lên người chiếc áo choàng Mai Sơ may cho mình. Muốn đi chúc Tết thì phải chuẩn bị ít bánh trái, cho dù phủ Quốc công chắc chắn không thiếu những thứ này thì nàng vẫn phải chuẩn bị. Hôm nay nhiều cửa hiệu quán xá vẫn chưa mở cửa, nàng đi tìm một hồi lâu mới mua được một mâm ngũ tân*. Trước cổng phủ Quốc công, xe ngựa kiệu hoa qua lại không ngớt.

*là một món ăn truyền thống ở một số vùng Trung Quốc, đặc biệt trong các gia đình theo Đạo giáo hoặc có phong tục cổ truyền. Món này thường được làm từ năm loại rau có vị cay nồng như: tỏi, hành, hẹ, ngò rí/mùi ta, củ kiệu hoặc một loại hành tây nhỏ (có thể là hành tây hoặc tỏi tây). Tượng trưng cho sức khỏe, sinh khí, may mắn, tài lộc, xua đuổi tà ma…

Thu Bạch vào từ cửa hông, trước tiên nàng đi tìm Mai Sơ. Từ hôm qua, trong Mai phủ đã bắt đầu tiếp đón khách khứa, xe ngựa tấp nập, Mai Sơ phải tiếp khách cùng mẫu thân suốt cả ngày. Năm nào cũng vậy, không hiểu sao nàng ấy lại cảm thấy chán ngán. Nàng ấy bèn giả vờ ngất đi, phụ mẫu có phát hiện hay không thì nàng ấy không rõ, tóm lại họ đã mời lang trung đến khám rồi bảo nàng ấy cứ nằm tĩnh dưỡng đi.

Vì thế khi Thu Bạch đến, Mai Sơ đang nằm trên giường ngẩn ngơ nhìn màn trướng. Thu Bạch tưởng nàng ấy thật sự bị bệnh nên trong lòng vô cùng lo lắng, vội vàng bước đến nắm tay Mai Sơ.

Thấy người đến là Thu Bạch, Mai Sơ lập tức trở mình ngồi dậy, mặt mày hớn hở.

"Chiếc áo choàng này đẹp thật."

Trong phòng có địa long sưởi ấm, Thu Bạch cởi áo choàng đưa cho Bích Ba.

"Còn biết tự tâng bốc mình nữa, xem ra bệnh của nhị tiểu thư là giả rồi."

Thu Bạch định buông tay ra, Mai Sơ lại cứ giữ mãi không buông, chỉ luôn miệng bảo Bích Ba và Hồng Vân đi lấy trà bánh.

"Ngươi định lười biếng thì cũng phải nghĩ cớ hay ho hơn chứ, dịp đầu năm mà lại giả vờ ngất là sao."

"Hôm qua tiếp khách cả ngày, ta mệt quá, lúc đó cũng chẳng nghĩ được gì khác. Dù sao giả ngất cũng là cách ta quen dùng rồi, tiện thì dùng lại vậy thôi." Mai Sơ đắc ý nói.

"Ngươi nói mồng hai sẽ đến, ta đợi từ sáng sớm, ai ngờ qua giờ trưa rồi vẫn chưa thấy bóng dáng của ngươi đâu."

"Đầu năm đến chơi, ta phải mang đến chút quà chứ? Ta tốn rất nhiều thời gian đi tìm khắp phố một vòng, cuối cùng chỉ mua được mâm ngũ tân này thôi."

"Dịp Tết ai cũng tặng thế mà."

"Cái này là tặng cho ngươi."

Thu Bạch lấy ra một con búp bê gỗ nhỏ từ trong ngực áo. Con búp bê mắt to, môi đỏ, tóc buộc hai bím, má hồng hây hây. Thân hình búp bê tròn trịa, hai tay chắp lại tạo dáng hành lễ, trên người cũng mặc một chiếc áo đỏ.

Con búp bê gỗ này được làm rất tinh xảo, chỉ to bằng bàn tay, màu sắc tươi sáng vui mắt, thực sự rất đáng yêu.

Mai Sơ cầm trên tay ngắm đi ngắm lại mãi.

"Thích không?"

Mai Sơ gật đầu.

"Ta khắc lúc rảnh rỗi đấy.”

"Thật sao? Ngươi còn biết làm đồ thủ công như thế này nữa ư? Mau kể ta nghe ngươi học nó ở đâu vậy?"

"Chuyện dài lắm..."

Quả thực là một câu chuyện rất dài, Thu Bạch kể mất gần nửa canh giờ. Đến khi nàng kể xong, trên bàn đã bày đầy trà bánh, điểm tâm.

Mai Sơ tùy tiện khoác thêm áo, ngồi cùng Thu Bạch bên bàn uống trà ăn bánh.

"Ta nghe đại ca nói ngươi lại phá được nhiều vụ án mới, còn được Thánh thượng ban thưởng."

Thu Bạch gật đầu, chợt nhớ ra một việc. Nàng lấy túi gấm đưa cho Mai Sơ, bên trong đựng vài đồng vàng bạc các kiểu cùng vài đồng tiền đồng, trên tiền đồng khắc những chữ như "Khứ ương trừ hung", "Cát tường như ý".

"Đây là phần thưởng Thánh nhân ban cho ta. Đương nhiên ngươi không thiếu những thứ này, nhưng vì là đồ ban thưởng nên ta cũng mang đến cho ngươi vài đồng."

Nói xong nàng đưa hai túi gấm cho Bích Ba và Hồng Vân.

"Các ngươi đừng chê ít nhé."

Hai người vui vẻ nhận lấy, những đồng tiền này do thánh thượng ban thưởng, ý nghĩa phi phàm, dù chỉ được một đồng cũng là phúc lớn rồi, sao họ dám chê? Chỉ là không ngờ Thu Bạch còn nhớ đến họ, trong lòng họ vô cùng cảm động.

35.
Hai người ăn bánh uống trà xong, Thu Bạch lại kể một vài chuyện thú vị ở Đại Lý Tự. Tất nhiên cũng nhắc đến Tạ Nghiên Thanh.

"Lúc trước khi ta mười tuổi, ta còn gặp hắn vài lần, bướng bỉnh lắm. Mỗi lần Tạ Hầu gia nhắc đến hắn là cứ thở dài mãi."

"Bây giờ hắn đã tiến bộ hơn nhiều rồi, ở Đại Lý Tự làm việc cũng đâu vào đấy lắm."

"Vậy cũng tốt."

"Vị Vu Tự Khanh của chúng ta, vốn dĩ ta không biết ở kinh thành ông ấy nổi tiếng sợ thê như sợ cọp. Có một ngày phu nhân nhà ông ấy tìm đến tận Đại Lý Tự, tay còn cầm dao mổ lợn chửi ầm ĩ ngoài sân, Vu Tự Khanh trốn trong phòng không dám ra.”

“Lúc đó mọi người chỉ biết đứng nhìn, không ai dám lên ngăn cản. Tuy ta không biết chuyện gì nhưng ta cũng hiểu chuyện phu thê người ta, người lạ chớ nên can thiệp vào thì hơn. Không ngờ Tạ Nghiên Thanh lại chạy tới khuyên giải, còn chưa nói xong câu nào đã bị Vu phu nhân cho một đấm vào mắt, sưng to một cục bầm tím luôn. Vu Tự Khanh nghe thấy phu nhân mình đánh Tạ Nghiên Thanh thì không dám trốn nữa, vội vàng chạy ra ngoài, phu nhân lập tức đuổi theo ông ấy chạy khắp sân."

Thu Bạch tự nhận mình rất hung dữ, nhưng nàng vẫn còn kém xa Vu phu nhân nhiều lắm.

Mai Sơ ôm bụng cười một hồi, vất vả lắm mới dừng lại được.

"Ta từng nghe mẫu thân kể, Vu Tự Khanh và phu nhân là phu thê từ thuở thiếu niên. Vu Tự Khanh có được ngày hôm nay chính là nhờ vào bản lĩnh mổ lợn của phu nhân. Vu Tự Khanh cũng không phải người vong ơn bội nghĩa, chưa từng nạp thêm thiếp thất."

Mai Sơ thở dài vì ngưỡng mộ. Phu thê có thể sống như vậy với nhau đến già, thật sự quá hiếm thấy.

Hai người nói chuyện thêm một lúc lâu nữa. Thấy trời đã không còn sớm, Thu Bạch lập tức cáo từ Mai Sơ.

"Ngươi hãy giúp ta nói với Quốc Công và phu nhân một tiếng, ta không qua thăm họ nữa."

Mai Sơ đích thân tiễn Thu Bạch ra đến cửa.

"Nếu ngươi không bận thì nhất định phải thường xuyên đến thăm ta nhé."

Thu Bạch gật đầu.

"Mai Sơ, ngươi xem, chẳng có cuộc đời nào là hoàn hảo cả. Ví như Thánh nhân, người có cả thiên hạ trong tay, vậy người còn thiếu thứ gì? Có lẽ người vẫn còn ngưỡng mộ tình thân gia đình bình thường giữa phụ mẫu con cái. Như ta chẳng hạn, tuy sống tự tại phóng khoáng nhưng lại không có phụ mẫu. Còn như ngươi, chẳng thiếu thứ gì, nhưng lại không được tự do."

"Vì thế Mai Sơ này, thế nào mới là ngày tháng tốt đẹp? Ta nghĩ rằng hiện tại cố gắng sống sao cho thoải mái, đó chính là ngày tháng tốt đẹp rồi. Nhiều khó khăn không phải chỉ mình mình mới gặp phải, đây là gông xiềng mà thời thế này đặt lên vai nữ tử, hàng nghìn năm nay vẫn luôn như vậy."

"Dù Thánh nhân có muốn thay đổi, nhưng chỉ trong một sớm một chiều thì người cũng không thể làm được. Tại sao ư? Bởi vì đám nam nhân không muốn vậy!"

"Nhưng dù là ở triều đình hay dân gian, trong nhà hay ngoài kia, người nắm quyền đều là nam nhân. Không phải nữ nhân không bằng nam nhân, mà là nam nhân không cho phép nữ nhân mạnh hơn họ. Bởi vì nếu nữ nhân trở nên mạnh mẽ, nam nhân sẽ không thể tùy ý khống chế họ được nữa."

"Mai Sơ này, vậy rốt cuộc sức mạnh là gì? Khi ngươi hiểu được điều đó, ngươi sẽ được tự do."

Thu Bạch nói xong thì leo lên ngựa.

Đúng lúc này, Mai Tranh đuổi theo.

Y thực sự đã đuổi theo ra tận ngoài.

Thậm chí vì vậy mà còn chưa kịp mặc áo choàng. Có lẽ y đang uống rượu với người ta, mắt vẫn còn đỏ.

Vừa đỏ vừa ướt.

Bạch Thạch ôm áo choàng đuổi theo, theo sau còn có Chung Ly đã say khướt.

Thu Bạch thấy y chi đứng ở cửa, im lặng nhìn mình.

Thu Bạch gật đầu với y. Có lẽ vì hôm nay nàng đang mặc y phục nữ tử người Hồ, khoác áo choàng đỏ duyên dáng, nên trong lòng bỗng cảm thấy không được tự nhiên trước y cho lắm.

Mai Sơ sững người đôi chút, gọi một tiếng huynh trưởng.

Lại thấy Chung Ly say khướt tựa vào khung cửa, Mai Sơ cảm thấy không ổn, bèn bảo Bích Ba đỡ Chung Ly vào trong.

Trước giờ Chung Ly có từng thấy Mai Tranh thất thố như vậy lần nào đâu? Tất nhiên là hắn không chịu vào rồi.

Hắn chỉ nửa cười nửa không nhìn Mai Tranh, rồi lại quay sang Thu Bạch đang nắm dây cương bạch mã. 

 

Bình luận

Truyện đang đọc