THÀNH TIÊN - MỄ HOA

Trong lòng ta dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ: "Thi đỗ, lẽ ra phải ở lại kinh thành làm quan, sao ngươi lại bị điều đến nơi xa xôi hẻo lánh?"

"Đắc tội với người ta." Hắn nhìn ta cười, khóe miệng nhếch lên, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

"Đắc tội với ai?"

"Tất nhiên là với bậc quyền quý trong kinh thành."

"Tại sao lại đắc tội với họ?"

"Tỷ tỷ nhất định phải hỏi rõ ràng như vậy sao?" Hắn có chút bất đắc dĩ, ánh mắt dịu dàng nhìn ta: "Tất nhiên là vì tỷ, vì ta."

Ta nghĩ mình đã hiểu ý hắn, trong lòng rối bời, lạnh lùng nói: "Văn Cảnh, ta không thể lấy ngươi, ngươi đừng có mơ tưởng hão huyền nữa, ta đối với ngươi không có tình cảm nam nữ, ngươi bây giờ đã là tiến sĩ, ta định rời đi rồi, sẽ không đi nơi khác với ngươi đâu."

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ!"

Hắn đột nhiên hoảng hốt, quỳ sụp xuống trước mặt ta, vành mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi.

"Cho dù tỷ tỷ đối với ta không có tình cảm nam nữ, cũng xin tỷ hãy thương xót ta, ta không thể sống thiếu tỷ tỷ. Ta đã thích tỷ từ rất lâu rồi, tỷ có mắng ta tâm tư bẩn thỉu cũng được, người đời có cười nhạo ta cũng được, ta không quan tâm. Cứ để họ cười nhạo ta, cứ để họ khinh bỉ ta, chỉ cần được ở bên tỷ tỷ, ta chẳng quan tâm gì cả.

"Tỷ tỷ, trên đời này ta chỉ có một mình, từ trước đến nay chỉ có mình tỷ, nếu tỷ cũng không cần ta nữa, ta sống còn ý nghĩa gì? Tỷ đối với ta không có tình cảm nam nữ, cũng chưa từng thích nam nhân nào khác, vậy chúng ta cứ như trước đây, luôn ở bên nhau, tỷ tỷ hãy gả cho ta, thử chấp nhận ta, ta sẽ làm rất tốt, ta thật sự rất thích tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ hãy thương xót ta, rời xa tỷ, ta không sống nổi."

Hắn cứ như vậy, gọi ta từng tiếng một, gục đầu vào đầu gối ta, khóc đến đỏ hoe cả mắt.

Khuôn mặt hắn ngước nhìn ta, đau khổ, đáng thương vô cùng, nước mắt cứ thế tuôn rơi như những hạt châu đứt dây.

Ta sớm biết hắn là người hay khóc, bao nhiêu năm qua vẫn vậy.

Nhưng lần này ta không thể mềm lòng, cũng không nên mềm lòng.

Ta đẩy hắn ra, hít sâu một hơi, đứng dậy nói: "Ta đã thu dọn xong đồ đạc rồi, ngày mai sẽ rời đi."

Văn Cảnh nói rời xa ta, hắn không sống nổi.

Đây không phải lần đầu tiên hắn nói câu này, ta chưa từng để tâm.

Tối hôm đó ta vẫn nấu cơm như thường lệ, nhưng hắn không đến ăn.

Đêm khuya thanh vắng, ta ở trong phòng rất lâu, đầu óc rối bời.

Ta nhớ lại mười một năm trước, lúc mới đến bên hắn, đứa trẻ đáng thương ấy, sao lại trở nên như bây giờ.

Ta đối với hắn có tình cảm, tuy rằng đó không phải là tình yêu nam nữ, nhưng ta đã thật lòng thật dạ đối đãi với hắn.

Nhớ đến đôi mắt đau khổ của hắn, ta bỗng thấy xót xa.

Vì vậy ta đứng dậy, định đi tìm hắn nói chuyện thêm lần nữa.

Văn Cảnh không có trong phòng.

Ta hơi lo lắng, bắt đầu gọi tên hắn.

Cuối cùng ta cũng tìm thấy hắn.

Hắn ở trong phòng tắm, đang ngâm mình trong bồn tắm, thân thể trần truồng, hoàn toàn chìm trong dòng nước.

Hắn không nghe thấy tiếng gọi của ta, hoàn toàn muốn buông xuôi, đã ngất đi trong nước.

Chết tiệt, hắn vậy mà lại muốn tìm đến cái c.h.ế.t bằng cách đuối nước.

Ta hét toáng lên, lao đến muốn kéo hắn ra.

Bồn tắm rất sâu, lại trơn trượt, hắn thì không mặc y phục, ta không tài nào kéo được hắn.

Thế là ta không nói hai lời, bước thẳng vào bồn, nước b.ắ.n tung tóe ra ngoài.

Ta cố gắng đỡ lấy hai cánh tay hắn, kéo lên trên.

Vất vả lắm mới kéo được nửa người trên của hắn lên khỏi mặt nước, hắn lại như con cá nhỏ, cứ muốn trượt xuống.

Ta áp sát vào hắn, để lưng hắn dựa vào thành bồn, cuối cùng cũng giữ được hắn.

Sau đó, ta vỗ vỗ vào mặt hắn, thử xem hắn còn thở không: "Văn Cảnh! Văn Cảnh!"

Hắn cúi gằm mặt, bất động như đã chết.

Ta sợ hãi, nâng mặt hắn lên, bắt đầu hô hấp nhân tạo.

Cũng không biết là lần hô hấp thứ mấy, hắn cuối cùng cũng ho một tiếng, rồi chậm rãi mở mắt.

Gương mặt tái nhợt, vẻ mặt yếu ớt, ánh mắt điềm nhiên, khiến ta tức giận, không nhịn được cho hắn một cái tát.

"Ngươi dám làm thật!"

Mặt hắn bị ta đánh lệch sang một bên, trên má in hằn năm dấu ngón tay, lông mi rủ xuống, không nhúc nhích.

Hắn thản nhiên l.i.ế.m khóe miệng.

"Tỷ tỷ chẳng hề có ý với ta, cũng không thương xót ta, hà tất phải quan tâm sống c.h.ế.t của ta làm gì."

Giọng hắn yếu ớt, mệt mỏi, lại lạnh lùng cứng nhắc.

Mái tóc ướt đẫm vẫn còn nhỏ nước, chảy qua đôi mắt ướt át, lăn xuống gò má, cuối cùng rơi xuống ngực, rồi hòa vào dòng nước.

Hắn chưa bao giờ dùng giọng điệu này để nói chuyện với ta, vẻ mặt chán nản, nhắm nghiền mắt không muốn nhìn ta, cũng chẳng buồn quay đầu lại.

Bình luận

Truyện đang đọc