THÀNH TIÊN - MỄ HOA

Ta không biết trong lòng mình là tư vị gì, chỉ thấy chua xót, bèn nói: "Sống không tốt sao? Ngươi đã thi đỗ tiến sĩ rồi, còn trẻ như vậy, tương lai muốn mỹ nhân nào mà chẳng được."

"Ta không muốn nghe những lời này, tỷ đi đi, nói nhiều cũng vô ích."

"Ngươi như vậy, bảo sao ta đi được?"

Bề ngoài ta tỏ ra tức giận, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu, tâm trạng cũng trùng xuống theo hắn.

Nghe vậy, hắn mở mắt ra, đôi mắt ngấn lệ, hoảng sợ nhìn ta.

"Tỷ tỷ, tỷ thật sự nhẫn tâm vậy sao? Thà để ta chết, cũng không muốn gả cho ta?"

Giọng nói run rẩy phát ra từ cổ họng hắn, như thể rất khó khăn, hắn hoảng sợ, giọng nói cũng hoảng sợ, yếu ớt không chịu nổi: "Tỷ thật sự đối với ta, không có một chút tình cảm nào sao?"

“Văn Cảnh, ta coi ngươi như đệ đệ ruột thịt." Giọng ta không hiểu sao lại nghẹn ngào, suýt nữa thì bật khóc.

Hắn cười một tiếng, đôi mắt đỏ hoe, bàn tay vốn đang vịn vào thành bồn tắm chậm rãi vòng qua eo ta, nâng ta lên một chút.

Cơ thể ta vừa rời khỏi hắn, hắn liền ôm lấy ta, nâng ta lên, lại áp sát vào người hắn.

Hắn áp sát vào tai ta, thì thầm: "Coi ta như đệ đệ? Ta không tin."

Hơi thở của hắn phả vào tai ta, lồng n.g.ự.c rắn chắc áp vào người ta, hắn lại khẽ cười: "Trừ phi tỷ tỷ chứng minh cho ta thấy."

Nước trong bồn tắm hẳn là đã lạnh từ lâu, nhưng ta vẫn cảm thấy nóng bừng, cả người ngây ra như phỗng, ngơ ngác nhìn hắn: "Làm, làm sao để chứng minh?"

"Tỷ tỷ biết."

Đôi môi hắn như có như không lướt qua má ta, thuận thế nắm lấy tay ta, mười ngón tay đan chặt vào nhau, chậm rãi kéo xuống nước.

Đầu óc ta ong ong, như bị nước sôi luộc chín, ta cố gắng rút tay lại, run rẩy nói: "Văn Cảnh, ngươi làm gì vậy, đừng như vậy..."

"Tỷ lớn hơn ta tám tuổi, lại là tỷ tỷ của ta, có gì phải xấu hổ chứ."

Câu nói ta từng trêu chọc hắn khi còn nhỏ, cuối cùng lại ứng nghiệm trên chính mình ta.

Ta đã chẳng còn phân biệt được đâu là nước, đâu là mồ hôi nữa.

Tám trăm năm làm yêu quái, ta chưa từng thê thảm đến thế này.

Biết rõ hắn cố tình dùng mưu mẹo, ta lại không còn sức lực phản kháng, đành chịu thua: "Ta đồng ý lấy ngươi, ngươi mau buông ta ra."

Hắn nhìn ta chằm chằm, rồi bất chợt nở nụ cười, ôm ta càng chặt hơn, hơi thở ấm áp phả vào tai, đôi môi dần tiến lại gần.

"Tỷ tỷ, ta muốn hôn tỷ."

Văn Cảnh mười chín tuổi, ta và hắn thành thân.

Chúng ta lên đường đến huyện Thanh Trì thuộc Ký Châu.

Trước khi lên đường, ta đến từ biệt Tiểu Hoa yêu và Tiểu Hòe: "Ta có lẽ phải đợi đến khi Văn Cảnh c.h.ế.t mới có thể quay lại, nhưng cũng chỉ vài chục năm, đời người ngắn ngủi, chớp mắt một cái là trôi qua."

Tiểu Hoa yêu và Tiểu Hòe gật đầu, hiển nhiên trong mắt họ, vài chục năm quả thực ngắn ngủi, chẳng đáng nhắc đến.

Tiểu Hoa yêu dặn dò: "Tỷ nhớ biến mình già hơn một chút, cứ giữ nguyên hình dáng này sẽ dọa người ta đấy."

"Ừ, ta biết rồi."

"Tiểu Nguyệt tỷ, tiểu công tử yêu tỷ như vậy, sau này hắn c.h.ế.t đi, tỷ có buồn không?" Tiểu Hòe lo lắng hỏi.

Ta vỗ nhẹ vào đầu nàng ta: "Người tu tiên, sao có thể bị tình ái vướng bận? Trong mắt ta, hắn cũng như vạn vật trên đời, duyên đến rồi duyên đi, không có gì khác biệt."

Ta vô cùng tỉnh táo, ngay từ đầu ta đã xác định rằng cuộc sống phu thê với Văn Cảnh chỉ là một giấc mộng phù du.

Giấc mộng này, hoa cũng không phải hoa thật, trăng cũng không phải trăng thật, cuối cùng ta vẫn phải quay về Tam Khư phủ.

Mang theo suy nghĩ đó, ta cùng Văn Cảnh đến huyện Thanh Trì xa xôi.

Nơi đó cách Bắc Sơn rất xa, cũng cách kinh thành rất xa, nhưng lại là một nơi nhộn nhịp.

Mái hiên nha môn trải dài, uy nghiêm lộng lẫy.

Chợ huyện người người qua lại tấp nập, hàng quán san sát, tiếng rao hàng không ngớt, đủ loại mặt hàng được bày bán.

Chức quan của Văn Cảnh không lớn, chỉ là một huyện thừa.

Căn nhà chúng ta thuê cũng không lớn, nằm trong ngõ Thạch Sư phía đông thành.

Tuy chỉ có hai gian phòng nhỏ bé, nhưng ta vẫn quét dọn sạch sẽ, giống như khi còn ở thôn Đào Trang vậy.

Văn Cảnh ôm lấy eo ta từ phía sau, áy náy nói: "Tỷ tỷ yên tâm, chúng ta chỉ tạm thời ở đây thôi, sau này nhất định sẽ có một căn nhà lớn hơn, ta sẽ để tỷ tỷ sống những ngày tháng tốt đẹp."

Lương bổng của hắn không cao, chúng ta thậm chí còn không có người hầu kẻ hạ, giống như trước kia, mọi việc đều phải tự tay làm lấy.

Ta không thấy có gì không ổn, bèn nói với hắn: "Trước đây chẳng phải vẫn sống như vậy sao? Sao chuyển đến nơi khác rồi, ngươi lại trở nên kiểu cách thế?"

Có lẽ vì không phải tự nguyện lấy hắn, nên thái độ của ta đối với hắn không còn được như trước, lúc nào cũng thích liếc xéo hắn.

Hắn chẳng những không thấy khó chịu, mà còn thích thú nhìn ta, đôi mắt ánh lên ý cười: "Tỷ tỷ liếc xéo lần này không bằng lần trước, lúc liếc ta thì nên nhìn xéo xéo một chút, lúc mở mắt không nên quá nhanh, để lộ lòng trắng ra rồi dừng lại một chút.

"Lần sau nhớ liếc cho tốt, tiếp tục cố gắng phát huy."

Trước đây ta là một yêu quái hiền lành, vậy mà sau khi lấy hắn, ta lại trở nên thích cắn người.

Mỗi lần hắn chọc giận ta, ta liền không nhịn được mà cắn vào tay hắn một cái.

Hắn liền nhân cơ hội khống chế tay ta, ghé vào tai ta trêu chọc: "Thích cắn ta đến vậy sao? Vậy thì tối nay cứ việc cắn cho đã."

Bình luận

Truyện đang đọc