THANH VÂN THÊ THƯỢNG


Ứng Thanh Vân hỏi Phong thị: “Vết thương trên người Phong Nhị Cường là do ngươi làm?”Phong thị có vẻ gan dạ hơn Phong Nhị Cường nhiều, nàng ta thẳng thắn thừa nhận: “Hồi bẩm đại nhân, là do dân phụ làm ạ.

Hôm ấy là sinh thần của mẹ dân phụ, dân phụ có mang theo hai mươi quả trứng gà về nhà mẹ đẻ, thế nhưng mẹ chồng của dân phụ đã mắng dân phụ là kẻ ăn cây táo rào cây sung, còn nói là muốn bỏ dân phụ.


Dân phụ giận quá nên có lời qua tiếng lại với mẹ chồng vài câu, mẹ chồng dân phụ bèn đi tìm tướng công của ta để tố cáo.

Tướng công nhà ta cũng không thèm hỏi nguyên do đã mắng ta, cho nên ta đã ra tay với hắn.”Sắc mặt Phong Nhị Cường càng khó coi hơn, hắn vùi đầu thấp xuống, rất xấu hổ và tức giận.

Cũng không biết là hắn xấu hổ và tức giận vì đã không phân rõ trắng đen mà ra tay với thê tử, hay là xấu hổ vì mất mặt trước nhiều người như thế.Ứng Thanh Vân lại nhìn hai đứa nhỏ, đứa lớn là một bé gái khoảng chừng sáu bảy tuổi, đứa nhỏ thì mới chập chững biết đi, vì vậy Ứng Thanh Vân hỏi đứa lớn: “Khuya hôm trước cha mẹ ngươi cãi nhau, ngươi có biết không?”Cô bé liếc nhìn cha mình, thấy hắn cũng không ngăn cản thì rụt rè gật đầu, nhỏ giọng nói: “Cha và mẹ cãi nhau, làm con thức giấc, còn dọa cho đệ đệ khóc nữa.”“Vết thương trên người cha ngươi là do mẹ ngươi cào sao?”Cô bé lại gật đầu, nhỏ giọng thì thầm: “Lần nào cha cũng không đánh lại mẹ hết á.”Phong Nhị Cường: “...”Mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ Ứng Thanh Vân thì ai nấy đều cũng muốn cười một chút, nhưng họ cố gắng kìm lại.Vẻ mặt của đứa trẻ không giống như đang nói dối, hơn nữa đứa trẻ lớn như vậy cũng không hoảng sợ, vì vậy sự nghi ngờ của Phong Nhị Cường cũng bị loại trừ.Kế tiếp, Ứng Thanh Vân thẩm vấn ba người còn lại, nhưng vết thương của ba người kia đều không liên quan đến vụ án.


Tất cả bọn họ đều có nhân chứng vật chứng, chứng minh rằng bọn họ không có mặt khi vụ án xảy ra vào chiều hôm qua.Năm người bị thương, nhưng không ai trong số năm người là hung thủ.Ngô Vi chỉ cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, vốn tưởng rằng vụ án sẽ được giải quyết ngay lập tức, nhưng không ngờ cả năm người đều đã bị loại khỏi diện tình nghi, vậy hung thủ là ai?Ngô Vi do dự nhìn Ứng Thanh Vân, chẳng lẽ suy luận của đại nhân nhà hắn bị sai rồi?Ứng Thanh Vân cũng khó hiểu, ngẩng đầu lên hỏi Ngô Vi: “Ngươi có chắc tất cả người bị thương đều ở đây không?”Ngô Vi vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Chắc chắn, chắc chắn ạ.

Ty chức đã dẫn theo các huynh đệ dưới trướng đi tìm kiếm từng người một, đảm bảo không bỏ sót người nào, cho dù có người ra ngoài trở về nhà mẹ đẻ cũng được ty chức cho người gọi quay lại.”Ứng Thanh Vân híp mắt, hiển nhiên kết quả này nằm ngoài dự liệu của y.“Thật ra, Ngô bổ đầu đã bỏ sót một người.” Phong Thượng Thượng thấy vụ án bị bế tắc, nàng bất đắc dĩ lại phải lên tiếng.

Dù sao hiện tại nàng đã trở thành một con chim đầu đàn, muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn nổi, chi bằng dứt khoát thoải mái giúp người trong quan phủ nhanh chóng phá án, cho dù vị đại nhân mới nhậm chức này hoài nghi một thôn dân như nàng có điểm kỳ quái cũng sẽ không tìm nàng gây phiền toái.Ngô Vi nghe vậy lập tức phản bác: “Không thể nào, mỗi hộ gia đình ta đều đã tra qua mà!”Phong Thượng Thượng thở dài, dùng ngón chân gõ nhẹ trên mặt đất, sau đó chỉ vào mặt đất dưới chân và những bức tường xung quanh để nhắc nhở hắn.Hử? Là sao?Ngô Vi khó hiểu nói: “Phong cô nương, ngươi chỉ cái gì vậy? Ý ngươi là sao?”Phong Thượng Thượng: “...”Thế nhưng Ứng Thanh Vân lại lập tức hiểu được ý tứ của Phong Thượng Thượng, ánh mắt hàm chứa một chút sâu thẳm lướt qua trên mặt nàng, nhanh đến không ai phát hiện.


Y nói: “Ngươi không có tra qua người của Thẩm gia, hai đứa con khác của Thẩm gia không có ở nhà, ngươi cũng không có điều tra hai vợ chồng Thẩm gia.”.


Bình luận

Truyện đang đọc