THANH VÂN THÊ THƯỢNG


Phong Thượng Thượng ngước đôi mắt tràn đầy tinh thần lên, nghiêm túc phản bác: “Chỉ cần có kỹ thuật giỏi thì nam nữ có gì khác biệt? Đều cùng nghiệm thi, người khác chỉ cần làm việc tốt là được.

Vậy một nữ tử như ta tại sao không thể nghiệm chứ?”Hai nha sai bị nàng hỏi đến sững sờ, sau đó họ mới nói: “Từ trước tới giờ đều như vậy, nữ tử ở nhà chăm sóc chồng con là được rồi, xuất đầu lộ diện ở bên ngoài thì còn ra thể thống gì nữa, càng không phải nói cái việc đến nha môn làm công.

Chẳng phải nữ tử nên như thế à? Nếu không như vậy thì chẳng khác gì làm náo loạn xã hội cả.”Phong Thượng Thượng thầm nghĩ: Nàng thật sự rất muốn lôi những tư tưởng cổ hủ đã ăn sâu vào não bọn họ ra ngoài rồi nghiền nát nó.Nhưng bản thân nàng cũng biết, tư tưởng của những người này không thể thay đổi chỉ với vài lời nói, cho dù nàng nói nhiều đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng.“Tri huyện đại nhân có ở đây không? Ta có quen biết với Tri huyện của các ngươi, cho ta gặp mặt nói chuyện với y một lần thôi được không?” Phong Thượng Thượng định bắt đầu từ Ứng Thanh Vân, đánh giá từ cuộc tiếp xúc ngày hôm ấy, người đó nhìn không giống kiểu người cổ hủ chút nào cả, nói không chừng còn có thể thuyết phục được y.“Ngươi còn muốn gặp đại nhân của chúng tôi ư? Đại nhân là người ngươi thích gặp là gặp được à? Đi đi! Đi đi! Nếu không đi thì ta sẽ cầm phách đánh ngươi đấy.” Mặc dù Phong Thượng Thượng có ngoại hình xinh đẹp, nhưng bọn họ cũng không dám tùy ý cho nàng gặp mặt Tri huyện đại nhân.

Nhân vật như Tri huyện đại nhân, dân chúng bình thường sao có thể tùy ý gặp mặt được.


Ngộ nhỡ Tri huyện đại nhân trách tội, có khi là cả hai sẽ mất việc.Cho dù cô nương có đẹp đến mấy đi chăng nữa thì cũng không bằng công việc được.Hai người vừa nói, vừa dùng cán dao đẩy nàng ra ngoài, thái độ bọn họ còn tệ hơn so với trước rất nhiều: “Nói với ngươi thế nào đi nữa thì ngươi cũng không hiểu được đâu.

Đi mau! Đi đi! Đừng cản trở công việc của bọn ta.”Phong Thượng Thượng bị hai người đẩy ra ngoài, cố gắng nhịn xuống ý định động thủ với nha sai.

Nàng miễn cưỡng bị bọn họ đẩy ra khỏi cửa rồi xô hẳn ra đường .Nàng không thể làm gì hơn, cũng không có ý định quay lại trò chuyện nữa, liền dứt khoát ngồi chờ ở một bên.

Nói không chừng nàng còn may mắn gặp được vị Tri huyện đại nhân ngày đó.Chờ đợi như vậy cả ngày, cả ngày nay Phong Thượng Thượng vẫn chưa có cái gì vào bụng, vài hôm nay liên tục đói bụng.


Đầu óc nàng choáng váng, toàn thân không còn sức lực, cuối cùng đứng không vững, nàng liền mặc kệ hình tượng của mình ngồi xuống vệ đường.

Chịu đựng những ánh quan sát của người qua đường.Mặt trời dần lặn xuống núi, hoàng hôn cũng sắp tắt, nếu nàng không về ngay thì chắc chắn là, khi về đến thôn trời đã tối đen rồi.

Phong Thượng Thượng nặng nề thở dài.Xem ra hôm nay vận số của nàng không được tốt cho lắm, chuyến đi này thật uổng phí.Nàng từ dưới đất đứng dậy, phủi bụi trên người, trở về theo con đường mà bản thân đã đi.

Khi nàng về đến thôn thì trời đã tối đen, nhà nào cũng thắp nến, thôn dân đều đang ăn cơm tối.

Mùi thức ăn tranh nhau chui vào lỗ mũi, khiến bụng nàng vang lên ùng ục, nàng cấp tốc nghĩ đến việc ăn uống, nghĩ thôi mà cũng thèm đến phát rồ rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc