Sóng gió đến từ việc hai bà mẹ giả vờ bệnh đi qua, hai người lại khoác tay nhau đi xem các con sửa sang nhà mới, sau đó chụm đầu bàn bạc với nhau, mấy hôm sau chuyển đến tặng một bộ chăn gối mới tinh. Hai người nhìn bộ chăn gối màu đỏ không nhịn được cười khổ, cái này đâu có khác gì là mừng việc hỉ??.
Rất nhanh đã đến mùa đông, Cố Ninh cùng Bạch Nham đăng kí kết hôn. Hai người đứng ở trước cục dân chính giơ tờ giấy chứng nhận kết hôn lên trước, đâu dựa vào nhau đặc biệt ngốc nghếch chụp một bức ảnh kỉ niệm.
Hai người kia kết hôn, Vương Thanh cũng Phùng Kiến Vũ bị gọi tới cùng đi.
"Chuyện công chứng kết hôn, phải có hai người chứng kiến".
Vương Thanh sáng sớm chưa tỉnh ngủ bị lôi từ trong chăn ra vẫn đang ngái ngủ, mặt giận dỗi tựa trên người Phùng Kiến Vũ: "Hai người kết hôn bảo chúng tôi đến chứng kiến cái gì?".
Phùng Kiến Vũ vui vẻ: "Không có hai chúng ta chứng kiến thì hai người họ lấy đâu ra người khác".
Vương Thanh ngẫm lại cũng đúng, Phùng Kiến Vũ cúi đầu xem hắn, đưa ngón tay chọc chọc khóe miệng hắn: "Kìa kìa, hôm nay tốt ngày, anh cười cho bọn họ xem một cái đi".
Chuẩn bị đến lượt, Bạch Nham có chút khẩn trương, một lát lại hỏi kí giấy xong rồi em có thích anh không, một lát lại lôi kéo Vương Thanh hồi tưởng về quá khứ.
Vương Thanh bị hắn làm phiền đến bực mình, ôm chặt lấy cánh tay Phùng Kiến Vũ làm bộ ngủ.
Bên cạnh đều là các cặp đôi chọn ngày lanh tháng tốt đi đăng kí kết hôn, Phùng Kiến Vũ nhìn một vòng, mỗi người một vẻ, thế nhưng quanh người đều bao phủ một cảm giác hạnh phúc như nhau.
Cậu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, cằm cọ nhẹ vào đỉnh đầu Vương Thanh, lặng lẽ cầm tay hắn.
Bọn họ cũng giống như vậy.
Buổi tối ăn cơm ở nhà mới của Bạch Nham và Cố Ninh, gọi thêm vài ba người bạn tốt nữa đến ăn mừng nhà mới.
Phùng Kiến Vũ mang theo quà của mình tới.
----Một chiếc muôi to gắn nơ.
Những người khác không rõ chuyện, còn Cố Ninh cười đến gập cả người, Bạch Nham trợn mắt há mồm mắng Vương Thanh: "Cậu có thể hảo hảo quà quản không?".
Phùng Kiến Vũ liền lao đến ôm một cái: "Huynh đài không cần khách khí, năm đó cậu tới nhà tôi ăn phải tự mang muôi đến, tôi cũng nói ngày đến nhà các cậu ăn lẩu nhất định mang theo muôi".
Vương Thanh nhìn không được nữa, nín cười lôi cậu ngồi xuống, Phùng Kiến Vũ cũng coi như chú ý, lúc ăn cơm chưa có dùng tới vũ khí cuối cùng.
Bạch Nham uống chút rượu, cầm tớ giấy chứng nhận kết hôn nháo loạn lên, Phùng Kiến Vũ ngoại lệ uống một chút, tựa vào người Vương Thanh cười ngây ngô, chỉ Bạch Nham nói: "Tôi cho cậu biết, thiếu chút nữa thôi, người lĩnh giấy chứng nhận là tôi và Cố Ninh".
Cố Ninh mượn rượu giả điên muốn chạy qua ôm cậu liền bị Vương Thanh gạt sang một bên, Phùng Kiến Vũ trốn đông trốn tây cũng không thoát khỏi lồng ngực hắn.
Trên đường về nhà, Phùng Kiến Vũ vẫn không nói chuyên, Vương Thanh còn tưởng cậu uống rượu vào khó chịu, cố ý lái xe thật chậm.
Phùng Kiến Vũ nhìn đèn đường từng cái từng cái lướt qua, mơ mơ màng màng nhớ đến buổi tối cậu gặp Cố Ninh, áng chừng không khí cũng như thế này.
Trời đêm lạnh lẽo, cậu gặp Cố Ninh, người con gái biết hát kia mời cậu ăn một cái kem, bồi cậu qua mấy ngày khó khăn.
Lại nhớ đến ngày cậu vô tình gặp Bạch Nham ở canteen, vẻ mặt rõ ràng không thể tin nổi của Bạch Nham khi nghe thấy tên cậu, rồi còn có đoạn thời gian, cậu coi Bạch Nham là tình địch của mình...
"Đại Vũ, về nhà rồi".
Vương Thanh mở cửa xe khom lưng nhìn cậu, Phùng Kiến Vũ lười biếng giơ tay muốn ôm, Vương Thanh kéo tay cậu rồi xoay mình đem người cõng trên lưng.
"Giả vờ uống say rồi bắt nạt anh sao?".
Phùng Kiến Vũ cọ cọ cổ hắn cười khúc khích: "Vậy anh có để em bắt nạt anh không?".
"Được được, được chưa?".
Gió đêm thổi qua, Phùng Kiến Vũ cũng thanh tỉnh không ít, Vương Thanh cõng cậu lên tầng, vào đến nhà Phùng Kiến Vũ cũng không chịu xuống, để Vương Thanh giúp cậu cởi giày, lại cõng cậu vào nhà.
Vương Thanh cẩn thận đặt người xuống ghế salon rồi quay đi rót nước cho cậu, Phùng Kiến Vũ cầm cốc cười ngây ngô nhìn hắn.
"Cười gì vậy?" Vương Thanh ngồi bên cạnh, Phùng Kiến Vũ chủ động nhích lại gần.
"Chính là nghĩ thật tốt a" Đại khái là vì uống rượu, giọng Phùng Kiến Vũ có chút mệt mỏi: "Anh xem, chúng ta cũng đi được một đoạn nhân duyên rồi".
Vương Thanh ôm vai cậu, vừa muốn nói gì, chợt nghe Phùng Kiến Vũ trong lòng lẩm bẩm một câu: "Có giấy chứng nhận này...".
Náo loạn nửa ngày hóa ra là ghen tỵ với giấy chứng nhận, Vương Thanh xoa xoa đầu cậu: "Chờ anh một chút".
Hắn xoay người bước vào phòng ngủ, từ trong ngăn kéo lấy ra một túi văn kiện được niêm phong cẩn thận.
Phùng Kiến Vũ nhìn túi giấy tờ trước mặt, mờ mịt hỏi:"Cái gì a?".
Vương Thanh cẩn thận mở túi ra, rút ra một tờ giấy đỏ sẫm cho cậu xem: "Anh không ghen tỵ người khác, anh cũng có giấy tờ hợp pháp".
Phùng Kiến Vũ nhìn tờ giấy đỏ sẫm nở nụ cười, cậu biết để có được tờ giấy này Vương Thanh đã tốn rất nhiều công sức, nghĩ rất nhiều biện pháp, chính là để tên của hai người cùng xuất hiện trên một văn bản có hiệu lực của pháp luật.
Kỳ thực, cậu đối với một tờ giấy cũng không phải quá chấp nhất, hai người đến giờ phút này cũng đâu có ngần ngại thừa nhận với người ngoài.
"Anh còn nói anh không yêu em nhất đi?" Phùng Kiến Vũ đem bản giấy tờ đỏ sẫm kia ném qua một bên ôm cổ hắn hỏi.
Đột nhiên bị hỏi như thế, Vương Thanh có chút ngượng ngùng: "Đừng tưởng bở".
Phùng Kiến Vũ trừng mắt liếc hắn, bĩu môi không nói lời nào, chỉ vẽ vòng tròn trên cổ áo hắn, vừa nhìn vừa buồn bực, Vương Thanh không còn cách nào khác: "Được rồi, được rồi...".
Cái chữ yêu này là Phùng Kiến Vũ mở miệng trước, mặc dù trong lúc gần gũi thân thiết cũng có nói qua nhưng đa số thời gian đều không nhắc đến.
Hiện tại nghĩ đến, hình như hắn thực sự chưa lần nào chính thức nói với cậu.
Phùng Kiến Vũ ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, trong lòng cậu đương nhiên biết Vương Thanh yêu cậu, vừa nãy chỉ là đùa vui không để ý mà thôi.
Vương Thanh hôn xuống khóe mắt rồi chậm rãi hôn lên môi cậu: "Anh yêu em!".
Phùng Kiến Vũ luôn nói nhà mới không có cảm giác ấm cúng, lúc rảnh rỗi luôn cũng với Vương Thanh sang đó thu dọn, thỉnh thoảng cũng nẫu cơm, ăn xong tranh thủ trời tối cùng nhau ngồi xe buýt về nhà.
Một hôm không có việc, hai người vừa từ nhà mới về liền thấy hai bà mẹ vẻ mặt buồn thiu ngồi xổm ở cửa.
"Con trai, mẹ nghĩ ba con có người bên ngoài rồi!".
Vài ngày không gặp, hai người mẹ vừa tới cửa câu đầu tiên đã làm hai người sợ muốn chết, một người đã đành, đây là cả hai!?!?.
Mẹ Vương nói: "Ngày nghỉ nhất định không ở nhà, hỏi ông ấy làm gì, ông ấy lại bảo đi câu cá với chú Lưu, thím Lưu của con nói chú Lưu ở nhà chăm cháu nội, đi đâu mà câu cá?".
Mẹ Phùng nói: "Ba con cũng thế, mấy hôm trước nói cái gì mà đi sinh nhật bạn cũ, mẹ thấy vé xe rồi, căn bản là không có, có mà đi đến gặp nhân tình".
Hai đứa con trai nghe được mẹ phân tích rõ ràng như thế, vẫn có cảm giác không đúng. Ba hai người đàng hoàng đứng đắn, có chút hút thuốc uống rượu nhưng không nghiện, làm sao đến mức lại không giữ mình như thế.
Hai bà mẹ bắt đầu lau nước mắt, trước kia tâm tư dồn hết và con trai, vừa quay đầu thì chồng lại có vấn đề.
Hai đứa con trai không thể nào mặc kệ, đưa hai thái hậu vào trong nhà an ủi, liên tục thề thốt sẽ đem mọi chuyện tìm hiểu rõ ràng.
Tình cảm cha con và mẹ con không giống nhau, trong lòng con trai thì baba luôn là thần tượng, sau này lớn rồi mặc dù không nói chuyện nhiều với ba nhưng luôn có sự nể trọng với ông.
Hai người suy nghĩ tới lui, nghĩ thế nào cũng luôn cảm thấy baba không thể là người như vậy.
Đang tính có thời gian sẽ cùng ba ra ngoài tâm sự, ngay sáng sớm cuối tuần đã nhận được điện thoại của mẹ Vương.
"Con trai! Ba con ra ngoài! Nói là đi mua xì dầu! Còn mang theo cần câu đi! Còn đi xe! Trên xe còn có lều vải nữa!".
Hai người không dám tiếp tục nằm trên giường, nhanh chóng lao khỏi giường thu dọn đồ đạc. Ba Vương thích câu cá, thường đến mấy nơi quen thuộc, còn mang theo cả lều bạt thì chắc chỉ có bờ sông.
Hai người điểm tâm cũng không ăn liền lái xe qua, quả nhiên ở đê sông gần đó thấy được ba Vương ở phía xa xa.
Vương Thanh có chút lo sợ, nhỡ đâu thần tượng trong lòng hắn thật có chuyện gì mờ ám, mẹ hắn chịu sao thấu?.
Khi còn bé luôn được ông đưa đi câu cá, nhiều khi rớt xuống nước được ba vớt lên, sau đó còn bị cười nhạo là ngốc nghếch. Sau này lớn hơn một chút, thỉnh thoảng nhớ đến nhưng cũng không muốn tham gia hoạt động của mấy người già như thế này.
Ba hắn còn thích mang theo một cái mũ tai bèo, phơi nắng nhiều đến độ màu sắc cũng đã phai nhạt. Trong trí nhớ của hắn, hình bóng cha so với hai mươi năm trước cũng không khác gì, lúc này hắn mới phát hiện không biết từ lúc nào, lưng ông đã hơi còng xuống, cơ thể cũng béo lên nhiều.
"Ba?".
Phùng Kiến Vũ mở miệng hô một tiếng làm Vương Thanh giật cả mình, trong ngực mắng một câu nói to vậy nhỡ ba giật hắn rơi xuống sông rồi sao.
"Nhỏ giọng một chút!".
"Anh xem, không phải ba em sao?".
Vương Thanh nhìn theo tay cậu, ngồi bên cạnh ba hắn không phải là ba Phùng sao.
Phùng Kiến Vũ nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra, lúc này mới phát hiện lúc ra khỏi cửa sốt ruột đã để quên ở nhà.
Ba Phùng nhìn thấy hai đứa con trai đáng đứng ngốc nghếch liền cười rộ lên: "Ông xem hai đứa ngốc này, còn không dám tin luôn!".
Ba Vương quay đầu nhìn thoáng qua: "Dậy thật sớm, trong túi có đồ ăn, chú Phùng sáng sớm mang đến đấy".
Vương Thanh cúi đầu ủ rũ đi tới, từ trong túi giữ ấm lấy ra hai cái cặp lồng cực lớn, bên trong một hộp là canh miến cải trắng, hộp còn lại là bánh rán nóng.
Ba Phùng cười híp mắt nói: "Dì của con sáng sớm làm đó, chú đợi bà ý ra khỏi cửa liền mang hết đi. May mà lái xe nhanh, không thì nguội hết".
Hai đứa con trai vừa ăn bánh vừa uống canh, nội tâm chấn động cũng bình tĩnh trở lại. Bên kia hai người ba lẩm bẩm than trời lạnh nên cá trốn đi mất hết.
"Ba này, ba biết mẹ gọi cho con sao?".
Ba Vương cười: "Tâm tư của mẹ con có thể giấu được ba sao?. Còn nghi ngờ ba có người khác ở ngoài".
Ba Phùng cười rộ lên: "Ông nói hai chúng ta thời tiết này còn ra ngoài câu cá, còn không làm cho người khác nghi ngờ?".
"Không có cách nào, ai bảo cả hai lại nói dối bà xã, vừa mới nói dối đã bị phát hiện".
"Không thể như vậy chứ...".
Phùng Kiến Vũ có điểm tan vỡ, hai người thế nào lại như huynh đệ vậy.
Ba Phùng hắc hắc cười rộ lên: "Hai đứa lúc trước học cùng một lớp bổ túc nhớ không, lúc ấy ba với chú Vương rảnh rỗi cũng liên hệ với nhau, nhưng không thân thiết đến mức như mẹ với dì con, nhưng cũng coi như là bạn tốt. Ai mà biết được, mẹ con đột nhiên cứng rắn, vừa đưa con về ở với ông bà lại vừa quyết định chuyện này chuyện kia, coi người ba này như không tồn tại. Ôi chao ôi chao, cá cắn câu!".
Con cá dưới nước giãy mồi câu thoát được, ba Phùng chặc lưỡi một cái tiếc nuối rồi thay mồi câu mới.
Ba Vương nhìn thoáng qua hai đứa con đang dè dặt: "Đừng giả bộ nữa, chuyện của hai đứa chúng ta đã sớm biết, nếu không phải hai ông ba này giả ngu, chỉ với trình độ của hai đứa, liệu có thể dây dưa đến tận bây giờ?. Cũng không coi hai người trụ cột trong nhà để vào mắt".
Hai đứa con không nói lời nào, lặng lẽ ăn bánh uống canh.
Ba sáng sớm bảo mẹ làm bánh và canh sau đó đóng gói bỏ vào xe, ba Vương thì nói là đi mua xì dầu rồi lái xe đi, dự trước được vợ sẽ gọi điện cho con trai, với trí thông minh của hai thằng con trai nhất định sẽ tìm được nơi này. Thứ nhất là chứng mình hai người ba trong sạch, thứ hai là dùng một cách tế nhị nói cho hai đứa biết, chúng ta đã biết hết.
Phùng Kiến Vũ trong lòng cảm khái: "Gừng càng già càng cay a....".
"Hai đứa lén lén lút lút, làm ba với chú Phùng cũng phải lén lút, chỉ sợ hai đứa biết rồi lại không tự nhiên, hiện tại không sao rồi, mẹ con thả rồi, hai ta cũng không cần giả bộ" Ba Vương nói thêm: "Hôm đó ba thấy mẹ con mua vừa chăn vừa gối, làm quà cho hai đứa hả?".
Vương Thanh gật đầu: "Ba nhìn thấy sao không ngăn cản, bọn con làm sao dùng được?".
"Ba nói, ba với chú Phùng thương lượng, định đổi xe cho hai đứa, ra khỏi nhà cũng tiện hơn".
Vương Thanh không nói chuyện, Phùng Kiến Vũ mở to hai mắt nhìn: "Ba, ba có quỹ đen?. Mẹ biết không?".
Ba Phùng mắng một câu: "Cái tật xấu nắm nhầm trọng điểm của con tại sao vẫn chưa sửa được vậy?".
Ba Vương cười ha hả nói: "Ông không hiểu đâu, Đại Vũ nhà chúng ta thế này là hài hước".
Hai đứa con trai cùng baba ngồi đến trưa, mặc dù một bụng nghi vấn cũng không dám hỏi, hai người này thâm sâu khó đoán, đến khi về nhà mới nói một câu.
"Cuộc sống hai đứa lựa chọn, thì tự chịu trách nhiệm, chúng ta không thể can thiệp được, hai đứa hạnh phúc là được".
(Đối với con cái ba vĩnh viễnlàngườiđàn ông tuyệtvời nhất)
Trên đường có nói đến nhà Vương Thanh ăn, vừa mở cửa liền thấy hai bà mẹ ngồi trong phòng khách. Sáu người nhìn nhau rồi bỗng nhiên cười haha.
Đến tận tết âm lịch, nhà mới mới có chút hơi người ấm áp. Thiệt mất nửa năm tiền thuê nhà, Phùng Kiến Vũ có chút đau lòng nhưng không dám nói ra.
Cố Ninh tuy rằng đã đăng kí kết hôn nhưng đám cưới phải sau mùa xuân mới tổ chức, tết âm lịch quyết định đặt tour ra nước ngoài du lịch cùng ba cô và chú Ninh, ba mẹ Bạch Nham cũng rất ủng hộ, dù sao cũng là mùa xuân cuối cùng ở với nhà mẹ đẻ.
Vương Thanh đầu năm đã có xe mới, cùng với Phùng Kiến Vũ đến nhà mọi người biếu quà Tết, từ nhà thầy giáo đến bạn học đi một lượt, thuận tiện nói một câu: "Tôi với Đại Vũ chuyển nhà, lúc rảnh rồi đến nhà chúng tôi chơi nhé".
Khi về đến nhà trời đã tối, Vương Thanh lấy từ trong cốp xe ra hai cây pháo, Phùng Kiến Vũ còn đang xách túi cam thầy giáo tặng.
Vương Thanh cắm phảo vào trong tuyết rồi mò trong người ra được hộp diêm mua khi ở siêu thị, cẩn thận đốt ngòi nổ, sau đó nhanh chân chạy về phía Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ tuy bị hắn bịt kín lỗ tai nhưng vẫn bị tiếng pháo ầm ĩ làm cho nhíu mày lại. Cậu ngẩng đầu đưa mắt nhìn, trên bầu trời phảo hoa thắp sáng, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác mĩ mãn...
Quen biết mười năm, ở bên nhau năm thứ năm, năm đầu tiên ở nhà mới.
Yêu là một hành trình không có điểm đến, bọn họ còn có biết bao nhiêu dự định chưa hoàn thành ở tương lai.
~~~Hoàn Ngoại Truyện~~~
Vậy là thật sựkhép lại "Cứ thếtheođuổicậu" rồi. Tạm biệtthanhxuânmangđầymàu sắccủaVũca và Thanhnhi, tạmbiệtmỗicảmxúckhiđọc từng chương truyện.
Chânthànhcảm ơnTrangđãgiúp đỡ Su rấtnhiềutronghơn 7tháng qua, cảmơn đã dungtúngsựlườibiếngkhôngbiêngiớicủa Su (mặc dù Sulàđứalôikéobắt đầueditnhưngcuối cùng lại làđứalườinhất (*^﹏^*))
Cũng cảm ơn Miên ThanhTúc Vũrấtrấtnhiều, cảm ơnđã viết ramộtđammỹ thanh xuân Thanh Vũ hay nhưvậy.
Cảm ơntất cảmọi người ???