[THANH VŨ] CỨ THẾ THEO ĐUỔI CẬU

Mấy ngày nghỉ Cố Ninh lặn mất tăm, Phùng Kiến Vũ mỗi lần lén lút hẹn hò cùng Vương Thanh không sợ gặp phải bạn cùng phòng, chỉ sợ giữa đường lại vô tình đụng mặt Cố Ninh.

"Sớm muộn gì cũng biết, em sợ cái gì?".

Đi chợ đêm cũng phải người đi trước người theo sau, Vương Thanh quả thực không chịu nổi: "Hẹn hò là phạm pháp à?".

Phùng Kiến Vũ trong lòng suy nghĩ hình như đúng là thế thật, hơn nữa Bạch Nham còn đang dùng danh nghĩa cố gắng tái hợp hai người bọn họ để theo đuổi Cố Ninh, mà cậu là bạn tốt chắc cũng phải nhắc nhở Cố Ninh một chút.

Phùng Kiến Vũ gần đây ngủ rất ít, mỗi tối đều cùng Vương Thanh trò chuyện điện thoại đến khi sập nguồn lại cắm sạc vào nói tiếp. Nói cái gì hả, thì nói chuyện A đến chuyện B, rồi từ chuyện B quay về chuyện A. Thế nhưng lại không có cảm giác nhàm chán, cả hai ai cũng không muốn ngủ tắt điện thoại đi ngủ.

Có điều sáng sớm có lịch lên lớp là hai người đều rời giường trong trạng thái mơ màng. Bạch Nham trêu chọc Vương Thanh chỉ là nhắn tin thôi mà làm như kẻ phải lao động quá sức.

Còn Phùng Kiến Vũ sáng dậy trong trạng thái lơ mơ đi đến lớp, học cũng chẳng học được, chỉ vùi đầu ở hàng gần cuối lớp mà ngủ bù. Đến lúc tỉnh ngủ nhìn thấy Cố Ninh ngồi bên cạnh còn tưởng bản thân đang nằm mơ.

Cố Ninh kẹp bút bi ở ngón tay giống như cầm điếu thuốc tra hỏi: "Dậy rồi?. Đêm qua làm cái gì mà mệt thành như vậy?".

Chả nhẽ lại nói trắng ra là đêm qua Vương Thanh ở phòng ngủ một mình xem phim kinh dị, bị dọa sợ đến không ngủ được làm hại cậu phải ngồi nói chuyện với hắn đến tận sáng hôm sau, đến khi bên kia không nhắn tin lại mới có thể tắt điện thoại mà đi ngủ.

"Tất cả là tại Vương Thanh" Phùng Kiến Vũ nói thầm một câu, thanh âm không lớn cũng không nhỏ, cơ bản đủ để Cố Ninh có thể nghe.

Thế nhưng Cố Ninh lại không có phản ứng gì đặc biệt: "Thanh niên không nên lúc nào cũng thức khuya, như vậy thân thể sẽ không khỏe. Tôi có mang cho cậu ít đồ ăn, để ở chỗ dì quản túc, lúc nào về nhớ lấy a!".

Trực giác mách bảo Phùng Kiến Vũ có chỗ nào đó không đúng. Bà tám như cô nàng lại có ngày thay đổi sao, đối với câu nói vừa rồi của cậu lại không mảy may phản ứng.

"Bạch Nham gần đây có hẹn cô không?. Cô thấy sao?".

Cố Ninh cầm điện thoại xem xem: "Có hẹn. Ngày mai hẹn đi ăn thịt quay, có muốn cùng nhau đi không?. Tôi sợ anh ta có mấy suy nghĩ không an phận với tôi".

Phùng Kiến Vũ hơi hơi nheo mắt, cậu cũng không rõ thế này là thế nào. Sao thái độ của Cố Ninh lại bình tĩnh vậy, hay tại cậu trong lòng có quỷ nên mới chột dạ bất an?.

"Đi a, ngày mai đi đâu ăn a?.

"

"Quán ăn ngoài trường học!".

"Được".

Cố Ninh đi trước vì có lớp tiếp theo phải học, tháng năm mới trôi qua được một nửa, thế mà đại tiểu thư này đã không còn mặc quần dài, khi đi trên đường cũng tỏa ra một loại khí chất hơn người. Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên nghĩ tới khoảng thời gian khi cậu và Cố Ninh mới quen, cậu bị vây hãm trong sự sợ hãi và lo lắng, Cố Ninh đúng lúc xuất hiện ở nơi đó, trở thành người duy nhất mà cậu có thể giãi bày. Mặc dù lúc đó đang chìm đắm vào nỗi đau của bản thân, nhưng cậu vẫn có thẻ cảm nhận được Cố Ninh không phải là loại con gái dễ dãi buông thả.

Dựa theo nội dung giống như trong phim mà phát triển, hai người trở thành chỗ dựa cho nhau không phải cuối cùng sẽ thành cặp hay sao?. Thế nào cả hai lại chuyển biến thành mối quan hệ như bây giờ?.

Phùng Kiến Vũ nghĩ nghĩ một chút, lấy điện thoại ra nhắn một tin.

[Tiểu Ninh Ninh, cô nói hai chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, thế nào lại không thành đôi a?]

"Nhị ca, tan học đi ăn cơm canteen không?".

Từ Khoát quay về, chuông vào lớp cùng lúc vang lên, Phùng Kiến Vũ để điện thoại lên trên bàn cùng Từ Khoát nói hai câu, điện thoại di động rung lên hai cái. Phùng Kiến Vũ thầm nghĩ chắc Cố Ninh nhắn tin lại, nhỡ đâu Cố Ninh lại khóc lóc tỏ tình với cậu thì sao?.

Tiểu Thanh: [Em nói lại lần nữa?]

Phùng Kiến Vũ không hiểu ra sao, mở ra xem mới phát hiện tin nhắn đáng lẽ ra phải gửi cho Cố Ninh nay lại nằm chình ình trên đoạn đối thoại của cậu và Vương Thanh.

Xong đời...

Uchiha đệ nhị: [Em có thể giải thích!]

Tiểu Thanh: [Giải thích đi>]

uchiha đệ nhị: [Là em gửi cho Cố Ninh!]

Tiểu Thanh: [..Ừ]

Phùng Kiến Vũ gấp đến độ đứng ngồi không yên, cất điện thoại di động vào túi lặng lẽ từ cửa sau chạy ra ngoài, tìm một chỗ khuất móc điện thoại ra gọi lại cho hắn, bên kia Vương Thanh cũng bắt máy rất nhanh.

"Thanh ca à, là như thế này. Em đi học, Cố Ninh đến tìm em, tự nhiên em nghĩ đến tại sao quen nhau lâu như vậy mà không có gì phát sinh chuyện gì là vì sao...".

Phùng Kiến Vũ ăn ngay nói thật, nhưng mà chưa nói xong, Vương Thanh phía bên kia đã lạnh lùng cúp máy.

Vương Thanh tức a!, tức đến ruột gan đều quặn đau. Buổi sáng ánh nắng chan hòa ấm áp, tin nhắn đầu tiên trong ngày từ người yêu gửi đến cho hắn vốn là tin nhắn gửi cho một nữ nhân khác, nội dung còn là thắc mắc vì sao cả hai lại không thành đôi bên nhau.

Hắn cảm giác bản thân giống như bị bệnh, hắn không thể chấp nhận việc Phùng Kiến Vũ ngoài hắn ra còn có người khác, dù tìm hiểu một chút cũng không thể được, chứ đừng nói đến chính tai nghe thấy cậu nói vì sao lại không phát sinh chuyện gì với Cố Ninh????.

Buổi tối cùng nhau ở trong khách sạn gần trường, người kia gọi cậu ấy là lão công, trở thành người mà cậu ấy thân thiết nhất... Bất luận là chuyện gì cũng đều khiến hắn đố kị đến mất hết lí trí.

Vương Thanh nằm trên giường thở dài, điện thoại di động lại vang lên. Uchiha đệ nhị gửi tới một chuỗi tin nhắn.

Uchiha đệ nhị: [Thanh ca a~~]

Uchiha đệ nhị: [Em là nói thật mà, anh là giận cái gì??]

Uchiha đệ nhị: [Em chỉ là muốn hỏi một chút, thật sự không có ý muốn thành đôi với cô ấy]

Uchiha đệ nhị: [Ai da, là em giải thích không rõ sao]

Sau đó lại gửi một loạt mặt khóc sang, cộng thêm một câu.

[Anh có giỏi thì đừng để ý tới em]

Phùng Kiến Vũ ngồi xổm ở cuối hành lang, ngoan ngoãn cầm điện thoại di động đợi Vương Thanh trả lời tin nhắn, miệng lẩm bẩm: "Anh nếu như nhắn lại trong vòng mười giây, em sẽ tha thứ cho anh. 10, 9, 8, 7... Quên đi nhanh quá, đếm lại từ đầu. 10, 9.9, 9.89, 9.88... Mẹ nó, anh có nhắn lại thì em vẫn giận!".

Vương Thanh lần này thật đúng là ngoan cố, kiên cường quyết tâm không để ý đến Phùng Kiến Vũ. Hắn phụng phịu đi ăn cơm, phụng phịu đi học, phụng phịu vẽ bài tập, phụng phịu giúp thầy giáo làm việc, lại phụng phịu trở về kí túc mà ngủ.

Bạch Nham đang chơi trò chơi, thoáng thấy Vương Thanh cởi quần áo lên giường: "Đại ca, mới hơn năm giờ. Cậu có nhìn lộn giờ không?".

Vương Thanh không thèm để ý đến tên kia, đảo mắt qua điện thoại vẫn im lìm một bên, ngồi dậy căn dặn Bạch Nham: "Có người gọi điện tìm tôi thì nói tôi đi ngủ rồi".

Bạch Nham nhìn hắn giống như nhìn bệnh nhân tâm thần: "Cậu có bị sao không, ai rảnh đi tìm cậu chứ?. Không phải lại giận dỗi với Đại Vũ đấy chứ?. Lại đây lại đây, tôi đếm một chút, tuần này lần thứ mấy rồi?. Tôi nói cậu đó, sao lại dễ giận như vậy, không có việc gì cũng giận dỗi được là sao?".

"Vậy, ý cậu là tôi nhỏ nhen sao?".

Vương Thanh rời giường, đem một cái ghế qua ngồi đối diện Bạch Nham, buộc hắn thoát khỏi trò chơi, mang chuyện ngày hôm nay kể ra một lượt từ đầu đến cuối.

"Đổi lại là cậu, cậu có tức giận không?".

Bạch Nham nghe xong không biết bản thân nên khóc hay là cười: "Đại Vũ thực sự thẳng thắn nói với cậu như vậy?. Không lấp liếm cái gì hết?".

"Lấp liếm cái gì, tim tôi kém chút nữa là rụng ra rồi!. Cậu nói đây có phải là lời mà người có người yêu rồi nên nói không?".

Bạch Nham đưa một điếu thuốc cho Vương Thanh, càng nghĩ càng thấy hình như có uẩn khúc: "Đại Vũ thế nào lại suy nghĩ như vậy?. Tôi đoán có khi cậu ta là nghĩ tới cái gì rồi mới nói ra câu đó, chứ chưa chắc là có ý này".

"Nghĩ cũng không được nghĩ" Vương Thanh càng nói càng giận, giơ điện thoại lên gào thét: "Một câu nhận lỗi cũng không có!".

“Ừ ừ ừ, đều là lỗi của cậu ấy" Bạch Nham cũng không biết phải nói gì: “Tôi thực sự... không hiểu được mấy người đang yêu các cậu...".

"Nói mấy câu này có ích gì?. Cậu nhanh lên đi tóm lấy Cố Ninh, giúp tôi giải trừ đại họa".

Làm hảo huynh đệ đã lâu, Bạch Nham cảm thấy mình không thể từ chối sự ủy thác này. Ngày thứ hai hắn hẹn Cố Ninh đi ăn thịt quay, vừa lúc giúp bạn thân diệt trừ đại họa, cũng là giúp vợ chồng son có cơ hội làm hòa. Bạch Nham hắn thực sự là cơ trí hơn người mà.

Phùng Kiến Vũ biết Bạch Nham đi thì Vương Thanh kiểu gì cũng đến, Cố Ninh lại năm lần bảy lượt gọi cậu cùng đi, cậu cũng giả bộ không vui vẻ mà nhận lời.

Hai người Bạch Nham đến sớm, Vương Thanh cầm thực đơn chọn một loạt món ăn Phùng Kiến Vũ thích, hoàn toàn quên luôn hôm nay ai là người trả tiền.

"Cũng tạm tạm rồi, vợ tương lai của tôi còn chưa thấy đâu!".

Vương Thanh đầu cũng không thèn ngẩng lên: "Không sao, vợ tôi sắp đến rồi!".

Bạch Nham:...

Đồ ăn vừa lên hai đĩa, Cố Ninh cùng Phùng Kiến Vũ mới đến, Bạch Nham ở xa xa nhìn hai người bọn họ đi đến, quay qua nhỏ giọng nói với Vương Thanh: "Nhìn thế nào cũng giống hội chị em bạn dì, không hiểu cậu ăn dấm ở đâu nữa".

Phùng Kiến Vũ đi trước, định ngồi vào phía trong tránh mặt Vương Thanh, Cố Ninh nhanh tay cản lại, tự mình đi vào bên trong, Phùng Kiến Vũ sờ sờ mũi một cái chỉ có thể ngồi xuống cạnh cô nàng rồi đối diện với Vương Thanh.

"Muốn ăn gì?" Bạch Nham đưa thực đơn cho Cố Ninh: "Tùy ý chọn, Vương Thanh cũng chọn mấy món rồi".

Phùng Kiến Vũ nhìn qua mấy thứ đồ mang lên đều là đồ ăn mà cậu thích, trong lòng liền thấy vui vẻ. Chân đột nhiên bị người đối diện huých một cái, Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác.

Vương Thanh nhìn người kia gò má đang ửng hồng, hai lỗ tai cũng đỏ lên, trên tai còn có một cái khuyên đang lóe sáng.

Từ lúc gặp lại Phùng Kiến Vũ đã thấy cậu xỏ lỗ tai, hắn hiếu kì từng hỏi lí do, thế nhưng Phùng Kiến Vũ lại qua loa nói làm vậy cho đẹp.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu đeo khuyên tai, nhìn thật sự rất thích hợp, lại còn toát ra một loại khí tức mê hoặc không nói nên lời.

"Thịt dê hai đĩa, món này hai đĩa, cơm một âu, quán này còn món gì đặc biệt không... cho một đĩa...".

Cố Ninh quay sang người phục vụ gọi món, Bạch Nham nghe mà kinh hồn bạt vía, ho khan hai tiếng nhắc nhở cô nàng: "Vương Thanh cũng gọi kha khá rồi".

Cố Ninh không nói câu nào, Phùng Kiến Vũ đã mở miệng giải thích: "Những đồ này, chỉ đủ cho cô ấy ăn".

Vương Thanh so với Bạch Nham càng hoảng sợ hơn. Cái khả năng ăn này không phải chính là người vợ mà Phùng Kiến Vũ vẫn hằng thiết tha mơ ước hay sao?.

Bạch Nham nhớ lại lần trước vô tình bắt gặp hai người bọn họ đi ăn với nhau, hắn vỗ vỗ vai Vương Thanh, ghé vào lỗ tai Vương Thanh nói nhỏ: "Vợ của hai chúng ta có lượng ăn không hề nhỏ a...".

Cố Ninh gọi rượu, còn đặc biệt gọi riêng cho Phùng Kiến Vũ bình hồng trà lạnh.

Phùng Kiến Vũ nhìn cốc của bốn người trên bàn, trong lòng sinh ra một loại cảm giác thật nhục nhã.

Uống rượu ăn thịt đều rất thoải mái, Vương Thanh kinh ngạc phát hiện ra Cố Ninh đang học chuyên ngành triết học. Mãi đến khi quán ăn chuẩn bị đóng cửa, Bạch Nham mới chủ động nói ra về.

"Hai người đừng về muộn a, tôi đưa Cố Ninh về trước. Hai người muốn tìm chỗ nào thì tìm".

Vương Thanh đá hắn một cước: "Cút nhanh lên đi".

Mắt thấy bọn họ đã đi xa, Vương Thanh mới quay lại nhìn xem người của hắn. Phùng Kiến Vũ đứng tựa người ở cửa, hai mắt cậu lúc này đã đờ ra.

Lúc ăn cơm không nói được câu nào, thỉnh thoảng ánh mắt lại quấn lấy nhau làm lòng hắn càng thêm ngứa ngáy. Vương Thanh xoa xoa mũi, chủ động lên tiếng: "Anh đưa em về?".

Phùng Kiến Vũ nhìn hắn rồi chớp chớp mắt. Vương Thanh trong lòng thầm nói xong rồi, sao hắn lại có cảm giác người này đã uống rượu?.

"Em uống rượu?".

Phùng Kiến Vũ hai tay ôm mặt, rầu rĩ nói: "Em thấy ăn thịt mà không uống rượu thì thật không ngon... lúc anh vào nhà vệ sinh em liền đổi trà thành bia".

Bình luận

Truyện đang đọc