(16) Ái muội
Edit: icedcoffee0011
– Ngươi nói gia không quản được thị thiếp khanh khách, để thị thiếp khanh khách xuất tường là hủy hoại thanh danh gia?
– Nô tỳ..không có...
Mạnh Hinh thề thốt phủ nhận, nhưng ánh mắt u ám của Dận Chân đã khóa chặt cô, nếu không cô căn bản đã chạy cách hắn vạn dặm, đừng nói là đứng tại chỗ hứng đạn như hiện giờ!
– Ngươi có nói, gia nghe thấy được.
Dận Chân phảng phất vuốt ve khuôn mặt nàng, nhìn thấy thân thể Mạnh Hinh run lẩy bẩy, con ngươi đen nhánh càng thâm thúy, tới gần bên tai Mạnh Hinh, nàng đeo vòng tai hình hoa bằng thạch lựu, thạch lựu hoa thật xứng với nàng.
Phát giác Dận Chân càng lúc càng tiến lại gần, Mạnh Hinh run rẩy càng ghê gớm, lần trước thất bại tan tác mà quay trở về, hôm nay cho dù là ở tĩnh thư phòng cũng không thể không dạy dỗ nàng, nếu như không để cho nàng minh bạch nàng là người của hắn, tương lai không dễ quản giáo.
Tây Lâm Giác La thị không giống với bất kỳ một thiếp thất nào của hắn, thô tục đanh đã, bây giờ không danh không phận đã dám tại động thủ đả thương người, một khi...con ngươi Dận Chân đầy khói mù.
Mạnh Hinh nghe được một câu khiến cô hận không thể một quyền đánh vỡ cái mũi Dận Chân.
– Hầu hạ gia...cởϊ áσ...
Mạnh Hinh lập tức ngẩng đầu, bờ môi ngoài ý muốn xẹt qua gương mặt Dận Chân, Mạnh Hinh coi như đụng phải một con heo, cô từ đầu đến cuối không thể quên được Dận Chân có bao nhiêu phụ nữ, từ đầu đến cuối không thể quên được lần thứ nhất của thân thể này như là bị máy cày giã, vô cùng đau đớn nhục nhã.
Nếu như nói đàn bà đều sẽ nhớ kỹ người tình đầu tiên của mình, như vậy kẻ cho cô thống khổ đau đớn, không phải nên hận cả một đời sao?
Mạnh Hinh biết hôm nay không cách nào chống lại, nhưng còn không hết hi vọng tranh thủ một chút,
– Nơi đây là thư phòng, chủ tử gia, là...thánh địa...
Dận Chân cười nhạo, ánh mắt nhìn Mạnh Hinh thâm ý sâu sắc, Dận Chân ngậm! Con mẹ nó ngậm lấy vành tai cô, hơi thở ấm áp phun bên tai nhưng lời nói ra lại băng lãnh, lạnh chết người,
– Hôm nay gia sẽ dạy bảo ngươi quy củ hầu hạ gia, ngươi nên biết cảm ơn.
Không có nữ nhân nào có thể leo lên trên đỉnh đầu hắn, cho dù là tứ phúc tấn ở trước mặt hắn cũng không dám làm càn,
– Gia đối xử với các ngươi rất khoan dung, đồng dạng gia không dung được những kẻ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Cột sống Mạnh Hinh sởn lạnh, đè xuống oán hận trong lòng, rốt cục là vì nguyên do gì mà hôm nay hắn lại nhớ tới mình?
Thôi, nâng cánh tay lên, ngón tay run run rẩy rẩy cởi cúc áo Dận Chân, một nút, hai nút, ba nút, thuần thục đến đáng chết, làm sao động tác của cô lại thành thạo như thế? Giống như là thành thạo hầu hạ nam nhân.
Dận Chân nhếch miệng lên, ban thưởng khẽ vuốt cái trán Mạnh Hinh, còn xem như nghe lời, có thể dạy dỗ được!
Mạnh Hinh hầu hạ Dận Chân cởi xuống lớp áo ngoài, áσ ɭóŧ màu nhũ vàng bên trong lộ ra, Mạnh Hinh cảm thấy từng đầu ngón tay mình lạnh băng, Dận Chân quay người leo lên giường,
– Tới đây, cởϊ áσ ra.
Mạnh Hinh chớp mắt một cái, lại mở ra.
Dận Chân nhíu mày, chợt thấy nàng câu môi cười, cởi xuống sườn xám trên người, động tác thêm mấy phần mị hoặc, không câu nệ run rẩy như lúc trước. Dận Chân mắt thấy sườn xám rơi xuống đất, nàng đi về phía giường mỹ nhân, nhẹ giọng gọi hắn:
– Gia.
Dận Chân luôn biết tự không chế bản thân, nhưng hạ thể đã ngẩng đầu, Mạnh Hinh bị Dận Chân kéo lại, bàn tay mò mẫm cở lớp áσ ɭóŧ của nàng, nàng lại cười quyến rũ, nói:
– Gia muốn giúp thiếp cởϊ áσ sao? Hửm?
Đã tránh không được, đã trốn không thoát, Mạnh Hinh đương nhiên sẽ không giống lần trước chấp nhận đau đớn đến chết đi sống lại.
Ai được thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ, ai được thư hoan, còn chưa nhất định đâu.
Ai quy định cùng nhau lăn giường, chỉ có nam nhân mới có thể hưởng thụ?
Mạnh Hinh trực tiếp ngồi trong ngực Dận Chân, tránh đi bờ môi hắn, hận thù trong lòng không cho phép cô làm điều này, Dận Chân hẳn là cũng khinh thường hôn cô, đến, chúng ta cùng khinh thường nhau!
Cánh tay Mạnh Hinh vòng lấy cổ Dận Chân, đưa thân thể dính sát lấy hắn, bờ môi rơi xuống hầu kết đối phương, cảm nhận được hầu kết hắn nhấp nhô, chỗ đùi trong có vật nóng rực chọc chọc, giống như không thể tiếp tục nhịn nữa.
Ánh mắt Mạnh Hinh mông lung, giống như chìm đắm trong du͙ƈ vọиɠ, lại mê ly, lại có vài phần sợ hãi, môi anh đào khẽ mở:
– Thỉnh gia thương tiếc, gia...
Dận Chân một tay giữ chặt eo thon của nàng, một tay thuần thục trượt vào ngực nàng, ngón cái xẹt qua hồng anh, Mạnh Hinh nhìn mặt Dận Chân, còn tính là anh tuấn, địa vị cũng đủ cao, phú nhị đại, quan nhị đại, theo đuổi thú vui xáƈ ŧɦịŧ, làm bạn giường, cũng không thể không chấp nhận.
Xuống giường hắn là Dận Chân, cô là Mạnh Hinh, hết thảy trước mắt bất quá là một trận vui thích thịnh yến.
Bên trên giường mỹ nhân là một khung cửa sổ nhỏ, từ bên ngoài cửa sổ le lói mấy tia nắng chiều, rơi vào đáy mắt Mạnh Hinh như là ánh kim quang lấp lánh, da thịt trắng noãn cũng nhiều thêm một quầng sáng vàng. Dận Chân hiếm thấy có người giao hoan với hắn lại buông lỏng như thế, những sợi tóc nàng rủ xuống làm cánh tay đang vắt ngang hông, Mạnh Hinh hơi ngứa, bên mũi phảng phất mùi xà phòng...mùi bồ kết như hòa tan mấy phần ái muội.
– Hầu hạ xong, gia để tứ phúc tấn ban thưởng huân hương cho ngươi.
Mạnh Hinh bám lấy vai hắn, đầu ngửa về đằng sau khiến cho bầu ngực nàng càng thêm sung mãn, đẫy đà, đầu ngón tay xẹt qua thùy tai Dận Chân,
– Tới, làm ta bay lên...
Dận Chân cũng không nghe rõ nàng nói cái gì, nhưng mây trời đã chuyển đỏ tím, bên thái dương Dận Chân là những giọt mồ hôi, miệng Mạnh Hinh cũng ngập ngừng những tiếng ái muội không rõ, đợi đến khi ngừng chiến, Mạnh Hinh giật giật ngón tay, bên môi câu lên như tận hưởng dư vị còn lại, liếm liếm gān bờ môi khô,
– Thật khát nước.
Dận Chân đồng dạng cảm nhận được vui thích kɦoáı ƈảʍ, tối tăm bực bội tích lũy trong lồng ngực tiêu tán đi mấy phần, tay của hắn còn đang du tẩu trên thân thể Mạnh Hinh...lúc trước là túng dục, về sau vuốt ve an ủi.
Mạnh Hinh đẩy cánh tay Dận Chân,
– Khát nước, uống nước.
Từ sau khi lên giường, Mạnh Hinh chưa hề tự xưng nô tỳ, có thể giản lược tận lực giản lược, sách vở thường nói nam nhân túng dục đầu óc tám phần sẽ thành đống bột nhão, đây cũng ngọn nguồn xuất hiện cái gọi là mỹ nhân kế đi.
Mạnh Hinh không trông cậy đầu óc khôn ngoan của Dận Chân đều diệt hết, cũng không nghĩ tới từ trong miệng hắn biết được tin tức hoặc là chỗ tốt, chỉ là đơn thuần hi vọng Dận Chân không phát hiện được tiểu tâm tư của mình.
Mạnh Hinh bờ môi đụng phải chén trà, Dận Chân nằm bên ngoài giường, duỗi tay là có thể lấy được nước, Dận Chân cười nhẹ:
– Gia thưởng cho ngươi.
Muốn để hoàng tử phong kiến học được tôn trọng người khác, hoàn toàn không phải là điều mà Mạnh Hinh có thể làm được, Mạnh Hinh uống nước xong, cảm giác cổ họng thoải mái hơn nhiều,
– Không đứng dậy?
Dận Chân nhéo một bên ngực nàng, con ngươi sáng đến làm người ta sợ hãi, Mạnh Hinh dời đi ánh mắt,
– Trời sắp tối rồi.
Dận Chân từ trên giường đứng dậy, Mạnh Hinh không hề muốn đứng dậy hầu hạ hắn mặc quần áo, kéo cái yếm che lại chỗ cần che, nên nhìn, nên làm đều đã làm, còn không chỉ làm có một lần, Mạnh Hinh không có xấu hổ ngại ngùng làm ra vẻ, nếu buông xuống khúc mắc, Mạnh Hinh còn rất hưởng thụ trận làʍ ŧìиɦ này. Đánh giá khách quan, Dận Chân là nam nhân có thể cho nữ nhân vui thích, kỹ thuật cũng không tệ lắm, so với lần đầu tiên khá hơn nhiều.
Cánh tay Mạnh Hinh bị Dận Chân níu lại, một đồ vật lạnh buốt rơi vào trong tay cô, đưa mắt nhìn, là một cái vòng tay dương chi bạch ngọc toàn thân không có tỳ vết, óng ánh sáng long lanh, ôn nhuận bóng loáng, Dận Chân vuốt ve vòng ngọc,
– Gia thấy rất hợp với ngươi, thích chứ?
– Thật đẹp mắt.
Mạnh Hinh nâng tay lên nhìn, vòng tay trong không trung càng dễ nhìn rõ ràng, cái vòng tay này hẳn là cống phẩm, bên ngoài rất ít gặp.
Dận Chân không tự chủ được, ánh mắt miêu tả hình dáng bầu ngực nàng, Mạnh Hinh không nhìn chiếc vòng nữa,
– Gia còn không đi nữa, sẽ muộn.
Lần một lần hai là hưởng thụ, nhiều mấy lần liền thành mệt mỏi, nếu như Dận Chân dùng vòng ngọc đến đổi, Mạnh Hinh muốn nói cho Dận Chân —— Không đáng.
– Đuổi gia đi?
Dận Chân nghiền ngẫm hỏi, trên tay càng thêm dùng sức, Mạnh Hinh nhíu mày, cười nhạt nói:
– Miếu nhỏ dung không được tôn đại Phật ngài.
Dận Chân cười, tay lại mò lên ngực nàng, khàn khàn nói:
– Coi như còn có chỗ dùng, huống hồ ngươi cũng bất tài.
– Chủ tử.
Ngoài cửa có tiếng người nói chuyện:
– Đồng Giai trắc phúc tấn đang chờ ngài.
Dận Chân thu lại cánh tay, quay người đưa lưng về phía Mạnh Hinh, cài cúc áo, lãnh đạm nói:
– Hai ngày nữa gia lại tìm ngươi.
Mạnh Hinh nhìn Dận Chân đi ra ngoài, ngửa đầu nằm trên giường một hồi, nghĩ nhiều chuyện vô dụng như vậy làm cái gì?
Mạnh Hinh mặc quần áo tử tế, dự định đem vòng tay cởi xuống, loại vòng tay sáng loáng làm cho người ta ghen ghét không phải lúc này có thể mang.
Chuyện Mạnh Hinh cùng Dận Chân ở tĩnh thư phòng hoan hảo không giấu được tứ phúc tấn, Mạnh Hinh sau khi thu thập xong, nhìn quanh tĩnh thư phòng, nơi này cô không muốn trở lại, tứ phúc tấn cũng sẽ không phản đối.
Trên đường về, Mạnh Hinh bắt gặp Ô Nhã thị bị phạt sao chép kinh thư, Mạnh Hinh lười cùng nàng nói nhảm, hướng bên cạnh, tránh đường, Ô Nhã thị trong ngực bưng chồng kinh thư nhuộm mùi mực, gắt gao cắn môi, con ngươi đầy nước long lanh, phảng phất đê tích nước sắp vỡ.
Ô Nhã thị giọng nghẹn ngào, thất vọng mà hỏi:
– Ngươi lại bò lên trên giường Tứ gia?
Mạnh Hinh là bị nam nhân tưới nhuần qua, vui thích giữa hai đầu lông mày còn chưa tiêu tán, Ô Nhã thị mông lung, chóp mũi ửng đỏ, môi anh đào có chút mở ra, nàng cảm thấy ủy khuất..tức giận.
Đậu xanh rau má, Mạnh Hinh thật sự là mệt mỏi với cái tư duy "tinh tế" của thánh mẫu Ô Nhã thị, thu lại khiêm tốn Ô Nhã thị, khôi phục trạng thái bình thường thong dong:
– Ô Nhã cách cách, Tứ gia tự mình đi tĩnh thư phòng.
Lần này cũng không phải Mạnh Hinh bò giường, từ chỗ nào nhìn Dận Chân cũng là đi lên trước, hắn là chủ động được không?
Mạnh Hinh nhìn thấy sắc mặt Ô Nhã thị trắng bệch, giống như không thể tin nổi, cười nói:
– Nếu như ngài có không hiểu sự tình, có thể đi hỏi thăm Tứ gia, nô tỳ vừa nghe, Tứ gia có lẽ đang ở trong phòng Đông Giai trắc phúc tấn.
Ô Nhã thị hai chân run rẩy, cơ hồ đứng thẳng không được, ma ma bên người đỡ Ô Nhã thị, trừng mắt về phía kẻ tiểu nhân đắc chí, vong ân phụ nghĩa – Mạnh Hinh,
– Ngươi...
– Ta cái gì? Ta cũng không phải tỳ nữ của Ô Nhã khanh khách.
Còn muốn tùy tiện đè đầu cưỡi cổ cô? Mạnh Hinh sẽ không cho nàng cơ hội.
Mạnh Hinh nhìn Ô Nhã thị vẫn đang bi thương thảm thiết, thánh mẫu ngu xuẩn lại ngây thơ, Dận Chân chính là kẻ không có tình người nhất, nữ nhân đem lòng yêu Dận Chân đều là thật đáng buồn, Mạnh Hinh thấp giọng nhắc nhở một câu:
– Ngài không quản được Tứ gia, vẫn là nghĩ thoáng chút đi.
(Dận Chân bị đe dọa bởi bàn tay vàng của Mạnh Hinh, bị bàn tay vàng đè ép nên đến bắt nạt Mạnh Hinh, còn Mạnh Hinh thì vẫn chưa biết mình có bàn tay vàng, nhưng mà vài chương nữa sẽ biết, link wordpress ở bio đã cập nhật đến chương 20+)