(21) Dặn dò
Edit: icedcoffee0011
Đám người vây xem náo nhiệt dần cảm thấy hàn khí từ từ dâng lên sau lưng, quay đầu nhìn, là Tứ bối lặc!
Dận Chân đi đến trước song gỗ, cách một hàng rào, Thiện Bảo đang xum xoe cạnh nữ nhi Mạnh Hinh xin khoan dung:
– Con gái, đừng tức giận nữa...
Mạnh Hinh chống nạnh, chỉ thiếu điều nắm lỗ tai Thiện Bảo, gương mặt tàn khốc, một chút cũng không nhìn ra vẻ khiêm tốn trước mặt hắn, tuy là tức giận, nhưng có vẻ cực kỳ gan lớn lại đanh đá, Dận Chân nhíu mày, nàng không đủ uyển chuyển ôn nhu...
– Ngài đã nhớ chưa?
– Nhớ rõ, nhớ rõ.
Thiện Bảo vội nói:
– A mã sau này nhất định nghe con gái nói, một – thấy việc không ổn nhất định phải chạy trốn, hai – đã chạy là không được nhận nợ, ba – lượng sức mà chơi tuyệt đối không trêu trọc quý nhân, bốn – thấy người khác chạy phải nỗ lực chạy nhanh hơn không thể nhận người đổ vỏ, năm – thiện tâm không phải chuyện a mã có thể làm, sáu – tuyệt đối không cùng bất luận vương gia vương thất nào cải trang thường phục qua lại, bọn họ không thể trêu đùa, không thể trêu đùa...
Ánh mắt Dận Chân dừng ở trên người Mạnh Hinh đang liên tục gật đầu, nàng còn tán đồng?
Thiện lương hiền huệ đi đâu rồi? Quả thực là...
Mạnh Hinh đưa lưng về phía Dận Chân, cô cho rằng Dận Chân nhất định sẽ chờ ở bên ngoài,
Về phần Thiện Bảo, không đem tam quan của a mã bẻ lại ngay ngắn, ai biết được tương lai còn sẽ chọc chuyện gì, cầu Dận Chân một lần còn được, nhiều lần đều cầu Dận Chân hắn chắc chắn không làm.
Mạnh Hinh đỡ Thiện Bảo, nói:
– Không phải nữ nhi không thương a mã, nhưng ngài nhìn xem nhà chúng ta đang là cái tình huống gi? Nữ nhi ở trong phủ tứ gia tuy không lo ăn mặc, nhưng tóm lại là thị thiếp, phía trên còn có phúc tấn trắc phúc tấn khanh khách đang nhìn, ngài chọc phiền toái nữ nhi quản không được. Lần này tứ gia để cho con tới xem ngài, về sau thì sao? Ngài tóm lại không thể trông cậy vào tứ gia khai ân. Nhà ta là tầng dưới chót nhất, a mã ở cái tuổi này, con đường làm quan cũng không có gì trông cậy vào, đại ca sinh tử không rõ, tóm lại...a mã hãy làm người Bát Kỳ bình thường nhất, ngàn vạn đừng ở đây gây chuyện.
Thiện Bảo hốc mắt không khỏi chua xót, sau khi Cẩu Đản chạy trốn, trong nhà đều dựa vào nữ nhi chống đỡ, sinh hoạt hiện tại mới tốt lên chút, hắn còn mong nhờ đường ca tìm cho nữ nhi một nhà hiền lành gả ra ngoài...
Ai ngờ thế sự khó lường, nữ nhi thế nhưng hầu hạ tứ gia, Thiện Bảo đã từng gặp qua tứ gia một lần, khuôn mặt vị hoàng tử kia – băng giá có thể đông chết người.
– Con gái, vất vả cho con.
Thiện Bảo đau lòng nói, giống như Mạnh Hinh bị bao lớn ủy khuất, Mạnh Hinh nói:
– Con không thể ở đây lâu, a mã, nghe con nói, nếu như nhân chứng đã chạy mất, đám người cùng ngài ném gạch cũng chạy, con sẽ cầu xin tứ gia giúp ngài, nếu không được nữa, Trang thân vương nhất định sẽ khiển trách, đến lúc ấy ngài nhất định nhớ rõ...không, nhất định phải nói đúng tình hình thực tế, gạch không phải ngài ném, ngài ngàn vạn đừng phạm hồ đồ, ngài chỉ là có lòng tốt giúp Trang thân vương tìm đại phu.
– ...Được...
Thiện Bảo xấu hổ nhìn mặt cái người đang đứng sau lưng con gái, là tứ gia, cái này, hình tượng của con gái ta...Thiện Bảo túm ống tay áo Mạnh Hinh,
– Con gái, việc này...kìa...
– A mã đã nghe rõ con nói chưa, cự không nhận nợ về nhà ăn tết, thẳng thắn ai ngờ ngồi tù mục xương, Trang thân vương nếu như khăng khăng định tội của ngài, ngài liền ồn ào để cả kinh thành biết hắn đối xử lạnh nhạt với ân nhân cứu mạng. Hắn cũng không phải vương gia cùng kỳ với chúng ta, nhà chúng ta là Thượng tam kỳ, chủ tử là vạn tuế gia, a mã nhớ kỹ...
...Trên công đường tuyệt đối đừng thừa nhận đã làm việc hồ đồ, lúc ấy hỗn loạn nhiều người, ai biết được là ai ném gạch, không có chứng cứ xác thực, chỉ bằng lời nói suông, ai biết có phải cùng bọn với tên thủ phạm thực sự hay không?...
...Ngược lại chuyện a mã giúp đỡ Trang Thân Vương tìm đại phu nhất định phải kỹ càng thừa nhận, thừa nhận mình thiện lương tốt bụng, phàm là tường trình bất lợi a mã đều không thể thừa nhận, a mã đã nghe rõ chưa?
Thiện Bảo chất phác gật đầu, con gái ngoan của hắn, như thế nào lại thành như vậy, đều là đám người trong phủ tứ gia bức cho.
Mạnh Hinh giúp đỡ Thiện Bảo sửa sang lại giường đệm,
– Con cho lao đầu bá bá mười lượng bạc, hắn sẽ giúp con chiếu cố ngài, bọn họ cũng chỉ có thể giam ngài nửa tháng nữa, ngài ở đây tĩnh tâm cũng tốt, đỡ gây chuyện. Thiếu cái gì ngài nói với lao đầu bá bá, các ngài trước kia là đồng liêu, hôm nay ngài gặp khó khăn, xem tình nghĩa cũ hắn sẽ không quá làm khó ngài...
...Ngài...cũng ngoan một chút, đừng túm năm tụm ba đàn đúm lêu lổng mãi, con người luôn biến hóa, giống như tắc kè hoa, ngài cũng nên thay đổi nhan sắc trên người mình, ngài đã không thể thay đổi tình cảnh xung quang, không bằng thích ứng hoàn cảnh...
...Nói tắc kè cũng không đúng, chúng ta đều là trùng biến sắc. (sâu bọ = trùng)
Mạnh Hinh động tác nhanh nhẹn sửa sang lại khu giam của Thiện Bảo,
– Ngài nhớ rõ sớm muộn đều phải rửa mặt, thường thường đổi quần áo sạch sẽ, đừng ngồi tù rồi mắc bệnh, đến lúc đó nữ nhi càng phiền toái.
– Đã biết.
Thiện Bảo nhỏ giọng nói,
– Tứ gia...
Mạnh Hinh thở dài:
– Tứ gia sẽ không quản ngài, đừng hy vọng hắn, a mã, chúng ta là ấm sành, đừng so với đồ sứ, ta đánh giá Trang Thân Vương sẽ không cùng ấm sành sứt mẻ như chúng ta va chạm làm chi, còn có thiếp thất kia của ngài...nhìn nàng coi như còn tốt, tuổi tác có chút nhỏ...
...A mã có nữ nhi làm thị thiếp cho tứ gia, ngài liền tai họa khuê nữ nhà người khác đúng không? Hừ, chỉ có một lần này, lần sau để ta biết được, đừng trách nữ nhi. Con không muốn ngài thủ tiết cho ngạch nương, nhưng ngài cưới một người đứng đắn vào cửa không phải càng tốt sao? Ngươi lại đi tai họa tiểu cô nương mười mấy tuổi, cũng không nhìn xem chính mình bao lớn, thật muốn làm người vô sỉ cành lê áp hải đường sao, xem ra về sau còn phải quản ngài...
*Nhất thụ lê hoa áp hải đường – Dịch thơ: Tân nương mười tám, chồng tám mươi.
– Con gái, tứ gia ở phía sau con.
Thiện Bảo vốn muốn cho Dận Chân xem con gái lão tốt như thế nào, nhưng Mạnh Hinh càng nói, là sợ ngược lại làm tứ gia chán ghét nàng.
Mạnh Hinh thân mình cứng đờ chớp mắt một cái, lúc này mới cảm giác được áp lực trong không khí, việc đã đến nước này, lời nói ra không thể nuốt trở lại, ông trời phù hộ Dận Chân ít nghe vài câu, cô vốn dĩ không phải người được sủng ái, ở hậu viện nịnh bợ tứ phúc tấn, cách xa Dận Chân cũng được, hắn sẽ không tức giận đến nỗi bóp chết cô.
Mạnh Hinh kìm nén hoảng loạn, lại dặn nốt một câu,
– A mã, nữ nhi đi về trước, ngài trải qua ngày tháng khổ sở trong này, mới biết quý trọng sinh hoạt an nhàn lúc trước.
Thiện Bảo lau lau khóe mắt,
– Con gái...
Mạnh Hinh đi về phía Dận Chân, kính cẩn uốn gối:
– Để chủ tử gia chờ lâu, nô tỳ đáng chết vạn lần.
Dận Chân bàn tay ở sau lưng, ngón trỏ xoay tròn nhẫn ban chỉ, ánh mắt ngưng kết thành băng,
– Gia hôm nay được mở mang kiến thức, ngươi trở về đem hiếu kinh, nữ giới, nữ tắc chép một trăm lần cho gia.
– Tuân mệnh.
Mạnh Hinh càng có vẻ khiêm tốn nghe lời, Dận Chân trong lòng càng là nghẹn muốn chết, người chung quanh thần sắc càng dị thường.
Nữ nhân trong hậu viện Dận Chân, hay là nữ tử bình thường hắn gặp được, có ai là không thiện lương rộng lượng? Người nào không biết lễ nghi? Người nào không nhu mỹ khả nhân? Cố tình đụng phải một kẻ thấp kém bất kham, bất hiếu đanh đá như Mạnh Hinh.
Dận Chân hừ lạnh một tiếng, trên mặt càng thêm lạnh lùng, hắn phất tay áo bỏ đi.
Mạnh Hinh vứt cho Thiên Bảo một ánh mắt, nhìn xem khuê nữ ngươi sinh hoạt hàng ngày trôi qua chính là như vậy, ngài an an lành lành ở một chỗ đường gây chuyện nữa. Mạnh Hinh gắt gao đuổi theo Dận Chân mà đi.
Thiện Bảo nhìn theo bóng nàng, nhắc mãi:
– Con gái, con gái của ta.
Xe ngựa còn ngừng ở chỗ cũ, Cao Vô Dung nhìn thấy Mạnh Hinh khó xử nói,
– Chủ tử không muốn gặp khanh khách.
Mạnh Hinh nhìn nhìn mặt trời buổi trưa, thật là chói mắt, cô cũng không biết đường về phủ tứ gia, nhìn thoáng qua Dận Chân trong xe ngựa, nói:
– Cao công công, gần đây có chỗ có thuê xe ngựa hay khôg? Ta rất ít ra cửa không biết đường, nếu hỏi thăm đường về... ta sợ bá tánh kinh thành sẽ suy nghĩ nhiều, vạn nhất đem ta suy đoán thành nữ nhân bỏ nhà ra đi, đem tứ gia suy thành người phụ lòng bạc hạnh, tứ gia sẽ có bao nhiêu oan ức, ta không thể bôi đen tứ gia như vậy, cũng may trên người ta còn có bạc, ngươi chỉ cho ta chỗ thuê xe ngựa ··· ta nhất định sẽ không để cho chủ tử gia nhìn thấy ta.
Từ bên trong xe ngựa vươn ra một bàn tay, như là lôi kéo con mèo con chó ven đường đem Mạnh Hinh kéo lên, Mạnh Hinh đương nhiên biết chủ nhân của bàn tay kia, không dám giãy giụa quá mức, thật mất mặt bị Dận Chân lôi lên xe ngựa, Cao Vô Dung cúi đầu, nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Dận Chân:
– Hồi phủ.
– Vâng.
Cao Vô Dung lại lau một phen mồ hôi, nói mấy câu liền khiến cho tứ gia thay đổi chú ý, Tây Lâm Giác La thị không đơn giản.
Trước mặt Mạnh Hinh lại là Dận Chân, người có thể bắn ra hàn băng xa ba mét bằng gương mặt của mình.
Mạnh Hinh dịch thân thể sang bên cạnh, Dận Chân cũng buông tay, cô tìm một góc xe mà an phận ngồi, lưng dựa vào vách xe, sụp mắt suy nghĩ lại chuyện ngày hôm nay.
Là bởi vì được ra ngoài sao? Cho nên bản tính mới có chút...bùng nổ. Nhưng đây mới chân chính là cô, không phải Mộng Hinh, chủ thân thể này hiện tại là linh hồn đến từ 300 năm sau, trước nay luôn là tiểu thị dân, chưa từng có đạo đức tốt.
Là sao chổi, là tai tinh khắc mẹ khắc cha, hai mươi năm, Mạnh Hinh không có ngày nào quên đi mình là do cha mẹ dùng thân thể làm lá chắn mà bảo vệ, khó đến mấy cũng phải sống. "Sống thật tốt", là nguyện vọng duy nhất cha mẹ để lại cho cô, cô sẽ gắng thực hiện, ở hiện đại đã thành công, ở Thanh triều, cô đã tồn tại, tranh thủ sống được càng tốt.
Dận Chân rũ tầm mắt, dừng trên cánh tay Mạnh Hinh, trong mắt hiện lên một phân hối hận, lười để ý đến suy nghĩ của hắn, Mạnh Hinh chớp mắt,
– Gia uống trà?
Dận Chân không nói gì, Mạnh Hinh không ngừng cố gắng nói:
– Gia dùng điểm tâm?
Dận Chân vẫn là không nói gì, Mạnh Hinh chậm rãi tới gần Dận Chân,
– Cũng ngủ rồi?
Dận Chân vẫn không có động tĩnh, Mạnh Hinh nức nở nói ra mục đích chân thật nhất của mình:
– Chủ tử gia đã cho người hỏi thăm tình hình Trang Thân Vương chưa, hắn sẽ bỏ qua cho a mã nô tỳ chứ?
Dận Chân vén mí mắt, nắm chặt nắm tay, hiện tại còn chưa thể bóp chết nàng, chưa đến thời điểm,
– Khi nào đến phiên ngươi chỉ thị gia làm việc?
Ngữ khí cùng thái độ Dận Chân thật sự không tốt, trên mặt hắn chính là cái biểu cảm thường dùng để trấn trụ đám quan cáo già, giờ dùng trên người nữ nhân hậu viện, Mạnh Hinh cũng cảm thấy lạnh, nhưng rác rưởi không biết lạnh, cô kiên trì:
– Nô tỳ thật sự lo lắng, ông là a mã nô tỳ, nô tỳ cầu xin tứ gia giúp hắn, Trang Thân Vương rốt cuộc đã tỉnh hay chưa.
Dận Chân nắm hàm dưới Mạnh Hinh, ngón cái đè trên môi nàng, Dận Chân môi nhấp thành một đường,
– Tỉnh, hắn tỉnh.
Mạnh Hinh làm lơ sắc mặt Dận Chân, tươi cười như hoa niệm thanh A di đà phật, lại lùi về một góc ban đầu, Dận Chân trên tay trống rỗng, rõ ràng là nàng thực ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hắn không vui, không vui, không vui.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ các cô nương ở chương trước nhắn lại, quả đào phấn chấn thật nhiều, viết văn văn muốn cho người xem tới được nào đó trình độ nhận đồng, hắc hắc.