THANH


Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trì Dĩ Khâm ra khỏi phòng hội nghị, đi về phía nhà vệ sinh.
Trên đường gặp phải một vài nhân viên, thấy Trì Dĩ Khâm liền hỏi một câu có phải anh đang tìm thiếu phu nhân không, sau đó chỉ đường cho anh.
Cô ta chỉ về phía nhà ăn công ty, thời gian này, bên trong chắc là không có người.
Trì Dĩ Khâm đi nhanh sang phía bên kia.

Anh bước vào, bên trong nhà ăn trống rỗng, anh quét mắt một vòng, cuối cùng nhìn thấy Thời Anh ngồi trong góc.
Đối diện cô còn có một người khác, hình như hai người đang nói chuyện gì đó, không khí không quá hòa hợp.
Trì Dĩ Khâm đi qua, đến bên cạnh Thời Anh, dừng chân.
Cô gái ngồi đối diện thấy Trì Dĩ Khâm đến đây, đôi mắt sáng lên, cứ vậy mà nhìn chằm chằm anh.

Cho dù cô ta đã cố gắng che giấu ánh mắt của mình thì thứ ánh sáng trong mắt vẫn không giấu giếm được.
“Em quen cô ta?” Trì Dĩ Khâm hỏi Thời Anh.
Thời Anh nói chuyện với người khác ở cao ốc Trì thị, đương nhiên Trì Dĩ Khâm cảm thấy hơi kỳ lạ.

Cho nên mở miệng liền hỏi cô như vậy.
“Không quen.” Thời Anh ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lắc đầu.
“Vậy đi thôi.” Giọng Trì Dĩ Khâm lạnh nhạt, cũng không có ý nhiều lời, anh đưa tay cầm tay Thời Anh, muốn đưa cô đi.
Đối với chuyện vì sao cô tới đây, vì sao nói chuyện với người này, một chút hứng thú anh cũng không có.
Anh chỉ tới tìm Thời Anh.

Nếu tìm được cô, vậy anh có thể yên tâm rồi.
“Trì thiếu gia.” Cô gái kia thấy anh định đi thì sốt ruột đứng lên, gọi lại: “Có thời gian nói chuyện không?”
Lúc cô ta mở miệng, Trì Dĩ Khâm đã xoay người, hoàn toàn không biết cô ta đang nói chuyện.
Thời Anh kịp thời nhéo ngón tay anh, nghiêng đầu cho anh một ánh mắt, ý là anh chờ đã.
Trì Dĩ Khâm nhìn thấy ánh mắt Thời Anh, dừng lại bước chân.
“Trì thiếu gia, tôi là Từ Mạn Chi.” Cô ta tự giới thiệu.


Nhà họ Từ là gia đình có danh tiếng ở thành phố Bách, có chút liên hệ với nhà họ Thời, địa vị ngang bằng nhau.
Có điều Trì Dĩ Khâm không quen cô ta.
“Cô ấy muốn nói chuyện hợp tác với Trì thị.” Thời Anh thuật lại sơ lược nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi với Trì Dĩ Khâm.
Vừa rồi cô ta gọi cô lại, giới thiệu thân phận, sau đó bảo có chuyện muốn nói với cô, hy vọng cô có thể ngồi xuống một lát.
Đúng là Thời Anh biết Từ Mạn Chi nhà họ Từ, trước đây cũng từng gặp trong vài bữa tiệc, có chút ấn tượng, chỉ là chưa chính thức làm quen.
Cho nên cô đi theo cô ta.
Sau khi ngồi xuống, Từ Mạn Chi chúc cô tân hôn vui vẻ.

Sau đó hai người cũng chỉ hàn huyên mấy chuyện thường ngày, trọng điểm chưa nói đến, Trì Dĩ Khâm đã tới đây.
“Chuyện này không liên quan đến tôi.” Giọng Trì Dĩ Khâm lạnh nhạt, không quá kiên nhẫn: “Cô muốn nói chuyện hợp tác thì hãy nói với người trong công ty.”
Anh để lại một câu, trực tiếp xoay người.
Từ Mạn Chi định nói, câu tiếp theo đã đến bên miệng, nhưng không kịp, người ta đã đi thật xa.

Đành phải ngậm miệng lại.
Đi qua hành lang, Trì Dĩ Khâm mới lên tiếng nói: “Sau này đừng đi lung tung bên ngoài, cũng đừng nói chuyện với người lạ.”
Thời Anh bị anh kéo đi, có phần không theo kịp bước chân anh.

Cô đành phải cố gắng tăng nhanh tốc độ của mình.
Nghe thấy Trì Dĩ Khâm dặn dò như vậy, cô nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu: “Hả?”
Vì sao nghe anh nói, cứ như là đang dạy dỗ con trẻ vậy?
“Em là người trưởng thành rồi, khả năng nhớ đường cũng tốt.” Thời Anh phản bác, còn muốn đứng trước mặt Trì Dĩ Khâm để anh nhìn thấy, nếu không sợ là hai người không thể giao lưu.
“Hơn nữa em có đầu óc, nói chuyện với người lạ cũng sẽ không bị lừa đi.” Thời Anh nghiêm trang giải thích.
“Vậy cũng đừng đi lung tung.” Trì Dĩ Khâm để lại một câu, kéo Thời Anh tiếp tục đi về phía trước.
“Vì sao chứ?” Thời Anh không rõ, nhướng đầu ra phía trước, muốn anh giải thích cho mình một chút, nhưng đôi mắt Trì Dĩ Khâm nhìn thẳng phía trước, không nhìn Thời Anh nữa.
Cứ như vậy, cả con đường, cho đến khi vào phòng hội nghị, xung quanh đột nhiên yên ắng lại, Thời Anh mới ngậm miệng.
...
Sau khi hai người họ rời khỏi, Từ Mạn Chi đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng anh và cô khuất dần.
Đôi mắt cô ta càng lúc càng lạnh.

Vừa rồi khi nói chuyện với Thời Anh, tuy cả quá trình đều nói chút chuyện râu ria, nhưng cô ta cũng đã biểu đạt ý đồ của mình vô cùng rõ ràng.
Chỉ cần là người có chút tâm tư thì đều có thể hiểu được.

Nhưng trông Thời Anh không có vẻ gì là khác thường.

Cũng không biết là tâm tư che giấu quá sâu, hay là không hiểu lời cô ta nói.

Mặc kệ là nguyên nhân nào, Từ Mạn Chi đều cảm thấy mình có thể ứng phó được.
Dù sao thì nhà họ Thời và nhà họ Trì cũng là liên hôn, Từ Mạn Chi có đủ tự tin, cảm thấy nhà họ Từ không kém hơn nhà họ Thời chút nào.
Huống gì không lâu trước đây, cô ta còn nghe phong phanh Trì Dĩ Khâm đang liên hệ luật sư, cố vấn về vấn đề ly hôn.
Tàn lửa trong lòng Từ Mạn Chi đột nhiên bùng cháy.
Cô ta còn nhớ rõ lần đầu tiên mình thấy Trì Dĩ Khâm là lúc thi đại học.

Anh là bạn học cùng lớp với cô ta, nhưng gần như chỉ trên danh nghĩa, ba năm cao trung (cấp ba), anh chưa từng đến trường học lần nào.
Ngày thi đại học cũng chính là lần đầu tiên gặp mặt, Từ Mạn Chi thấy anh từ xa, đập vào mắt là sườn mặt của anh.
Thiếu niên đẹp như trong tranh, thân hình mảnh khảnh lại cao lớn, đi trong vườn trường, toàn thân là khí chất xa cách cô tịch, hoàn toàn không hòa hợp với những người xung quanh.
Cô tịch như vậy, khiến người ta rất muốn có thể ở bên cạnh anh.
Từ Mạn Chi thừa nhận, chỉ một cái liếc mắt, cô ta đã rung động.
Vì thế từ đó, cô ta không ngừng nghĩ cách tìm hiểu về anh, muốn tiếp cận anh, hy vọng mình có làm quen với anh.
Thế nhưng, cô ta trả giá rất nhiều, hiệu quả lại không thấy đâu.
Thành tích thi đại học của Trì Dĩ Khâm rất tốt, nhưng không học đại học, tập đoàn của gia tộc phát triển tốt như vậy, anh cũng không hề tham dự.
Thậm chí ngay cả bình thường, tung tích cũng không thấy đâu.
Điều này làm cho Từ Mạn Chi càng ngày càng tò mò về anh, rồi bắt đầu nghi hoặc, rốt cuộc anh là một người thế nào.
Bản tính con người chính là như thế, cái gì không biết thì lại càng tò mò.
Mấy năm nay, cô ta dùng tất cả cách thức mình có thể nghĩ ra, ôm ấp tò mò và khao khát, sau đó từng bước từng bước dò la.
Thế nhưng, cô ta còn chưa gặt hái được thành quả thì đã nhận tin tức, Trì Dĩ Khâm sắp kết hôn cùng Thời Anh nhà họ Thời.
Sau khi biết được tin tức này, cô ta không có suy nghĩ gì khác.


Nếu có, thì phải chăng là không cam lòng.
Cho tới bây giờ, rốt cuộc cô ta cũng quyết định, cô ta không thể đứng yên một chỗ nữa, ít nhất phải vì mình tranh thủ cơ hội.
Dù gì hai người kia đã sắp ly hôn, nói lên cô ta có cơ hội.
Chỉ cần có một chút cơ hội, cô ta sẽ không từ bỏ.

Dù sao cũng phải tranh thủ cho mình.
Từ Mạn Chi nghĩ, mở bản kế hoạch trên tay.

Cô ta tỉ mỉ chuẩn bị, mất không ít thời gian và tinh lực, chính là vì có thể để anh nhìn thấy mình.
Nhưng mà, bây giờ xem ra, bước này hơi khó.
Từ Mạn Chi cúi đầu xem, đột nhiên nghĩ, Trì Dĩ Khâm có gì đó là lạ.
Không biết vì sao.

Cụ thể lạ chỗ nào… Cũng không nói lên được…
Lúc nói chuyện với nhau, hình như ánh mắt anh chỉ nhìn môi cô ta.

Mà sau đó cô ta gọi lại, có vẻ là anh không nghe thấy.
Từ Mạn Chi tự hỏi một lát, sau đó nghĩ, ắt hẳn là mình nghĩ nhiều.
...
Tin tức Trì đại thiếu gia đến Trì thị tham gia cuộc họp, trong thời gian ngắn, gần như đã truyền khắp thành phố Bách.
Từ trước đến nay Trì Dĩ Khâm luôn là nhân vật thần bí, ngay cả công việc của gia tộc cũng ít khi tham dự.
Người bên ngoài đều rỉ tai nhau, Trì Văn Thao thích con trai nhỏ, tương lai gia nghiệp cũng muốn truyền cho đứa con trai út, cơ bản là không liên quan gì đến con trai lớn.

Nếu không Trì Dĩ Khâm sẽ không đến mức ngay cả cổ phần của Trì thị cũng không có.
Hiển nhiên là bị vứt sang một bên, không được coi trọng.
“Tiểu thiếu gia, người anh này của cậu tính vùng lên tranh giành gia sản à?”
Sau khi hội nghị kết thúc, thư ký Châu không biết sống chết đến cạnh Trì Dĩ Hàng, cười hỏi cậu một câu.
“Tranh giành cái gì?” Trì Dĩ Hàng phản bác: “Gia sản vốn là của anh tôi.

Sau này anh ấy mới là người thừa kế của Trì thị.

Tôi không muốn tham dự tập đoàn này, cũng không có chút hứng thú.”
Bên ngoài lan truyền sau này Trì thị sẽ thuộc về Trì Dĩ Hàng, rằng cậu là người thừa kế, nhưng cậu không hề thích nghe người khác nói như vậy.

Bây giờ có cơ hội, đương nhiên muốn làm sáng tỏ.
“Không nói với chú nữa.” Nãy giờ Trì Dĩ Hàng luôn nhìn ra bên ngoài, nói xong thì lập tức đứng dậy chạy đi.
Trì Dĩ Khâm đi WC, buông tay Thời Anh, nhân cơ hội này, Trì Dĩ Hàng chạy tới bên cạnh cô.
“Chị dâu, chủ ý của em có phải rất tuyệt không?” Trì Dĩ Hàng chớp mắt với Thời Anh, nói: “Đã nói đứng về phía đối lập với em thì sẽ hữu dụng mà.”
Tuy không phải đạo lý gì hay, nhưng thật sự là bách thí bất linh [1].
[1] Bách thí bất linh: thử nhiều thì càng đúng
Thật ra có lẽ Trì Dĩ Khâm cũng không quá tin, dù sao thì giữa Thời Anh và Trì Dĩ Hàng không có mâu thuẫn gì quá lớn.
Nhưng cho dù không tin, tồn tại một chút khả năng như vậy, anh vẫn phải đưa ra lời cảnh cáo.
Trì Dĩ Hàng cười ngốc nghếch, lộ ra hai lúm đồng tiền trên má, đến gần Thời Anh hơn một chút, nhỏ giọng nói: “Hôm qua anh em còn cảnh cáo em, kêu em không được bắt nạt chị.”
Trì Dĩ Hàng báo cáo lại với cô, còn ra vẻ rất nghiêm túc.
“Hơn nữa anh ấy còn cố ý nói…” Trì Dĩ Hàng cố nói thật chậm, kéo dài âm cuối: “Chị là chị dâu em.”
Thời Anh nghe cậu nói, khóe môi nhếch lên một độ cong nho nhỏ, đôi mắt chớp chớp.

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Lần trước Trì Dĩ Hàng đến nhà tìm cô, nói cho cô một chiêu, rất đơn giản, chính là nói với Trì Dĩ Khâm quan hệ giữa hai người họ không tốt.
Trì Dĩ Hàng nói, muốn biết người ta có tâm tư gì, cứ thử là được, với anh cậu ấy thì càng phải như thế.
Quả nhiên, vừa biết Trì Dĩ Hàng có quan hệ không tốt với cô liền lập tức cảnh cáo.
“Đã nói rồi mà, anh em đang nghĩ gì, em sẽ đoán không sai đâu.”
Trì Dĩ Hàng nhướng mày, vô cùng đắc ý.
“Đúng rồi, còn một việc nữa, chị dâu phải giúp em.” Trì Dĩ Hàng nhớ tới chính sự, hạ giọng, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Trì Dĩ Hàng nói chính sự, hơn phân nửa là liên quan đến bệnh của anh.

Nhiều năm qua, chính sự duy nhất mà cậu nỗ lực, chỉ có một việc này.
Hai người còn chưa nói mấy câu, Trì Dĩ Khâm đã ra khỏi WC.
Vừa ra đã thấy Trì Dĩ Hàng và Thời Anh đứng cạnh nhau, sắc mặt anh lập tức không tốt lắm, bước nhanh hơn đến chỗ họ.
“Thế này không đúng rồi, sao gần đây anh ấy lại bảo vệ chặt chẽ thế này…” Trì Dĩ Hàng lẩm bẩm trong miệng, nghĩ thầm cũng thật là kỳ lạ.
Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, cậu vẫn nhanh chóng lùi ra sau, nhếch môi, cười với Trì Dĩ Khâm.
“Anh, tối mang chị dâu ra ngoài chơi đi.”
Trì Dĩ Hàng đề nghị, nói tiếp: “Lần trước sinh nhật chị dâu vẫn chưa làm gì cả, em cảm thấy nên đền bù cho chị ấy.”
Trì Dĩ Khâm lạnh lùng quét mắt nhìn Trì Dĩ Hàng một cái, bỏ qua lời cậu nói, không muốn để ý tới.
Nhưng nghĩ tới đền bù ngày sinh nhật cho Thời Anh, bước chân anh dừng lại, quay đầu nhìn cô, dò hỏi: “Em muốn đi không?”
Thời Anh sửng sốt, thấy Trì Dĩ Hàng phía sau đang điên cuồng gật đầu, cô cười cười, đồng ý: “Muốn đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc