THANH


Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trì thị khai phá một làng du lịch ở ngọn núi Trúc Kha.

Hiện tại hạng mục làng du lịch này đã hình thành sơ bộ, qua kiểm tra và thể nghiệm nữa là sẽ mở cửa cho du khách.
Là người nhà họ Trì, họ là nhóm đầu tiên lấy thân phận du khách tiến vào làng du lịch.
Giờ đang là mùa đông, cũng là mùa thích hợp nhất để lên núi Trúc Kha, màn sương mờ chính là điểm nhấn.
Thời Anh vừa xuống xe, đã bị cảnh sắc nơi này hấp dẫn, cô không ngờ thành phố Bách cũng có một nơi đẹp như vậy.
“Xe chỉ vào đến được đây, còn lại phải tự leo núi lên thôi.” Trì Dĩ Hàng dẫn đường phía trước, nghiễm nhiên như một hướng dẫn viên du lịch.
Thời Anh rất sẵn lòng xuống xe đi lại.

Cô đi theo bước chân Trì Dĩ Hàng, leo thẳng lên phía trên, bước chân nhẹ nhàng, đi được một đoạn xa vẫn chưa cảm thấy mệt.
“Nơi này còn có người ở?” Thời Anh thấy giữa sườn núi bên kia có vài ngôi nhà, không khỏi lên tiếng.
“Có một thôn thì phải.” Trì Dĩ Hàng cũng nhìn thoáng qua, tùy ý trả lời: “Những người có thể di dời thì đều xuống chân núi cả rồi, không muốn di dời cũng không sao, đều là ông cụ bà cụ, đã ở đây cả đời người, không muốn đi.”
Thời Anh nghe cậu nói, vừa nghe vừa gật đầu.
Trì Dĩ Hàng thấy Thời Anh rất thích nơi này liền trêu đùa: “Không thì chị dâu chiếm cái đỉnh núi này đi, sau này trở thành bá vương một vùng.

Dù sao nhà chúng ta cũng không thiếu gì một đỉnh núi.”
“Những thứ đẹp thì nên san sẻ, để nhiều người nhìn thấy.” Thời Anh cười trả lời: “Nếu giữ làm của riêng thì sẽ không còn ý nghĩa.”
“Ừm, nói có lý.” Trì Dĩ Hàng tán đồng.
Vài trăm mét nữa là đến nơi dừng chân, chỉ là mấy trăm mét này lại không dễ đi, đường trơn trượt, chưa hoàn toàn khai phá, phải thêm một thời gian nữa mới có thể hoàn thiện.
Khả năng cân bằng của Thời Anh không tốt lắm, đi đường nhỏ như vậy, sắc mặt cô trắng bệch, có hơi sợ hãi.
Cô nhìn sang Trì Dĩ Khâm theo bản năng.

Trì Dĩ Khâm không quay đầu lại, nhưng đã nhận ra ánh mắt của cô, anh thuận thế cầm tay cô, dùng tay mình bao bọc lấy bàn tay nho nhỏ, “Không cần sợ, có anh ở đây.” Giọng Trì Dĩ Khâm trầm lắng, vừa mở miệng là có thể cho cô cảm giác vô cùng an toàn.
Nói xong, anh kéo cô tiếp tục bước đi.
Anh nắm tay cô, mạnh mẽ lại vững chắc, hai bàn tay kề sát bên nhau không một kẽ hở.
Thời Anh hít sâu một hơi, nhấc chân đi theo bước chân Trì Dĩ Khâm, có anh đỡ thì cảm thấy an tâm hơn không ít.
“Anh biết không…” Mấy người họ đang đi trên đường, vốn chỉ có tiếng đế giày đạp lên mặt đất, nhưng Thời Anh đột nhiên nhìn Trì Dĩ Khâm, nói một câu như vậy.
Trì Dĩ Khâm đảo mắt, không nói chuyện, ý bảo cô nói tiếp.
“Hôm nay cô Từ kia tuyên chiến với em rất rõ ràng.

Người không bị mù đều có thể nhận ra… ánh mắt cô ấy nhìn anh.”
Ban đầu cô ta nói với Thời Anh là muốn bàn chuyện hợp tác, nhưng đến khi ngồi xuống, mở miệng thì đều làm như vô tình hỏi thăm hôn nhân của cô.
Sau đó Trì Dĩ Khâm xuất hiện, ánh mắt của cô ta càng bộc lộ rõ ràng, không hề rời khỏi anh.
Thời Anh không ngốc, dĩ nhiên là hiểu ý của cô ta.

Có điều cô không nói gì, vừa rồi đột nhiên nhớ tới, trong lòng cảm thấy không quá thoải mái.
“Quan trọng sao?” Trì Dĩ Khâm bình thản hỏi lại một câu.

Thật ra anh cũng mơ hồ cảm giác được, chỉ là anh không biểu hiện gì ra ngoài, chuyện như vậy, trong mắt anh, thật sự rất nực cười.
Dù là vì nguyên nhân gì mà cô ta thích anh, đến khi cô ta biết anh là một người điếc thì tất cả thích thú sẽ biến mất không còn gì.
Điều này, anh rõ ràng nhất.
Cho nên ai thích anh hay không, chuyện này không quan trọng.
“Quan trọng.” Thời Anh liên tục gật đầu, nghiêm túc nhấn mạnh: “Nhìn thấy người khác thích anh, em không vui.” Giọng nói cô hạ xuống, thể hiện sự bất mãn rất rõ ràng.
Trì Dĩ Khâm thu hồi ánh mắt, tránh khỏi đôi mắt Thời Anh, không nhìn cô, chỉ kéo cô tiếp tục đi vào trong núi.
Cả quá trình không ai nói thêm gì nữa.
...

Trì Dĩ Hàng sắp xếp cho Trì Dĩ Khâm và Thời Anh một gian phòng.
Phòng ở lầu hai, từ trên ban công nhìn xuống, có thể thu vào mắt toàn bộ cảnh sắc núi non, giữa rừng cây bạt ngàn là lớp sương mù mỏng manh, phảng phất như đang ở tiên cảnh.
Thời Anh đứng trên ban công, chống cằm nhìn về xa xa, tâm hồn dần phiêu bạt.
“Không lạnh à?” Không biết Trì Dĩ Khâm xuất hiện phía sau cô từ lúc nào, nhẹ nhàng hỏi một câu.
Anh đến bên cạnh cô, Thời Anh cũng quay đầu lại nhìn anh.
Ánh mắt hai người giao nhau, sau đó là một khoảng lặng.
Trì Dĩ Khâm thấy má cô đỏ bừng, tóc bị gió thổi hơi lộn xộn, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve gò má cô, cảm nhận được một chút hơi lạnh.
Thời Anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt chớp chớp, chỉ lẳng lặng mà nhìn anh, không cử động cũng không nói gì.
Gò má cô tuy lạnh lẽo, nhưng vẫn mềm mại mịn màng, chạm vào lòng bàn tay rồi lại khiến người ta không muốn buông ra.
Trái tim Thời Anh run rẩy, mím môi theo bản năng, ngượng ngùng với khoảng cách gần thế này, nhưng lại không nỡ dời mắt đi.
“Mặt lạnh thế này.” Trì Dĩ Khâm thu tay, lên tiếng nói: “Vào trước đi.”
“Nhưng em muốn ngắm nữa.” Thời Anh nở nụ cười ngọt ngào, nói: “Em thích nơi này.”
Lúc Thời Anh nói thích, ngập tràn trong đôi mắt là sự thỏa mãn và hạnh phúc, ánh mắt như vậy, rất dễ khiến người ta trầm luân hãm sâu.
Trì Dĩ Khâm hơi khựng lại, anh dời mắt, xoay người đi.
“Anh vào lấy áo khoác cho em.”
Ba người họ trực tiếp từ công ty tới đây, đương nhiên là không mang theo quần áo tắm rửa, chỉ là trên xe còn có áo khoác, sợ trên núi lạnh, lúc lên núi Trì Dĩ Khâm mang theo cho Thời Anh.
Trì Dĩ Khâm về phòng cầm áo, không đến một phút đồng hồ, lúc ra đến ban công, chợt thấy Thời Anh bỗng rụt tay về khỏi tay vịn.
Nhận thấy có gì đó kỳ lạ, Trì Dĩ Khâm tiến lên, cầm lấy tay cô, thấy trên ngón tay cái loang lổ vết máu.
Ấn đường anh nhăn lại, trong lòng đột nhiên bực bội, cũng không kịp hỏi nhiều, trực tiếp kéo cô vào WC.

Anh mở vòi nước ra, nắm tay cô để dưới vòi nước.

Rửa khoảng mấy chục giây, trên tay đã sạch, không thấy máu loãng nữa, Trì Dĩ Khâm lại kéo cô ra bên ngoài.

“Trì Dĩ Hàng.” Trì Dĩ Khâm lớn tiếng gọi, dù là đè nặng giọng nhưng vẫn không giấu được sự tức giận.
Gọi một tiếng vẫn không thấy cậu xuất hiện, Trì Dĩ Khâm lại kêu: “Trì Dĩ Hàng!” Giọng sắc bén thêm vài phần.
Trì Dĩ Hàng vốn đang đi vệ sinh, bỗng nhiên nghe thấy Trì Dĩ Khâm gọi tên mình, suýt nữa cho rằng mình gặp ảo giác.
Cho đến khi anh gọi lần thứ hai, cậu mới phản ứng lại, thế là kéo quần lên, vội chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hỏi: “Anh, sao thế?”
“Chỗ này có hòm thuốc không?” Trì Dĩ Khâm hỏi.
Trì Dĩ Hàng sửng sốt, đầu óc gian nan tự hỏi vấn đề này, bị thái độ nôn nóng của Trì Dĩ Khâm ép buộc, tốc độ vận hành đầu óc nhanh hơn đến vài lần.
“Có, có, có.” Trì Dĩ Hàng đáp ba lần, sau đó đi tìm hòm thuốc, tìm được thì đưa cho anh, cả quá trình tốn không đến ba mươi giây.
Trì Dĩ Khâm cầm hòm thuốc, mở ra, lấy tăm bông tẩm Povidone-iodine (cồn đỏ) tiêu độc cho cô, sau đó lại lấy băng gạc quấn miệng vết thương lại.
Có vẻ vết thương trên tay cô là bị thủy tinh quệt vào, không tính là quá sâu, nhưng hơi dài.
Máu chảy nhiều, những ngón tay khác cũng nhiễm đỏ theo, loang lổ chói mắt.
Nhìn vào rất dễ khiến người ta giật mình.
Xử lý xong toàn bộ, Trì Dĩ Khâm vẫn nắm tay cô, không chịu buông ra.

Sắc mặt anh âm trầm, không khí xung quanh vô cùng áp lực, nhìn tay cô, ánh mắt lại càng u ám hơn.
Sau đó anh kéo cô, tay kia cầm hòm thuốc, bước nhanh vào phòng.
Để lại Trì Dĩ Hàng với gương mặt ngơ ngác bên ngoài.
Vừa rồi gấp gáp gọi cậu như vậy, giọng lớn đến mức gần như toàn bộ người trong núi đều nghe thấy, kết quả chỉ muốn cậu lấy hòm thuốc.
Giờ hòm thuốc được đưa đến, anh băng bó cho Thời Anh, không thèm nói với cậu một câu, cứ vậy vứt cậu lại bên ngoài.
Trì Dĩ Hàng bất đắc dĩ nhăn mũi.
...
Thời Anh cũng chưa phản ứng lại.
Vừa rồi ở bên ngoài, không biết cô đụng phải thứ gì đó, ngón tay bị thương, lúc ấy chỉ thấy hơi đau, máu cũng chưa chảy.
Cô còn tưởng là không có chuyện gì.
Nhưng Trì Dĩ Khâm đột nhiên chạy tới, đúng lúc này, máu ở miệng vết thương trên tay cũng bắt đầu nhiều lên.
Anh có vẻ rất sốt ruột, rất tức giận, nhưng đến khi tay được bọc kín mít, cô vẫn không có cảm giác gì quá lớn.
Hơi đau mà thôi, cũng không có gì, cô không mỏng manh đến mức đó.
“Em nói xem… Chỉ đứng đợi như thế sao vẫn có thể bị thương?” Trì Dĩ Khâm đè thấp giọng, mỗi một chữ đều đang cực lực áp chế sự tức giận của mình.
Hiển nhiên đối với chuyện Thời Anh làm tay bị thương, ngoại trừ lo lắng, anh còn phẫn nộ.

“Em… Không sao…” Thời Anh bị dáng vẻ đè nén lửa giận của anh dọa sợ, nuốt nước miếng, giọng nhỏ đi không ít.
Chắc hẳn là không rõ vì sao anh lại giận như vậy.
“Không có việc gì cũng bị thương.” Trì Dĩ Khâm nhìn ngón tay cô, giọng lạnh lùng.
Anh thừa nhận, anh thật sự tức giận.
Anh giận là vì, rõ ràng đã nói sẽ bảo vệ cô, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô lại bị thương.
Bắt đầu từ lần ngã xuống cầu thang, anh luôn lo lắng thấp thỏm với chuyện cô bị thương.

Dù là không nghiêm trọng lắm, anh vẫn lo lắng đề phòng như cũ, không có cách nào bình tĩnh.
Anh sợ vì mình không nghe thấy, sẽ lại xảy ra chuyện như lần trước.
Có một số việc, trải qua một lần là đủ rồi.

Nếu có thêm lần thứ hai, không ai có thể chịu đựng nổi.
“Từ giờ em ở yên trong phòng, không được lộn xộn nữa.”
Trì Dĩ Khâm đè cô ngồi xuống giường, sau đó đặt hòm thuốc bên cạnh.

Anh vẫn xụ mặt như cũ, tâm tình không có nửa điểm hòa hoãn.
Thời Anh nhìn theo anh, cho đến khi anh đứng dậy đi về phía cô, mới tò mò hỏi: “Dĩ Khâm, anh lo lắng cho em như vậy, có phải thật ra anh cũng thích em không?”
Anh nói họ sẽ không ly hôn, nói sẽ bảo vệ cô, nhưng đến bây giờ chưa từng nói là vì thích cô.
Cô thích anh, vậy đương nhiên cũng chờ mong anh thích mình như vậy.
Trì Dĩ Khâm nhìn khẩu hình của cô, sửng sốt một lát, cúi đầu, không trả lời.
Thời Anh xác định anh thấy được cô vừa nói cái gì, vì thế cô cứ nhìn anh như vậy, chờ anh trả lời.
Yên lặng một lát.
Trì Dĩ Khâm nâng mắt, gương mặt vẫn u ám như cũ, lạnh lùng nói: “Ngay cả người nhà cũng xem anh là ma quỷ.

Nếu bị ma quỷ thích, Thời Anh, em cảm thấy đây là một chuyện tốt sao?”
Anh đang trào phúng, rất nhiều chuyện, trong lòng anh hiểu rõ ràng, chỉ là không muốn nói ra..


Bình luận

Truyện đang đọc