THẬP NIÊN 70: MẬT NHA



Vừa rồi Đồng Vận lấy sữa mạch nha ra cho mình uống một bát, về sau con bé Mật Nha lẩm bẩm vài tiếng gì đó làm cô chưa kịp đem sữa mạch nha đem cất vào trong tủ, ai biết vừa đúng lúc chị dâu Tôn Lục mang theo một đám trẻ nhỏ đến.Mắt thấy bọn nhỏ này tới bảy tám đứa, tất cả đều đang dán chặt mắt vào cái bình sắt màu đỏ, trong lòng cô cũng có chút băn khoăn, dù sao đều là trẻ con, nhìn thấy nước gì mà óng ánh là lạ như vậy, trong mắt đã bắt đầu thấy thèm rồi, có đứa còn đang lặng lẽ nuốt nước bọt.Thế nhưng nếu đem sữa mạch nha này lấy ra phân cho bọn nhỏ uống, thì cô quả thật đúng là không có hào phóng như vậy được, dù sao cái này thật sự không dễ mua được, đã vậy còn rất hiếm có, quá là trân quý đi.Lại nói, nếu ngày hôm nay Đồng Vận đem cho bọn nhỏ uống, mấy đứa bé sau khi uống xong rồi ra ngoài khoe khoang sữa mạch nha ngon như thế nào, vậy lần sau bọn trẻ khác đến chơi, cô mà không phân cho bọn chúng uống, người ta lại bảo cô không công bằng, khi không lại mang tiếng.Lập tức Đồng Vận cười cười nói: "Đúng rồi, đây chính là sữa mạch nha.

Còn không phải vì nghĩ đến em thân thể không tốt, sợ không đủ sữa, nên lúc trước anh chồng mới cố ý nghĩ cách đem tới đây sao, tốn rất nhiều công sức mới được đấy.

Chỉ tiếc ở đây không có nước nóng, bằng không em cũng làm một bát cho mấy đứa nhỏ uống thử.”Đang nói chuyện cô đột nhiên nhớ ra gì đó, liền mở cánh cửa tủ bên cạnh giường ngủ dưới đáy ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một bao giấy dầu, trong gói giấy là một chút bánh đậu phộng bể.Bánh đậu phộng bể này, chính là lấy đậu phộng rồi dùng phương pháp sản xuất thô sơ ép lấy dầu.


Sau còn lại một chút xác đậu phộng bị bể nhỏ, liền lấy ra làm cho hơi mỏng, lúc đầu mới ăn cảm giác cũng không ngon miệng lắm, bởi trước kia nhà có tiền thậm chí còn dùng cái này để làm phân bón cho đất, hoặc là dứt khoát dùng để cho heo ăn.Bất quá thời đại này, chỉ cần cái gì có thể ăn được thì đã là ngon lắm rồi, huống chi đậu phộng bể này dùng để làm bánh, bên trong vẫn có mùi vị đậu phộng và vụn bánh, cho nên một số người dùng cái này làm thành đồ ăn vặt đem bán với giá rẻ.

Cái này không cần lương phiếu cũng mua được, giá tiền cũng rất là phải chăng.Đồng Vận lấy ra chia cho mấy đứa trẻ, mỗi đứa một ít, biểu cảm có chút ngượng ngùng cười nói: "Cũng không có gì tốt cho các con ăn, chỉ còn có mỗi cái này thôi, mấy con ăn tạm đi nha.


Cái này là do trước đó dì còn đang mang thai em bé, sợ nhiều khi bị đói bụng dẫn tới khó chịu, nên dì nhờ chú Kiến Quốc làm cho dì ăn đấy.”"A...!cũng thật là… em làm vậy đúng là lãng phí đồ ăn cho tụi nhỏ quá đi!" Tuy trong miệng cô ấy nói mấy lời như vậy, nhưng chị dâu Tôn Lục cũng rất nhanh tay, đem bao đậu phộng chia cho mấy đứa nhỏ ăn.Mà cô bé Mật Nha đang nằm trong ngực Đồng Vận lúc này cũng bị kích thích rất nhiều.Cô hiện tại cũng chỉ là em bé thôi, nên thể chất tinh thần cũng giống như một đứa trẻ bình thường, đương nhiên là rất ham ngủ.

Không nghĩ lại gặp cái cô Tôn Lục đem theo mấy đứa nhóc con tới đây, cô cứ nhắm mắt rồi lại mở mắt, trông có vẻ như vô cùng buồn ngủ, cô bé cũng không muốn mở mắt ra thêm một lần nào nữa.

Dù sao không nhìn cũng thừa biết mấy âm thanh đó là của mấy đứa con nít sát vách chí cha chí chóe nói chuyện với nhau rồi.Nhưng mà ai lại biết ngay lúc này cô lại nghe được một cái tên: Vệ Đông.Trước mắt không biết là người này có quan hệ dòng họ gì với gia đình cô hay không, nhưng mà chỉ riêng cái tên này, liền khiến cho cô phải mở to mắt ra lần nữa để nhớ về quá khứ kiếp trước của cô.Đập vào mắt cô hiện tại là một cậu bé rất gầy yếu, ước chừng ba bốn tuổi, hoặc lớn hơn một chút, cậu cũng có một đôi mắt rất to, đôi mắt đó cũng đang nhìn cô chằm chằm..


Bình luận

Truyện đang đọc