"Con trai thì tính là gì chứ, nhà tôi nhìn từ trong ra ngoài tất cả đều là nam, bà tự nhìn đi, nhà tôi năm đứa con trai và tám đứa cháu trai! Bà xòe hết hai tay bà ra đếm thử đi, tính ra hai tay của bà không đủ để đếm còn phải tính thêm cả ngón chân vào mới đủ số đấy! Bà cho rằng sinh được cho tôi thêm con trai là tốt à, ở trong cái nhà của tôi việc sinh con trai căn bản là KHÔNG ĐÁNG GIÁ ĐÂU NHÉ!”Bà Cố mặc dù bình thường là một người rất là lịch sự nhã nhặn, nhưng mà đầu năm nay phải lăn lộn bên ngoài khá nhiều, lại thêm là một quả phụ nữa, đâu phải người đơn giản đâu.
Chưa nói đến để có được cái vị trí trong đại đội sản xuất Đại Bắc thì cũng đâu thể nào chỉ đơn giản là ăn nói mềm yếu để người ta xem thường cái chức danh giáo viên dạy học được."Cái bà họ Tô kia, bà đừng nghĩ là muốn nói gì thì nói, ở đây không phải nhà họ Tô của bà, ở đây là nhà họ Cố, là gia đình họ Cố nhé! Tôi cũng là họ Cố và cũng là chủ nhà này, mọi quyết định là đều ở tôi nên cũng không làm phiền bà phải đến quyết định thay! Cho nên con trai trong cái nhà họ Cố này với tôi là không đáng tiền, mà con gái mới là thứ quý giá thì thế nào? Bà nếu đủ giỏi thì đem con gái của bà ra khỏi nhà tôi đi, còn nếu đã ở trong nhà tôi rồi thì tất cả đều phải nghe theo ý tôi!”Bà Cố tức mình lớn tiếng phản bác, nói cực kì lưu loát không cho ai xen vào.
Đây cũng là thành quả của hai mươi năm đèn sách tạo nên, trước giải phóng là nữ sinh viên tài giỏi, sau giải phóng lại là giáo viên đứng trên bục giảng có thể giảng dạy liên tục ba tiết liền không mệt mỏi, nên bây giờ muốn tranh cãi với bà thì sao có thể thua trong tay một người đàn bà tối ngày chỉ biết làm nông chứ! Thua dưới tay bà Tô thì đúng là có lỗi với người dạy dỗ bà quá rồi.Bà Tô nghe được mấy lời nói này, quả thực là tức giận đến cuống họng bốc khói, mà ngực bà cũng bị làm cho tức mà thở phập phồng, bà sinh ra ba đứa con trai nhưng bà Cố lại sinh được năm đứa con trai.
Đã vậy còn tỏ thái độ chán ghét nữa chứ.
Bà hiện tại cũng mới chỉ có ba đứa cháu trai mập mạp còn bà ấy thì lại có tới tám đứa, là tám đứa lận đó!"Bà, bà ——" Bà Tô tức đến nỗi thật sự thiếu điều muốn chạy tới bóp cổ bà Cố: "Bà rốt cuộc có biết thế nào là đạo lý hay không? Bà như thế này có còn thấy giống là giáo viên không hả? Bà vậy mà cãi nhau cùng một người không biết chữ như tôi? Bà không cảm thấy xấu hổ à?”Cãi nhau thua bà Cố, bà Tô lại bắt đầu lôi thân phận địa vị ra ra nói lý lẽ với bà Cố.
Bà Cố nghe vậy thì cười khinh một cái, đang tính nói lại thì lại nghe bên ngoài có tiếng động."Mẹ, có chuyện gì vậy ạ, mẹ sao lại cãi nhau với ai thế?”Nói được một câu thì lại nghe phía sau lưng có nhiều tiếng bước chân, sau đó thì …Một người đàn ông cao to từ ngoài cửa đi vào.Hai người đàn ông cao to từ ngoài cửa đi vào.Ba người đàn ông cao to từ ngoài cửa đi vào.Bốn người đàn ông cao to từ ngoài cửa đi vào.Sau đó lại có thêm hai đứa nhóc con tầm bảy tám tuổi ưỡn ngực đi vào.Lại có thêm hai đứa con nít nhỏ nữa nắm tay nhau bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào.Một hàng tám người đàn ông từ lớn tới nhỏ sắp xếp đứng thành một hàng trước mặt bà Tô."Đây rốt cuộc là có chuyện gì?”"Đây không phải là mẹ của Tô Xảo Hồng sao?”"Thím, sao người lại tới đây vậy?”"Mau ngồi xuống đi ạ, sao lại cãi nhau với mẹ của con rồi?”"Bà nội xưa nay không cãi nhau với ai cả, nhất định là có người ăn hiếp bà nội của con rồi.”"Ô ô ô ——" Đứa bé nhỏ tuổi nhất nghe vậy liền trừng to hai mắt ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm bà Tô nói: “Người xấu, người xấu tới nhà của chúng ta ăn hiếp bà nội của chúng ta kìa!”.