THẬP NIÊN 70 – NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANH ĐÁ

Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Sau khi thi đấu kết thúc, Chử Vân Phong và Lâm Lam, Hàn Thanh Tùng hàn huyên thật lâu về kế hoạch phát triển của Tam Vượng.

Ông có một kế hoạch rất rõ ràng, hơn nữa mục tiêu cũng rõ ràng, trước tiên ở Học viện của Địa khu hai năm, chờ lớn một chút thì đến Học viện của tỉnh.

Về phần thi đấu, phải lượng sức mà đi, không nóng nảy.

Lâm Lam thấy ông ấy thật sự suy nghĩ vì Tam Vượng nên cũng yên lòng, tất cả đầu giao cho Chử Vân Phong.

Cô chân thành nói: “Thầy Chử, chúng tôi cũng chỉ nói với thầy một điều. Chúng tôi bởi vì đứa nhỏ thích bơi lội nên mới để cho nó bơi, có thể vẻ vang thì tốt, nhưng nếu như sau này tình huống có biến. . . . . . Chúng tôi cũng hi vọng thầy có thể giữ vững thanh tĩnh.” Tình huống có biến này, thầy giáo tự nhiên có thể lĩnh hội.

Cô muốn cho Tam Vượng tự mình làm chủ, muốn cái thì phải đi tranh thủ, không thích cũng không cần vì cái gọi là vinh dự và huy chương vàng mà cưỡng cầu.

Dù sao vận động phải lấy vui vẻ và hứng thú làm trụ cột, có hứng thú mới có thể luyện tập máy móc nhiều lần không biết mệt. Nếu như không có hứng thú, chẳng qua là bị buộc phải luyện tập, thời gian lâu dài sẽ xảy ra ra ý nghĩ phản nghịch trong lòng, ảnh hưởng đến sự khỏe mạnh về thể xác và tinh thần của đứa nhỏ.

Chỉ có nhiệt tình yêu thương phát ra từ trong lòng, mới có thể bắn ra ánh sáng kịch liệt.

Chử Vân Phong bảo đảm với cô, hiện tại tương lai vẫn sẽ như thế.

Cuối cùng Chử Vân Phong còn tự mình thương lượng với lãnh đạo dẫn đội của Học viện một chút, để cho các tuyển thủ có hai ngày nghỉ, mang theo bọn họ đi chơi ở tỉnh thành, kiến thức một chút.

Bởi vì Tam Vượng có người nhà, nên tạm thời thoát khỏi tập thể, tạm biệt thầy giáo và các bạn cùn phòng, xế chiều hôm đó đi theo cha mẹ trở lại nhà khách quân khu.

Lục Cẩm Tú và Hàn Thanh Tùng trước tiên đưa Lâm Lam và bọn nhỏ về, nghỉ ngơi một chút rồi uống chút nước trái cây, bọn họ đi làm chút chuyện, khi trở lại sẽ cùng nhau ăn cơm.

Trở về phòng, Nhị Vượng và Mạch Tuệ đi múc nước, Lâm Lam để cho bọn nhỏ tự do hoạt động, chẳng qua là đừng đi xa, còn để cho Tam Vượng chú ý đến chân cậu bé.

Hiện tại chân Tam Vượng cũng không quá đau, chỉ hơi ngứa, có một chỗ sưng ở đó khiến cậu không nhịn được muốn gãi gãi.

Tiểu Vượng chịu trách nhiệm theo dõi cậu, “Anh Ba nhỏ, không thể gãi, sẽ bị nhiễm trùng.”

Tam Vượng: “Nhưng mà ngứa lắm đó.” Vừa bắt đầu là vừa đau vừa rát vừa tê, lúc này lại ngứa.

Tiểu Vượng thổi thổi cho cậu, “Em thổi vù vù cho anh nha.”

Tam Vượng: “Vậy em mời anh ăn kẹo đi.”

Tiểu Vượng: “Anh chờ chút.” Cậu bé chạy đi lấy tất cả tiền mà mình có ——1 mao tiền, “Ở nhà khách có đại tiêu xã.”

Đại tiêu xã của nhà khách, bán các loại đồ ăn vặt thuốc lá…, điểm tâm thì cần phiếu lương thực, nhưng là kẹo thì không cần. Dù sao người có thể ở trong nhà khách quân khu, cho dù là người nội bộ, bọn họ cũng sẽ không quá gây khó khăn, chỉ cần không phạm luật thì cũng có thể bán, dĩ nhiên số lượng có hạn.

Tiểu Vượng nắm tay Tam Vượng, hai người đi đến Đại tiêu xã.

“Dì ơi, con muốn mua năm viên kẹo.” Tiểu Vượng lấy ra một mao tiền đặt ở trên quầy.

Nhân viên bán hàng kia là một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, nhìn hai anh em một đen một trắng xinh đẹp tinh thần, cười lên, “Muốn loại nào?”

Kẹo ở đây phong phú hơn ở nông thôn, đại hà tô, đại bạch thỏ, kẹo trái cây, kẹo thủy tinh, có rất nhiều. Chẳng qua là giá tiền cũng không giống nhau, rẻ thì hai xu, đắt thì bốn năm xu, một mao tiền không thể mua được năm viên.

Lần này hai đứa nhỏ lại quấn quýt, hai anh em thì thầm thương lượng, nhân viên bán hàng bởi vì hai đứa nhỏ này đẹp mắt, không thúc dục cũng không gấp, dù sao cũng không làm trễ nãi cái gì.

Lúc này ba người Quý Đình Thâm từ bên ngoài trở lại, thấy hai anh em đứng ở đó thì thầm, cậu ta nhận ra Tiểu Vượng nên đi qua.

“Hai em. . . . . .” Cậu ta nhìn Tam Vượng một cái, đứa nhỏ da đen này tinh khí thần bức người a, “Em là anh trai em ấy hả?”

Cậu ta chỉ chỉ Tiểu Vượng.

Tam Vượng không có để ý đến cậu ta, hỏi Tiểu Vượng trước: “Em biết hả?”

Ấn tượng của Tiểu Vượng đối với mấy người Quý Đình Thâm còn dừng lại ở giai đoạn đứa nhỏ hư hỏng khiến cha mẹ mất thể diện, dù sao sau khi xuống xe thì cậu đã ngủ, vào nhà khách cậu cũng chưa từng gặp qua họ, một ngày hôm nay đều ở sân thể dục.

Tiểu Vượng gật đầu.

Quý Đình Thâm cười lên.

Ai biết Tiểu Vượng lại nói: “Anh Ba nhỏ, bọn họ cũng không ngoan đâu.”

Tam Vượng vừa nghe xong đã không thèm để ý đến ba người Quý Đình Thâm, nói với nhân viên bán hàng: “Lấy cho chúng con một mao tiền.”

Nhân viên bán hàng kia cười cười, lấy tiền rồi đưa ra bốn viên kẹo giống nhau, cô ấy lại nhìn mấy đứa bé bên cạnh một chút, đều rất tuấn tú đẹp mắt.

Tiểu Vượng nhét kẹo ở trong túi áo Tam Vượng, “Anh Ba nhỏ, mời ăn kẹo.”

Tam Vượng bóc một viên kẹo ra trước rồi cho vào miệng em trai, “Em thử một chút xem có ngon hay không? Ăn ngon chúng ta trở về lấy tiền, mua nhiều một chút để cùng ăn.”

Tiểu Vượng cắn một nửa, cười cong mắt, “Một người một nửa.”

Tam Vượng nhét phần còn dư lại vào trong miệng mình, gật đầu: “Khá ngon.”

Ba người Quý Đình Thâm nhìn đứa nhóc chưa lớn này, một bộ dáng có tiền, thật đúng là. . . . . . khiến cho người ta quen mắt. Ba người bọn họ bị chế tài về kinh tế, lúc này rất chật vật, mua kẹo cũng không có tiền mua.

Tam Vượng thấy ánh mắt nóng rát của bọn họ, đề phòng nói: “Chúng em chỉ có mấy viên thôi, không thể chia cho các anh đâu.”

Tiểu Vượng lại lấy ra thêm một viên kẹo thủy tinh, “Nếm thêm cái này nữa.”

Chu Thự Quang cười cười, lôi kéo Quý Đình Thâm và Loan Diệu Huy trở về phòng, “Đi thôi, trở về thử nghĩ cách đi, cũng không thể bị một phân tiền làm khó chứ.”

Muốn mua chút kẹo cho con nít cũng không có tiền!

Mới vừa rồi nhìn thấy hai anh em ở đó quấn quýt chuyện mua kẹo, Quý Đình Thâm theo bản năng đã muốn ném ra một đồng tiền rồi nói tùy tiện mua.

Nào biết đâu rằng. . . . . . Trong túi ngượng ngùng a.

Hai anh em rốt cục thương lượng xong, Tam Vượng: “Cái nào ngon nhất?”

Trong miệng nhỏ của Tam Vượng ngọt ngào, vừa có hương vị ngọt ngào của đại hà tô, còn có vị sữa ngọt của đại bạch thỏ, cũng có vị đường trong veo của nước trái cây, còn có sự mát mẻ của kẹo thủy tinh. . . . . . không quyết định được, đều ngon cả!

Lúc ba người Quý Đình Thâm trở về, vừa lúc đụng phải Đại Vượng đi ra ngoài tìm em trai.

Quý Đình Thêm: “Đang ở bên kia mua kẹo đó.”

Đại Vượng vừa nghe thấy đã nhấc chân đi qua, Quý Đình Thâm cũng xoay người theo sau.

Loan Diệu Huy: “Ai. . . . . .”

Chu Thự Quang nghiêng đầu: “Về phòng trước đi.”

Hai người bọn họ lại đi về trước.

Đại Vượng theo hành lang đi đến cửa sảnh, đã thấy hai anh em đứng ở bên kia thì thầm.

Cậu sải bước đi qua, “Hai đứa.”

Tiểu Vượng lập tức cười: “Anh cả, anh giúp chúng em quyết định đi.”

Đại Vượng nhìn hai anh em.

Tam Vượng: “Chỗ này có bảy tám loại kẹo, chúng em không biết phải chọn loại nào.”

Đại Vượng liếc nhìn.

Nhân viên bán hàng lấy mỗi thứ một thìa bỏ vào trong khay, cười khẽ nhìn bọn họ, ba anh em này thật đẹp trai, hơn nữa ánh mắt của anh cả vừa thâm sâu vừa đen, thời điểm bị cậu ấy nhìn, trong lòng đập bịch bịch.

Đại Vượng lấy ra một đồng tiền, “Lấy hết.” Cậu cầm một viên kẹo sữa nhét vào trong miệng Tiểu Vượng, Tiểu Vượng ăn ngon đến ánh mắt đều nheo lại, hai ngày nay thật là quá hạnh phúc.

Ngày lễ ngày tết, Lâm Lam đều cho các con tiền tiêu, bình thường cũng cho tiền tiêu vặt, Nhị Vượng và Mạch Tuệ đều mua sách, Đại Vượng thì hầu như không mua cái gì nên để dành lại.

Nhân viên bán hàng ở chỗ này tự nhiên cũng từng gặp người nhiều tiền, cũng không thấy kinh ngạc, lấy đủ số lượng thì dùng bọc giấy bọc lại giúp bọn họ.

Đại Vượng lấy mấy viên, những viên khác kín đáo đưa cho Tam Vượng và Tiểu Vượng, để cho hai người bọn họ ôm.

Hai anh em mừng rỡ không khép được miệng, Tam Vượng: “Phát rồi! Ha ha.”

Tiểu Vượng: “Anh Ba nhỏ, anh cả tiêu tiền mua đó, không phải là phát.”

Hai đứa lại cười khanh khách.

Quay người lại đã nhìn thấy Quý Đình Thâm ở một bên cười híp mắt nhìn bọn họ.

Đại Vượng nhìn cậu ta một cái, suy nghĩ cậu ta còn có thể tham chút kẹo sao? Cậu bé cũng làm anh cả có thói quen rồi, theo bản năng ném mấy viên kẹo trong tay cho Quý Đình Thâm.

Quý Đình Thâm: “. . . . . .”

Cậu ta nhận lấy rồi mở ra một viên kẹo tiện tay ném vào trong miệng, thật ngọt!

Cậu ta và Đại Vượng sóng vai đi tới, giống như là người quen, còn thuận tay gõ gõ cửa phòng bọn họ, gọi hai hồ bằng cẩu hữu của cậu ra, ba người đi theo Đại Vượng đến phòng họ.

Tiểu Vượng và Tam Vượng ôm kẹo vào trong phòng, phân kẹo cho mẹ, chị và anh!

Thời điểm Đại Vượng đi vào phòng, ba người kia cũng cùng đi vào.

Ba người đứng thành một hàng, cúi người chào Lâm Lam, lần này quy củ, “Chào dì Lâm, chúng con xin lỗi dì.”

Ai nha, quy củ như thế, Lâm Lam đứng lên, “Đừng khách khí, các con biết vậy thì cùng nhau chơi đùa đi.”

Cô lại để cho Mạch Tuệ cầm lấy hoa quả ra ăn.

Lục Cẩm Tú đã cho người đưa đến một trái cây, có táo, lê, quýt, lựu, thậm chí còn có mấy quả cam ngọt, mấy loại hoa quả phía Nam như cam ngọt, quýt, bọn họ ở nông thôn căn bản không có ăn.

Cũng là trẻ con nhỏ tuổi, lại một lòng quan hệ tốt, rất nhanh đã hàn huyên cùng nhau.

Ba người còn xem thường trẻ con ở nông thôn, vừa tiếp xúc mới phát hiện, trừ lịch duyệt thiếu một ít, muốn nói đến học tập thì người ta cũng không kém gì mấy người mình cả.

Cho dù kiêu ngạo như Quý Đình Thâm cũng thu lại sự ngạo kiều của mình, cùng Đại Vượng hàn huyên một chút làm sao luyện thân thủ, cùng Nhị Vượng nói chuyện về sách vở, sau đó thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Mạch Tuệ.

Mạch Tuệ rửa trái cây, cầm lấy một quả cam nghiên cứu, ở trước mặt người ngoài nên cô bé không tiện nói là mình không biết, có chút buồn bực nghĩ xem làm sao mà ăn thứ này.

Quý Đình Thâm cười cười với cô bé, đưa tay, “Để anh giúp cho.”

Mạch Tuệ liếc cậu một cái, nhỏ giọng lầm bầm, “Tôi cũng không phải là không có anh.” Cô bé ném quả cam cho Đại Vượng: “Anh cả à, bóc giúp em đi.”

Quý Đình Thâm: “. . . . . .”

Đại Vượng cầm lấy nhìn một chút, cảm thấy không phải dưa, nên thử lột mạnh phần da một chút.

Lâm Lam đã tìm ra một con dao nhỏ gọt trái câu từ trong ngăn kéo do Lục Cẩm Tú chuẩn bị, “Nào, cắt đi.”

Cùng nhau ăn trái cây, Lâm Lam để cho bọn nhỏ đi chơi, cô bật radio nghe thông tin về cuộc thi đấu thể thao. Con thứ ba thi đấu, cho dù đã đi xem một lần, nghe thêm nữa cũng cảm thấy vô cùng có ý tứ, cô còn cầm bút ghi ghi chút chuyện.

Đoán chừng báo tỉnh ngày mai sẽ có dùng một bài báo dài nói về Tam Vượng, cô quyết định sẽ mua thêm mấy tờ về giữ làm kỷ niệm, mặt khác còn có các loại báo thể thao, cô cũng phải nghĩ cách đặt hoặc là mua, cho dù là quá hạn cũng được. Sau này mỗi một tin tức về con trai, cô đều muốn lưu giữ.

Phía ngoài bọn nhỏ nói chuyện rất hòa hợp, mặc dù Đại Vượng không thích nói chuyện, nhưng là cậu bé cảm thấy hứng thú đối với phương diện quân sự, ba người Quý Đình Thâm là con cái lớn lên ở đại viện quân khu, có kiến thức rộng rãi ở phương diện này, tự nhiên có thể hàn huyên một chút với cậu. Mà Chu Thự Quang thích đọc sách, xem chiếu bóng và các loại âm nhạc…, cho nên có thể hàn huyên cùng Nhị Vượng và Mạch Tuệ.

Hai anh em Tam Vượng và Tiểu Vượng tự mình hàn huyên một lát, nghe bọn họ hàn huyên một lát, cũng có thể nhập cuộc.

Đã nói đến tỉnh thành có nơi nào chơi vui, cái này thì mấy người Nhị Vượng không thể lên tiếng, nên nghe bọn họ nói.

Trước kia Quý Đình Thâm cũng không có hứng thú, cũng không cảm thấy có cái gì thú vị, lúc này cũng là cũng muốn cùng đi chơi một chút.

Chu Thự Quang cũng là tương đối hiểu rõ, giới thiệu một chút cảnh điểm và thức ăn ngon ở tỉnh thành, “Dù sao hồ Đại Minh, suối Bác Đột, suối Trân Châu, suối Hắc Hổ, núi Thiên Phật nhất định phải đi xem một chút.”

Quý Đình Thâm: “Tớ đi cách ủy hội mượn máy chụp hình.”

Loan Diệu Huy giật mình: “Cậu đừng đi.” Nói chỉ cho đến quân khu báo danh, nếu là đi Cách Ủy Hội hoặc là chỗ khác, để cho cha của Quý Đình Thâm biết được, nhất định sẽ ăn roi.

Quý Đình Thâm cũng không sợ, “Tớ đi mượn máy chụp hình cũng không phải là làm chuyện xấu.”

Mạch Tuệ nhớ đến hai người ngoại quốc kia, bọn họ cũng mang theo máy chụp hình và máy quay, mấy người họ lại hàn huyên chủ đề mới. Quý Đình Thâm nhìn thấy cổ tay Mạch Tuệ tinh tế trắng noãn, gương mặt mơ hồ cảm thấy đau, cô bé này làm sao lại có lực như vậy!

Một lát sau Hàn Thanh Tùng và Lục Cẩm Tú đến, vào cửa thấy bộ dạng chung đụng hòa hợp của bọn họ, Lục Cẩm Tú cười cười, “Chơi thân nhỉ.”

Mấy đứa nhỏ lập tức đứng dậy chào hỏi.

Hàn Thanh Tùng ý bảo bọn họ không cần khẩn trương.

Lục Cẩm Tú: “Đói bụng chưa, đi ăn cơm tối đi.”

Bên cạnh nhà khách có tiệm cơm quân khu, đi sang chỉ mất mấy phút đồng hồ, không cần ngồi xe.

Lâm Lam cầm phiếu cơm và tiền nhét vào trong túi áo Hàn Thanh Tùng, có cần hay không cũng để anh cầm trước.

Hàn Thanh Tùng cầm tay cô, “Không có chuyện gì.”

Bởi vì nhiều người, cơm tối cũng được bày một bàn lớn, rất thịnh soạn nhưng cũng không khác người. Trừ các món chính bánh bao mỳ trộn, còn có thịt nướng, bánh rán hành, dầu ớt, các loại quà vặt ngọt, khoai lang, bánh ngô và các loại lương thực phụ, thức ăn có món ăn đặc là cửu chuyển đại tràng, thịt kho tàu cá chép, thịt đầu heo, hành tây hầm hải sâm, tương nấu giò, gà quay vịt nướng, mặt khác còn có một bồn các chiên cỡ nhỏ.

Mặc dù Hàn Thanh Tùng cảm thấy có chút xa xỉ, nhưng cũng bất động thanh sắc, tùy tiện để Lục Cẩm Tú giằng co.

Mấy người Quý Đình Thâm cũng đã gặp qua sự đời, không cảm thấy như thế nào, còn suy nghĩ Lục Cẩm Tú rất mộc mạc. Chẳng qua là bọn họ nhìn thấy Lâm Lam và mấy đứa nhỏ cũng sắc mặt như thường, cũng là tò mò, suy nghĩ người gia đình này thật thú vị.

Lâm Lam dĩ nhiên là không sao cả.

Đại Vượng là có gì cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, sẽ chỉ biểu thị ở trong lòng. Mỗi lần thấy một món ăn thì trong lòng cậu lại kinh ngạc một chút, nha, giò lớn! Nha, vừa gà vừa vịt! Thấy hải sâm không nhận ra, chỉ nha một tiếng, đây là sâu gì vậy?

Trong mắt Nhị Vượng và Mạch Tuệ cũng có kinh ngạc, nhưng là lễ nghi trên bàn ăn được duy trì rất khá, chỉ thấy hai người nhỏ giọng thảo luận một chút.

Tam Vượng và Tiểu vượng là trẻ con, hoạt bát chút cũng không là gì.

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình luận

Truyện đang đọc