THẬP NIÊN 70 – NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANH ĐÁ

Edit: Hong Van 

Beta: Sakura

Mấy người Đại Vượng nhìn một chút, không phải là một quyển thật dày, mà là một xấp phiếu lương thực chồng lên nhau, sau đó dùng dây gân xâu lại thành một cọc dày.

Quý Đình Thâm nhìn lướt qua, “Đoán chừng là người của đơn vị nào đó đánh rơi, người bình thường không có nhiều phiếu lương thực như vậy.”

Trong này mười cân, năm cân, một cân đều có cả, cộng lại sợ là vượt quá ngàn cân.

Miệng Tam Vượng bẹp bẹp, “Vậy em. . . . . . làm sao bây giờ?”

Đại Vượng: “Giao cho Cục Công an đi.”

Lúc này có thể có một xấp phiếu lương thực dày thế này tuyệt đối không phải là một cá nhân, nhất định là đơn vị nào đó, giao cho Cục Công an, đến lúc đó chính bọn họ đi hỏi một chút là được.

Địa khu có một cục công an, phía dưới còn có hai đồn công an. Bọn họ tìm người hỏi thăm một chút, trực tiếp đi đến đồn công an gần đó.

Đồn công an đã sớm tan việc, nhưng là có người trực đêm.

Lúc bọn họ sang đó, phòng trực ban có hai người đang nói chuyện, cười ha hả, âm thanh đặc biệt lớn, có người đang hút thuốc lá, trong phòng sương khói lượn lờ.

Đại Vượng tiến lên gõ gõ cửa sổ thủy tinh.

Một người công an mặc đồng phục đứng dậy đi đến hỏi, “Có chuyện gì?”

Đại Vượng đưa quyển phiếu lương thực kia ra, “Em trai của con nhặt được ở trên đường.”

Công an ai nha một tiếng, “Nhiều phiếu lương thực như vậy sao? Đồng chí nhỏ không nhặt của rơi, thật là đồng chí tốt!”

Người trong nhà đã đi ra mở cửa, cười cười, “Đi vào rồi nói.”

Vừa mở cửa thì sương khói đã lao ra, Quý Đình Thâm bị sặc đến ho khan, người nọ vội vàng dập tắt điếu thuốc, bởi vì anh ta bị nghiện thuốc nặng, nên ngón tay và răng đều ố vàng.

Anh ta cũng mặc đồng phục công an, trước ngực có một thẻ tên nhỏ, mắt của Tam Vượng khá tốt, nên nhìn ra được là radio gì gì đó.

Công an tự giới thiệu mình một chút, anh ta họ Trương, người bên cạnh là trạm trưởng trạm radio, họ Phương.

Đại Vượng cũng giới thiệu mình và em trai một chút, ba người Quý Đình Thâm không có hứng thú, nên cũng thôi.

Đại Vượng ở một bên ghi chép, điền một chút tình huống của bọn họ, và các thông tin như nhặt được ở đâu.

Công an đếm lại một chút, a, không nhiều không ít vừa đúng một ngàn cân.

Anh ta nói với Trạm trưởng Phương: “Lão Phương, thật khó lường, đơn vị này làm rơi mất nhiều như vậy, sợ là sẽ bị phạt nặng mất.”

Tam Vượng gấp gáp nói: “Vậy thì phải nhanh chóng trả lại cho người ta.” Bị xử phạt hẳn là không kém bao nhiêu so với ăn roi đâu, như thế thì rất đau đó.

Công an Trương nói: “Đến lúc đó xem xem có người nào báo án hay không?”

Tam Vượng nhìn nhìn Trạm trưởng Phương, “Bác trai này này không phải là làm ở trạm radio sao, thông báo một chút xem người kia có thể nghe được không?”

“Ơ, đồng chí nhỏ, con cũng thật hiểu biết đó.” Trạm trưởng Phương cười lên.

Tam Vượng gãi gãi đầu, “Chúng con cũng nghe radio, chỗ của các chú, có phải là có thể phát thanh hay không?”

Chử Vân Phong đã phổ cập cho cậu chút kiến thức về phát sóng radio, cậu bé đã quên không sai biệt lắm, chỉ nhớ đến sóng điện.

Trạm trưởng Phương cười lên ha hả, “Đúng, chính là như vậy. Được rồi, để chú đi thông báo một chút.”

Tam Vượng vừa nghe thì hai mắt sáng lên, hận không thể lập tức đuổi theo, vốn còn muốn giành thành tích tốt để cho thầy Chử dẫn đi thăm trạm radio đó, bây giờ dễ dàng hơn rồi.

Đại Vượng có chút khó khăn, còn phải đi quân bộ trình diện nữa.

Mấy người Quý Đình Thâm cười nói: “Không có chuyện gì, chúng ta đi truyền thanh trước cũng được.”

Trạm trưởng Phương nhìn vào đôi mắt to đen bóng của Tam Vượng, không nhịn được sờ sờ đều tóc ngắn ngủn của cậu bé, “Con cũng muốn đi nhìn xem hả?”

Tam Vượng dùng sức gật đầu, không biết đã nhớ nhung bao lâu rồi.

“Được rồi, dù sao cũng không xa, chúng ta đi qua đi.” Rồi ông vẫy tay tạm biệt với công an Trương.

Mấy người Tam Vượng lại đi theo Trạm trưởng Phương đến trạm radio.

Trạm radio cũng không lớn, nằm ở trong một cái sân, bên trong có mấy gian phòng ốc, bây giờ còn có người trực dêm làm nhiệm vụ ở trong đó. Lúc này phát thành thì trừ nói đến các loại chính sách…, chính là cất cao giọng hát hí khúc, rồi thông báo một chút chuyện lớn.

Trạm trưởng Phương đi qua, cầm từ đơn đặt ở trước mặt phát thanh viên, “Ưu tiên thông báo tin này trước.”

Nữ phát thanh viên nhìn kỹ nội dung rồi bắt đầu đọc lên, “Xin chào các đồng chí đang nghe đài, bây giờ là nội dung phát thanh về một sự việc chiêu lĩnh (thông báo cho người mất đến nhận), có một đồng chí nhỏ nhặt được phiếu lương thực ở gần đồn công an viện binh hướng đại đạo, xin mời người mất đến đồn công an nhận lại.”

Cô ấy đọc ba lần liên tiếp, rồi đợi đến lúc sắp kết thúc bản tin sẽ đọc lại lần nữa.

Tam Vượng tò mò nhìn những dụng cụ kia, phát hiện chúng không giống với cái loa lớn của bí thư chi bộ. Loa lớn chỉ là một cái loa, còn lại cũng không có gì cả, nhưng nơi này của người ta có thêm mấy cái rương hòm, còn có một cái ống đồng dùng vải đỏ bọc lại.

Cái ống đồng kia có thể truyền sóng điện sao?

Cậu bé vô cùng tò mò, đưa người qua nín hơi nhìn nhìn.

Trạm trưởng Phương nhìn điệu bộ lén lút của cậu, rồi tỏ ý bảo bọn họ đi phía ngoài nói chuyện.

Tam Vượng: “Trạm trưởng, sau này. . . . . . Con có thể đến tìm chú chơi hay không?” Cậu bé cười hắc hắc không ngừng.

Trạm trưởng Phương cười lên, kinh ngạc nhìn cậu, “Con tìm một ông già như chú làm gì?”

Tam Vượng: “Chú còn trẻ như vậy, làm sao già chứ? Chú nhìn xem chú cũng không còng lưng, lỗ tai cũng không điếc, mắt cũng không hoa.”

Trạm trưởng Phương thật vui vẻ, cảm thấy tên nhóc này thật biết điều, “Được rồi, có thời gian thì con có thể đến.”

Tam vượng vui vẻ chớp chớp mắt với Đại Vượng..

Đại Vượng: “. . . . . .”

Cậu vỗ vỗ Tam Vượng, ý bảo cần phải đi.

Tam Vượng lại khoát tay với Trạm trưởng Phương, “Chú Phương, chú không già chút nào, rất trẻ tuổi đó.”

Trạm trưởng Phương vui vẻ cười ha ha vẫy tay với cậu.

Ra khỏi trạm radio, trời càng thêm đen rồi, bọn họ một hơi đi đến Học viện Thể dục Thể thao, trước tiên đưa Tam Vượng về ký túc xá, đám người Phó Chính Nguyên thấy cậu bé trở lại thì thật vui vẻ.

Đại Vượng: “Trước tiên hãy đi tìm thầy Chử trình diện đi.”

Dặn dò hai câu, cậu bé liền dẫn mấy người Quý Đình Thâm rời đi.

Tam Vượng vội vàng giao hành lý cho Phó Chính Nguyên rồi đi tiễn anh cả, “Hắc hắc, anh cả, sau này mọi người ở nhà chú ý nghe radio nha, em đón đầu rồi.”

Đại Vượng: “. . . . . . Được, anh sẽ nói cho mẹ.”

Rồi cậu bé bảo Tam Vượng không cần tiễn nữa, cậu và mấy người Quý Đình Thâm vội vàng đến quân bộ.

Ra khỏi cổng trường, Đại Vượng càng đi càng nhanh, Loan Diệu Huy phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi theo.

“Chậm, chậm một chút, anh Đại Vượng, anh làm gì vậy?”

Đại Vượng: “Sau này các cậu phải chạy trốn nhanh hơn thế này nữa đó.”

Loan Diệu Huy vừa nghĩ đến những binh lính tập thể dục buổi sáng kia, sắc mặt đã thay đổi.

Quý Đình Thâm và Chu Thự Quang còn may mắn, nhanh chóng chạy cùng Loan Diệu Huy.

Lại nói Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng mang theo các con đến ga tàu huyện thành, sau khi rời ga thì trời cũng tối.

Huyện thành là địa giới Hàn Thanh Tùng quen thuộc, “Đi nhà khách ở một đêm, ngày mai rồi về nhà.”

Cách Ủy Hội có một nhà khách, không lớn, điều kiện cũng đơn sơ, không thể so sánh với tỉnh thành được, thậm chí còn không bằng điều kiện ở nhà Lâm Lam nữa.

Chẳng qua ở tạm một đêm vẫn không có vấn đề gì.

Lâm Lam để cho bọn nhỏ rửa mặt một chút rồi nhanh chóng đi nghỉ ngơi, ngồi trên tàu một ngày cũng rất mệt.

Cô nói thầm với Hàn Thanh Tùng: “Cũng không biết con cả đã đến chưa nữa.”

Hàn Thanh Tùng: “Không cần lo lắng.”

Lâm Lam lại thu thập một chút, bôi chút thuốc cho Tiểu Vượng, dùng băng gạc sạch sẽ bang một vòng lại rồi để cậu bé ngủ, tránh cho bụi bẩn nơi này lọt vào trong đôi mắt.

Một căn phòng hai chiếc giường không lớn, Hàn Thanh Tùng để cho Nhị Vượng ngủ với Tiểu Vượng, Lâm Lam ngủ với Mạch Tuệ, còn anh thì nằm ra đất nghỉ.

Lâm Lam không chịu: “Ôm Tiểu Vượng qua đây, đằng kia có hai chiếc ghế không dùng kìa, lấy đến kê bên cạnh em đi, không có chuyện gì.”

Cứ như vậy nghỉ ngơi một đêm.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Hàn Thanh Tùng đã thức dậy ôm Tiểu Vượng sang chỗ của mình, còn anh thì đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng. Một giờ sau, anh trở lại cầm theo hộp cơm và vạc trà, muốn đến phòng ăn Cách Ủy Hội mua chút bữa ăn sáng.

Ven đường gặp phải có người vác một chiếc giỏ, bên trong có đắp vải, nóng hôi hổi. Thấy anh thì nhỏ giọng hỏi: “Bánh bao, có muốn không?”

Hàn Thanh Tùng trầm mặc một chớp mắt, từ trước đến giờ anh không phản đối việc các thị dân và xã viên lấy chút đồ trong nhà ra trao đổi, bán chút để kiếm món tiền nhỏ.

Chẳng qua, chính anh rất ít chủ động đi mua.

Người nọ nhìn anh cao lớn anh tuấn, khí chất nghiêm nghị, trong lòng nói thầm, vẫn là không nhịn được vén lên một góc bao vải, “Bánh bao tàu hủ ky, phiếu cơm hai lạng thêm ba phân tiền.”

Lúc này nhìn như giá hàng tiện nghi, nhưng bởi vì hạn ngạch có giá trị ẩn hàm của tem phiếu, cũng không phải là rẻ thật. Nói ví dụ như này một túi bánh lớn này, tem phiếu hai lạng thêm ba phân tiền, cộng lại không sai biệt lắm cũng đã bảy tám phân tiền rồi.

Trong túi quần Hàn Thanh Tùng có phiếu lương thực và tiền mà Lâm Lam cho, vừa định mua phiếu lương thực hai cân, lại nghe người nọ giả khóc: “Đứa nhỏ trong ngã bệnh rồi, đổi chút tiền mua chút mạch nhũ tinh cho nó ăn, bổ sung dinh dưỡng.”

Hàn Thanh Tùng đã bỏ đi ý niệm trong đầu, quay đầu đi đến phòng ăn Cách Ủy Hội mua đồ.

Người nọ nóng nảy, “Ai, ai, anh đây là sao vậy, sao không mua, con của tôi còn chờ dùng tiền đó.”

Bước chân của Hàn Thanh Tùng lớn, chỉ chốc lát sau đã đi xa.

Nhìn sắc mặt người ta vô cùng khôn khéo, đều là sự khẩn trương vì lo lắng không biết đi bán thế này có bị bắt hay không, không có một chút lo lắng. Rồi lại nói nếu như con cái ngã bệnh, bột mì tinh chính là dinh dưỡng nhất với nó, tội gì phải mua mạch nhũ tinh, vừa mắc vừa không thích hợp. Anh đã cảm thấy người này không thành thật, mua bán nhỏ thì cứ làm đi, tại sao phải giả bộ đáng thương.

Hàn Thanh Tùng một đường đi đến phòng ăn Cách Ủy Hội mua bánh quẩy, bánh bao, bánh ngô, còn rót một vạc trà sữa đậu nành, mua một chút đậu nhự và dưa muối, mang về để người một nhà ăn điểm tâm.

Lâm Lam: “Chị Mạch, anh hai đâu?”

Mạch Tuệ đang tự thắt tóc đuôi sam cho mình, xem xét, “Có thể là đi ra ngoài rèn luyện rồi.”

Vừa nói thì Nhị Vượng cũng từ bên ngoài rèn luyện buổi sáng trở lại, “Mẹ, bây giờ có thật nhiều người ở bên ngoài lén lút bán đồ đó.”

Lâm Lam: “Sau này sẽ càng ngày càng nhiều.”

Trong bụng Nhị Vượng vừa động, lại không nói gì.

Người một nhà ăn xong thì thu thập một chút, trả phòng về nhà.

Trên đường đụng phải máy kéo ra khỏi thành xuống nông thôn, đã thuận đường quá giang một đoạn, gặp được xe ngựa xe trâu cũng ngồi một chút, người một nhà cười cười nói nói nên cũng không phiền chán.

Vòn không đợi nọn họ đến cửa thôn, đã thấy Vượng Vượng và Tiểu Bạch sủa “gâu gâu” chạy đến. Đến trước mặt họ, ngửi ngửi cái này liếm liếm cái kia, rất thân mật. Mấy ngày qua cả nhà Lâm Lam không ở nhà, mấy chú chó liền mang theo khẩu phần lương thực ở tạm trong nhà chị dâu Hàn.

Về đến nhà, trước tiên là vệ sinh, Lâm Lam bảo các con đi đưa đồ cho người quen.

Chờ bọn nhỏ trở lại, Lâm Lam đã bảo các con đi học, không cần ở nhà. Thu hoạch vụ thu tiến vào giai đoạn cuối, trong đất còn đang phơi khoai lang, thân cây bông đã nhổ ra, bọn nhỏ cũng đã tựu trường.

Mạch Tuệ do dự một chút, “Mẹ, con muốn thương lượng chuyện này với mẹ.”

Nhìn bộ dạng nghiêm trang của con gái, Lâm Lam hiếu kỳ nói: “Có lời gì thì cứ nói, sao còn nghiêm túc như vậy chứ?”

Mạch Tuệ: “Mẹ, con và em muốn đi học ở trường cấp hai với anh cả?”

“A?” Lâm Lam kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, “Hai con không phải cũng đã nhảy lớp rồi sao? Lúc này đi học cấp hai có thể theo kịp sao?”

Trước kia tiểu học là sáu năm, nhưng là người bình thường chỉ học hai ba năm đã xong rồi, người có thể học xong tiểu học cũng không nhiều. Bởi vì từ lớp bốn lên lớp năm sẽ phải thi, học xong lớp sáu mới được tính là hoàn thành tiểu học. Sau đó sẽ thi vào trường trung học, tiểu học một lớp chừng ba mươi học sinh, trường trung học có đôi khi thi không đậu, hoặc là do không có tiền nên bỏ học. Học cấp hai vốn là ba năm, thi trung học cũng tương đối khó, một lớp hai ma mươi người, chỉ có thể thi đậu được hai ba.

Khi đó học lên tỷ số thấp, nhưng là tài nghệ cao.

Văn cách bắt đầu, Chủ tịch M yêu cầu giáo dục cũng phải cải cách, chế độ giáo dục phải cải cách, đơn giản hoá giáo dục, cho nên từ tiểu học học lên sơ trung, sơ trung học lên cao trung cũng không cần thi, chỉ cần có tiền nộp học phí là có thể học, sơ trung và cao trung chỉ cần đi học liên tục thì có thể học tiếp. Đi học rồi về để nông dân nói về gia sử, mối thù huyết lệ nỗi khổ giai cấp, nói về chính trị, nội dung học tập vô cùng hẹp, hoặc là sẽ để cho thầy giáo dẫn bọn nhỏ lao động, thời gian học tập giảm đi rất nhiều.

Việc này đưa đến vấn đề là: trình độ của học sinh tốt nghiệp sơ trung xuống nông thôn bây giờ không theo kịp sự vững chắc của trình độ giáo dục tiểu học toàn cấp trước cải cách, rất nhiều học sinh không có lý tưởng.

Dù sao theo Lâm Lam thấy, cũng chỉ là biết chữ và toán học cơ bản, nhiều hơn nữa thì không thể.

Nhưng mà Mạch Tuệ và Nhị Vượng, ở tiểu học đúng là học không được gì nữa, chỉ là các con tuổi còn nhỏ, mỗi ngày đều phải đến trường sơ trung học rồi phải đi về nhà, hơn nữa mùa đông đi sớm về trễ, quá lạnh.

Lâm Lam có chút không nỡ để các con vất vả, “Các con học lên trên, chỉ còn một mình em trai học tiểu học thôi.”

Tiểu Vượng lập tức cười nói: “Mẹ, không có chuyện gì, con đã lớn rồi mà.”

Sau khi Tam Vượng đi, Tiểu Vượng mất mác hai ngày thì đã điều chỉnh lại được rồi, dù sao chỉ cần ở chung một chỗ với mẹ là tốt rồi, chỉ cần mẹ ở bên, các anh chị cũng sẽ về nhà mà, cậu bé không lo lắng chút nào.

Lâm Lam đột nhiên phát hiện, ai, không thích ứng rời đi không phải là các con, thật ra lại là mình.

Cô lại hỏi Hàn Thanh Tùng: “Anh Ba, có được không?”

Hàn Thanh Tùng: “Nếu em thấy được thì được.”

Lúc này đi học, thật rất tùy ý rộng rãi, thậm chí có thể nói là lộn xộn, dù sao anh đi học thì cũng không cho anh thi đại học, không sắp xếp công việc cho anh, đều muốn anh về nhà làm nông, anh học

Bình luận

Truyện đang đọc