THẬP NIÊN 70 Ở NIÊN ĐẠI VĂN ĂN NO CHỜ CHẾT

Chuyện này làm cho Diệp Thư Hoa có chút lo lắng, cô biết đồng chí Vương Thúy Phân chính là mẹ ruột điển hình có "khổ đi nữa cũng không thể để cho con cái khổ", nhưng ai bảo đoạn nhạc đệm xảy ra lúc ăn cơm chứ? Hai chị dâu muốn cướp đồ ăn cướp không lại cô, tính khí còn rất lớn, tại chỗ tức quá hóa giận châm chọc bà.

Trái lại Diệp Thư Hoa không đau không nhột, thịt ở trong bát của cô,  bọn họ nói nhiều đi nữa cũng không có tác dụng nào, lại nói sau đó cô đã phản kích lại rất xinh đẹp hoàn mỹ!

Chẳng qua quay đầu lại suy nghĩ một chút, lúc ấy thanh niên trí thức Tống còn ở trên bàn, để cho anh thấy được một màn này, chắc là làm cho đồng chí Vương Thúy Phân khó chịu trong lòng đi? Nếu mẹ cô đã quyết tâm tính sổ, Diệp Thư Hoa thật sự có chút không chống đỡ được, cho nên cẩn thận nhìn mẹ của mình.

Vương Thúy Phân nghe vậy, đúng là bà ấy có suy nghĩ hơi giống với Diệp Thư Hoa, có chút muốn tính sổ chuyện trên bàn cơm kia, tất nhiên không phải đối với con gái ruột, mà là Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú.

Lần trước vì một quả trứng đã đại chiến cả nhà, Vương Thúy Phân cũng được xem như người thắng trong ván cờ đó, thủ đoạn thu thập bại tướng dưới tay cũng vô cùng ôn hòa. Chỉ là phân phó bọn họ làm nhiều chuyện hơn mà thôi, để cho hai con dâu làm nhiều việc ít đùa giỡn đầu óc đi, ngay cả một ngày ba bữa cũng không khấu trừ khẩu phần lương thực của hai con dâu, có lẽ ở trong mắt của một số mẹ chồng nghiêm khắc, bà làm như vậy quả thật quá khoan dung.

Nhưng Vương Thúy Phân làm như vậy cũng tự có suy nghĩ của mình, bà ấy tự nhận mình có năng lực nhìn xa hơn người khác, không ngoài dự liệu của bọn họ, sau này sẽ  sống với thằng cả, già rồi bị bệnh là vợ của thằng cả chăm sóc, bây giờ tất nhiên không thể làm chuyện quá tuyệt tình. Dù sao nhà thằng cả thằng hai huyên náo có chút khó coi, nhưng cũng là chuyện có nguyên nhân, thế đạo khó khăn, mấy năm nay cuộc sống hơi tốt một chút, không có người chết đói nữa. Nhưng trong mắt người thoát chết trong đường tơ kẽ tóc mà nói, thức ăn chẳng khác nào là mạng người.

Hai con dâu vì thức ăn trong nhà mà đâm chọt trên dưới, Vương Thúy Phân lại không thể làm căng quá với hai người, làm không tốt truyền đi thì bà ấy sẽ trở thành mẹ chồng không cho con dâu con đường sống, cũng dễ dàng tổn thương hòa khí trong nhà. Vì vậy, dưới điều kiện tiên quyết không nói thẳng ra, Vương Thúy Phân lựa chọn phương thức quanh co uyển chuyển, nước ấm nấu ếch, năm tháng trôi qua, thuần phục hai đứa con dâu bướng bỉnh.

Chẳng qua làm cho Vương Thúy Phân không nghĩ đến là hai đứa con dâu này không chỉ bướng bỉnh, còn không có đầu óc như vậy.

Cũng may khách đến hôm nay là Tiểu Tống, bà ấy không xem là thí sinh trong chuyện chọn rể, không cần lo lắng anh sẽ có ấn tượng xấu gì với Tiểu Muội, mà Tiểu Tống rất kín miệng, chưa bao giờ nói chuyện thị phi ra bên ngoài, chắc anh sẽ không nói chuyện trên bàn cơm ra.

Nhưng Vương Thúy Phân biết hễ là hôm nay đổi một vị khách nghiêm khắc khác, mấy câu nói của hai đứa con dâu cũng đã có thể làm hỏng danh tiếng của Tiểu Muội.

Dù Vương Thúy Phân có yêu thương Diệp Thư Hoa cũng không có khả năng nuôi đứa con gái không ai thèm lấy cả đời được, bà ấy chỉ biết tức giận, hai người đàn bà thiếu kiến thức, vì cái ăn mà thiếu chút nữa làm cho Tiểu Muội không được gả cho nhà tốt, nếu lại không trị hai đứa con dâu này chỉ sợ là muốn trèo lên trời rồi.

Phong thủy luân chuyển, trong nháy mắt người "có dụng ý khác không thể dò được" biến thành Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú. Vương Thúy Phân nổi tiếng làm việc sấm rền gió cuốn, đã quyết định bắt đầu từ hai lon sữa mạch nha này, thu hồi tất cả những ưu đãi của hai đứa con dâu khi  khai chi tán diệp cho nhà họ Diệp!

Nghe được nghi ngờ của Diệp Thư Hoa, Vương Thúy Phân thản nhiên nói: "Con và Đại Bảo cần uống, hai cái bát vừa đủ."

"Có thật không ạ?" Sự ngạc nhiên mừng rỡ đến quá nhanh như vũ bão, Diệp Thư Hoa thiếu chút nữa nhảy cẫng lên. Thanh niên trí thức Tống đã nhắc nhở với mẹ cô, trẻ còn nhỏ  không thể ăn quá nhiều rất dễ bị nóng trong người, cho nên Đại Bảo ăn cũng không nhiều, chỉ cần hai chị dâu không tranh với cô, hai bình sữa mạch nha này tương đương với một mình cô uống, thật là thoải mái nha!

Sau khi vui vẻ Diệp Thư Hoa cũng đã nhanh chóng tính toán, bật thốt nói: "Vậy một mình con uống cũng có thể uống nửa năm rồi!"

"..." Vương Thúy Phân nghe xong  tiếng lòng của con gái, sắc mặt căng thẳng lúc đầu cũng không duy trì nổi, dở khóc dở cười liếc nhìn cô.

"Con bé không có tim có phổi."

Có ăn ngon, Diệp Thư Hoa không ngại sự đánh giá của mẹ mình, vẫn vui vẻ giống như một con chuột rơi vào hũ gạo, Vương Thúy Phân cũng không sững sộ nữa, mà sẵng giọng cười nói: "Đi cẩn thận, đừng làm rơi bình nước ấm, nếu không xem cha con có đánh con hay không."

Bình luận

Truyện đang đọc