THẬP NIÊN 70 Ở NIÊN ĐẠI VĂN ĂN NO CHỜ CHẾT

Đội trưởng Diệp vui vẻ yên tâm: "Tiểu Tống nói ăn nhiều cá thông minh, nếu như Tiểu Muội thích ăn, năm nay lúc bắt cá ở sông nhà chúng ta sẽ lấy thêm hai con."

Lúc đi bắt cá, sẽ phân cá cho đội viên, chia theo đầu người, nếu muốn nhiều thêm mấy con cũng chỉ có thể dùng điểm công. Vương Thúy Phân cũng không ngại dùng chút điểm đổi đồ ăn yêu thích cho  đứa bé trong nhà, vì vậy cũng sảng khoái gật đầu, tiếp đó chuyển chủ đề, thấp giọng nói.

"Ông có cảm thấy Tiểu Tống có ấn tượng rất tốt với Tiểu Muội nhà chúng ta không?"

Phụ nữ đều có giác quan thứ sáu mãnh liệt, Vương Thúy Phân cũng không phát hiện ra chứng cứ gì, chính là một loại trực giác, hình như thanh niên trí thức Tống  đối xử với Tiểu Muội nhà bà ấy có chút khác biệt.

Chẳng qua về mặt khác, bà ấy hiểu con gái của mình, với cái đức hạnh kia của Tiểu Muội, Vương Thúy Phân cũng không thể mặt dày nói thanh niên trí thức Tống nhìn trúng Tiểu Muội, thanh niên trí thức Tống người ta chính là đến từ Bắc Kinh, thể diện rất lớn!

Cho nên Vương Thúy Phân cũng nổi lên tâm tư nhiều chuyện.

Nào biết đội trưởng Diệp nghe được lời vợ, lại gật đầu, khuôn mặt nghiêm nghị ngày thường lúc này lại cười toe toét: "Đó là do chữ viết của Tiểu Muội quá đẹp, Tiểu Tống khen không dứt miệng, thậm chí còn khen con bé viết có khí phách, đánh giá này không phải là tùy tiện cho, đều nói chữ như người, hẳn Tiểu Tống rất thưởng thức chữ của Tiểu Muội."

Trái lại chuyện này cũng không giống trong tưởng tượng của Vương Thúy Phân, chẳng qua bà ấy cũng rất vui vẻ: "Chữ của Tiểu Muội đẹp như vậy sao?"

Đội trưởng Diệp mất tự nhiên gật đầu: "Đánh giá của Tiểu Tống là tám chín điểm gần đến mười đi."

Nhất thời Vương Thúy Phân hưng phấn.

Người đại đội đều biết vợ đội trưởng  không biết được một chữ nào, nhưng lại rất tin tưởng chồng của mình, đội trưởng vô cùng sùng bái với người có ăn có học.  Năm đứa con đều được ông ấy đưa đến trường học, thậm chí con trai út bởi vì đi học giỏi mới có cơ hội vào huyện làm công nhân, những chuyện này đều nói rõ kiên trì của ông ấy không sai.

Vương Thúy Phân bị biến đổi ngầm mấy chục năm, đã sớm không giống như phụ nữ nông thôn khác kiên trì cho con gái đi học là vô dụng. Bà ấy nghĩ cha bọn nhỏ phát hiện chữ của Tiểu Muội rất đẹp, mới từ nhướng mày trợn mắt với Tiểu Muội trở nên ngày càng yêu thích. Tống Thanh Huy thì vì chữ viết mà tán thưởng Tiểu Muội, có thể thấy có lẽ đàn ông càng thích cô gái có văn hóa hơn.

Nếu chữ viết của Tiểu Muội càng đẹp cơ hội tìm một con rể có bản lĩnh sẽ càng lớn, Vương Thúy Phân vừa nghĩ đến chuyện này thì vô cùng vui vẻ.

Nghe được đội trưởng Diệp nói đợi đến lúc thằng ba nghỉ, mua một ít bút lông trở về canh chừng Tiểu Muội luyện chữ, Vương Thúy Phân cũng không tiếc tiền, gật đầu liên tục.

"Tiểu Muội thường xuyên ỷ vào mấy phần thông minh vặt mà làm biếng, cũng may con bé sợ ông nhất, có người cha như ông nhìn chằm chằm, con bé khẳng định sẽ viết chữ giỏi, tranh thủ cái gì ấy nhỉ? Nâng cao một bước!"

Đội trưởng Diệp cũng đồng ý: "Tôi để cho Tiểu Muội mỗi ngày viết mấy tờ chữ to, con bé có thiên phú, tất nhiên tài nghệ cũng sẽ được nâng cao."

Hai vợ chồng phát hiện bạn đời của mình có sự thống nhất cao độ về quan niệm giáo dục đối với đứa trẻ nghịch ngợm, đều cảm thấy vui vẻ yên tâm.

Chẳng qua trò chuyện một lúc, Vương Thúy Phân  lại chuyển đề tài: "Nói đến thằng ba, tháng trước nó không về nhà, tháng này cũng nên về nhà chứ nhỉ?"

"Chắc mấy ngày cuối tháng sẽ trở về."

Đội trưởng Diệp nói như vậy hẳn là đã nắm chắc, Vương Thúy Phân như có điều suy nghĩ nói: "Tôi trái lo phải nghĩ, Tiểu Tống tặng sữa mạch nha vẫn quá quý, trước đó tôi không biết cậu ấy lại tặng quà nặng như vậy, chúng ta ngay cả một chút thịt tươi cũng không có, tìm mẹ mượn một miếng thịt muối cho đủ số, sợ là chiêu đãi không chu đáo."

"Tôi thấy nếu không chờ thằng ba về, chúng ta nấu một bữa cơm lại mời Tiểu Tống đến nhà?"

Đề nghị này đụng vào trái tim của đội trưởng Diệp, ông ấy gật đầu nói: "Kiến thức của Tiểu Tống rộng, cũng để cho thằng ba học tập cậu ấy một chút."

Vương Thúy Phân mím môi cười một tiếng, bà ấy cũng có suy nghĩ như vậy, người ta chính là thanh niên trí thức đến từ Bắc Kinh, đã xem qua cảnh đời, tùy tiện nói một số chuyện bên ngoài đã đủ để bọn họ học hỏi rồi.

Chẳng qua trước kia thấy Tiểu Tống khách khí có lễ, đồng thời đối với ai cũng lạnh nhạt, bà ấy chỉ sợ tùy tiện giao tiếp trái lại sẽ bị xem thường. Trước kia cũng có thanh niên trí thức như vậy, đội viên nhiệt tình chu đáo với bọn họ, trái lại làm cho đối phương ghét bỏ, cảm thấy đội viên là đang nịnh hót mình, mâu thuẫn từ đó sinh ra, lâu ngày, đội viên và thanh niên trí thức cũng phân biệt rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc