THẬP NIÊN 70 THỊNH VƯỢNG

Dịch: Trâu Lười

Lúc Trần Niên Niên đến ruộng, mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn cô, trêи mặt họ còn có mấy phần kỳ lạ.

Tôn Tuệ Phương vui vẻ nói: “Niên Niên, nhanh đến chỗ mẹ này.”

“Dạ.” Nghĩ đến việc bà bảo vệ mình, Trần Niên Niên nở nụ cười thật lòng với Tôn Tuệ Phương, cô bước đến bên cạnh bà.

“Công việc xúc tuyết quá nặng, mẹ còn lo lắng thân thể con không chịu đựng được, con đến đây nhổ cỏ thì tốt rồi.” Tôn Tuệ Phương kϊƈɦ động nắm chặt tay cô.

Tay Tôn Tuệ Phương cực kỳ thô ráp, trêи mu bàn tay nhăn nheo như vỏ cây sần sùi, vết chai trong lòng bàn tay vừa dày vừa nứt nẻ, bàn tay bà cọ xát vào tay cô làm cô khó chịu nhưng cô không ghét bỏ chút nào, cô còn trấn an bà: “Về sau con làm việc cùng mẹ.”

Tôn Tuệ Phương nói liên tục: “Tốt, tốt, tốt!”

Giọng nói của hai người không thấp nên mọi người đứng xung quanh đều nghe được.

Những người khác hứng thú nhìn nhau, bác gái mập mạp cầm cuốc cười tủm tỉm: “Tôi nói này em Tuệ Phương, người nào trong thôn Trần Gia Loan không biết Niên Niên nhà cô làm việc lợi hại, xúc tuyết khó khăn đối với mấy người phụ nữ như chúng ta nhưng đối với Niên Niên nhà cô lại khác nhé.”

Bác gái mập mạp tên là Hứa Mỹ Lệ, bà là vợ của Trần An Bang thôn Trần Gia Loan và là nhà hàng xóm sát vách của Trần Quý Tài.

Đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần nhưng quan hệ giữa hai nhà không tốt lắm, tính tình Trần Quý Tài nóng nảy không chịu chua thiệt, ông thường xuyên cãi nhau lục đục về chuyện lông gà vỏ tỏi với nhà Trần An Bang.

Nhà Trần An Bang biết rõ Trần Quý Tài là chó cắn dại nên bình thường không thèm phản ứng với ông.

Hứa Mỹ Lệ cười vui vẻ, nghe qua lời này thì thấy không có gì đặc biệt. Nhưng nếu không phải Trần Niên Niên biết Hứa Mỹ Lệ chính là người thêm mắm thêm muối chuyện nguyên chủ khắc chồng rồi truyền ra ngoài, cô sẽ nghĩ người này đang thật lòng khen cô giỏi giang.

Bà vừa nói xong, người phụ nữ tóc ngắn liền tiếp lời: “Đúng vậy đó, mấy người phụ nữ chúng ta chỉ có thể kiếm được 8 công điểm, người kiếm được nhiều nhất cũng chỉ được 10 công điểm, Niên Niên nhà cô có thể kiếm được 12 công điểm, đúng là hâm mộ muốn chết mà.”

Giọng nói chua chua này làm Trần Niên Niên hoài nghi có phải bà ăn chanh nhiều quá không?

Tôn Tuệ Phương nghe thấy hai người kia một xướng một họa nói xấu con gái mình, trong lòng bà không thoải mái chút nào.

Nhưng bà ăn nói vụng về, bà cũng không biết tranh luận với người khác nên đành phải chịu thiệt: “Có gì mà hâm mộ chứ, nếu cô cảm thấy mình làm được thì cô đi thử xem, đội trưởng nhất định cho cô nhiều công điểm như vậy.”

“Ôi tôi không làm được đâu, vẫn là Niên Niên nhà cô lợi hại, gương mặt xinh đẹp không nói, cô bé còn làm việc giỏi nữa.” Lý Lan Hoa vừa nói vừa vung cuốc xới đất, một lúc sau bà lại đứng thẳng người lên thở dài giống như tiếc hận: “Ôi, đáng tiếc…”

Đáng tiếc cái gì? Bà không nói ra mọi người ở đây vẫn hiểu rõ ý của bà.

Tôn Tuệ Phương tức giận đỏ bừng mặt, Trần Niên Niên nắm tay bà, cô vừa trấn an bà vừa nói: “Có một số việc hâm mộ cũng không làm được gì, thím Lý có thời gian hâm mộ sức lực của cháu không bằng chăm chỉ làm việc kiếm thêm nhiều công điểm đi, kiếm được nhiều, trong lòng cũng thăng bằng thôi.”

Nụ cười trêи mặt Lý Lan Hoa cứng đờ, trong lòng bà mắng thầm: Một đứa con gái khắc chồng không gả đi được thì ra oai cái gì chứ.



“Ôi thím Lý chỉ đùa với cháu thôi mà, sao đứa nhỏ này lại tích cực như thế chứ.” Hứa Mỹ Lệ oán trách nói.

“Đúng đấy Niên Niên, cháu đừng để trong lòng.”

Nhân duyên của Hứa Mỹ Lệ rất tốt, bà vừa mở miệng liền có người phụ họa theo.

Trần Niên Niên là một cô gái chưa lấy chồng nên không thể cãi nhau với đám phụ nữ trung niên này được, cô cũng không muốn khoác lác khoe khoang.

Nhìn bóng người ở phía xa xa, Trần Niên Niên nhéo tay Tôn Tuệ Phương ra hiệu bà làm việc tiếp.

Thấy Trần Niên Niên im lặng khom người nhổ cỏ không nói gì, Hứa Mỹ Lệ và Lý Lan Hoa đắc ý hơn hẳn.

Lý Lan Hoa dứt khoát dừng công việc trong tay lại: “Lời Niên Niên nói cũng đúng đấy, việc này có gì mà hâm mộ chứ, lúc trước con gái nhà tôi nói con bé muốn làm công việc như đàn ông nhưng tôi không đồng ý, trong nhà lại không thiếu hai cái công điểm kia mà tôi cũng không nỡ để con gái tôi làm công việc nặng nhọc như vậy.”

Lời nói này làm nhiều người cười nhạo ở trong lòng, con gái của bà thường xuyên giở trò trốn việc không nói, cô ta còn chọn việc nhẹ sợ việc nặng, cái gì mà đi làm công việc như đàn ông chứ, không cản trở họ là tốt lắm rồi.

Nói thì nói như thế, mặc dù phần lớn người trong thôn Trần Gia Loan đều thích con trai nhưng người đối xử với con gái mình như Trần Quý Tài không nhiều, bọn họ không nhẫn tâm để con gái mình đi làm việc nặng, vừa nghĩ đến đây, mấy người này đều đồng tình nhìn Trần Niên Niên.

Trần Niên Niên không nói gì, cô cười như có như không nhìn thoáng qua Lý Lan Hoa, công việc trong tay vẫn không ngừng nghỉ.

Lý Lan Hoa không hiểu gì, bà vừa định hỏi cô xem cô cười cái gì thì đột nhiên Trần Phú Quốc xuất hiện mắng bà một trận.

“Tốt lắm Lý Lan Hoa, bà nói đây là lần thứ mấy bà lười biếng rồi hả, tôi đã cảnh cáo bà bao nhiêu lần rồi, bà không để người đội trưởng như tôi vào mắt đúng không? Lý Lan Hoa và mấy người đang đứng đực ra đây không ra gì mà.”

Mặt Trần Phú Quốc đen xì như đáy nồi, Lý Lan Họa rụt rè giải thích: “Đội trưởng, ông đừng oan uổng tôi, hôm nay tôi vừa đến ruộng đã bắt đầu làm việc rồi, tôi vừa nghỉ một lát thôi, nếu ông không tin, Hứa Mỹ Lệ có thể làm chứng cho tôi.”

“Gì cơ? Bà bảo bà ta làm chứng cho bà, bà cho rằng tôi không biết hai người có quan hệ mật thiết và một bụng ý tưởng đen tối giống nhau sao, để bà ta làm chứng cho bà, tôi tin được sao? Người phụ nữ lười biếng này, ai cũng làm việc chỉ có bà lười biếng, Tôn Tuệ Phương, bà và Niên Niên xới cỏ đi, mảnh đất kia để Lý Lan Hoa đào, công điểm vẫn tính cho bà.”

Tôn Tuệ Phương trung thực không ngờ chuyện tốt này lại rơi xuống đầu bà, ngoài miệng bà nói không được nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.

Bình thường Lý Lan Hoa không chịu thua thiệt nhưng Trần Phú Quốc mới nhậm chức đại đội trưởng này không dễ nói chuyện như đội trưởng trước kia, mặt than cực kỳ đáng sợ, bà không dám ngụy biện cái gì nữa.

Không biết sao bà lại xui xẻo như vậy, mỗi lần lười biếng đều bị Trần Phú Quốc bắt được, hôm nay bà cũng hết đường chối cãi rồi.

Khó trách bố ruột Trần Quý Tài không thích Trần Niên Niên, đứa con gái này đúng là đồ sao chổi, ai dính vào cô đều gặp xui xẻo, nếu không phải tại cô thì sao bà lại bị Trần Phú Quốc bắt được chứ.

Sau khi Trần Phú Quốc rời đi, Lý Lan Hoa hừ một tiếng về phía Trần Niên Niên và Tôn Tuệ Phương, bà biết vừa rồi Trần Niên Niên cười cái gì rồi, đồ đê tiện nhìn thấy Trần Phú Quốc tới nhưng cố ý không nói cho bà biết. Bình thường im lặng không nói gì còn tưởng là người đàng hoàng, ai ngờ lòng dạ lại xấu xa như vậy!

Trần Niên Niên mặc kệ Lý Lan Hoa mắng cô thế nào, cãi nhau có gì giỏi, mượn dao giết người mới lợi hại!



Cô lén cười thầm rồi tiếp tục nhổ cỏ.

Từ nhỏ Trần Niên Niên đã sống ở nông thôn nên cô vẫn thường làm việc nhà nông giúp ông bà, từ lúc lên trung học cơ sở chuyển sang nhà khác, cô không làm mấy việc này nữa.

Nhổ cỏ đơn giản nhưng lúc này cường độ làm việc cao gấp mấy lần kiếp trước, cô khom người nhổ một lúc lâu, cái eo đau đớn như sắp gãy rồi.

Nhưng không thể để người khác hoài nghi được, cô nhất định phải cắn răng kiên trì làm việc.

“Niên Niên, con nghỉ ngơi trước đi.” Tôn Tuệ Phương đưa khăn mặt của mình cho cô.

Trần Niên Niên gật nhẹ đầu, cô đỡ eo đứng thẳng người, cô vừa lau mồ hôi vừa nhìn mấy người phụ nữ và trẻ đang vất vả làm việc ở phía trước.

Ở đây có phụ nữ mang thai ôm con nhỏ, có người già khom lưng, còn có trẻ con choai choai, những người này vừa sinh ra đã gắn liến với đồng ruộng.

Nghĩ đến cuộc sống hướng mặt cho đất hướng lưng cho trời sau này, Trần Niên Niên không nhịn được rùng mình.

Không được, cô vốn không phải là người ở thời đại này, cô không thể làm những công việc nhà nông nặng nhọc mà cảm thấy dễ dàng như những người này được, cô khâm phục người dân lao động cần cù chất phác nhưng muốn cô làm được như họ thì cô không làm được.

Mặc kệ ở thời đại nào, nếu muốn thay đổi cuộc sống của mình thì trong tay nhất định phải có tiền, không muốn làm việc nhà nông cả đời thì phải kiếm được tiền, chỉ cần có tiền trong tay, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn không phải sao?

Nhưng lúc này làm cái gì cũng phải dựa vào thể chế tập thể, tất cả mọi thứ đều thuộc về nhà nước, buôn bán sẽ bị coi là thành phần đầu cơ trục lợi, kiếm tiền là một việc thực sự khó khăn.

Trần Niên Niên còn đang buồn rầu thì việc kiếm tiền thì ở phía xa có mấy người nhổ cỏ lặng lẽ bàn tán về cô.

“Xảo Vân, cô nhìn Trần Niên Niên mà xem, bình thường làm việc cùng nhóm đàn ông cũng không phàn nàn một câu, bây giờ làm công việc nhổ cỏ nhẹ nhàng như vậy mà cô ta còn lười biếng. Cô nhìn động tác của cô ta đi, người không biết còn tưởng đây là lần đầu tiên cô ta nhổ cỏ đấy, bộ dáng giống như mấy cô gái nhà giàu ở trong huyện.”

Người nói chuyện là con gái của Lý Lan Hoa – Trần Hạ Thu, bởi vì tuổi tác xấp xỉ Trần Niên Niên nên cô thường bị người khác so sánh với Trần Niên Niên, dáng người và gương mặt của cô không đẹp bằng Trần Niên Niên làm cô oán hận đã lâu, cô luôn luôn chán ghét Trần Niên Niên.

Mấy năm trước Trần Niên Niên nói đến việc kết hôn làm cô không ngóc đầu lên được, ai biết 30 năm Hà Đông – 30 năm Hà Tây, bây giờ cô chuẩn bị cưới nhân viên ghi công điểm trong đội sản xuất rồi mà Trần Niên Niên đã lưu lạc tới mức không có ai dám cưới, thật đúng là xả giận mà.

Trần Xảo Vân nhìn về phía Trần Niên Niên, trong lòng thấy buồn bực.

Trần Niên Niên thật sự kỳ lạ, rõ ràng bọn họ đều là con gái quen làm việc nhà nông nhưng động tác nhổ cỏ của cô lại cứng ngắc, tốc độ cũng chậm chạp.

“Cô nói xem sao đồ sao chổi lại xinh đẹp như vậy? Đều là người kiếm ăn trong đất nhưng người cô ta vẫn trắng bóng mịn mà, ngay cả vết chai trêи tay cũng ít hơn người khác.” Trần Hạ Thu càng nói càng thấy chua, cô hận không thể đổi mặt với Trần Niên Niên.

Thật ra gương mặt của Trần Xảo Vân cũng đẹp nhưng so với Trần Niên Niên thì không là gì, gương mặt của Trần Niên Niên trắng như trứng gà bóc, làn da trắng nõn làm người ta muốn đưa tay ra sờ thử.

Trong lòng Trần Xảo Vân và Trần Hạ Thu đều hâm mộ Trần Niên Niên nhưng Trần Xảo Vân không giống Trần Hạ Thu, cái gì cũng viết rõ trêи mặt.

Cách xa như vậy nên Trần Niên Niên không nghe thấy lời các cô nói, coi như cô nghe được cô cũng không để ý đến họ bởi vì vừa rồi cô phát hiện ra đồ tốt ở trong đất.

Bình luận

Truyện đang đọc