Dịch: Trâu Lười
Lúc này không phải ngày mùa nên công việc ở ruộng không nhiều, Trần Niên Niên có thể xin nghỉ mấy ngày đi làm chuyện của mình.
Sáng hôm sau ngủ dậy cô nói lý do đã nghĩ trước với Tôn Tuệ Phương.
“Mẹ, hôm qua con nấu cơm thì thấy củi trong nhà gần hết rồi, con chuẩn bị lên núi lấy củi, hôm nay con không đi làm.”
Tôn Tuệ Phương còn chưa nói gì, Trần Thiên Lộc đã bắt đầu ồn ào: “Bố không ở nhà chị liền lười biếng, chờ bố về tôi sẽ bảo bố thu dọn chị.”
Đúng là đồ óc lợn, cô chưa thấy ai nói hùng hồn với người bị tố cáo như thế.
Mặc dù đứa em trai này không thông minh lắm nhưng thỉnh thoảng lại xông ra cắn cô hai cái giống như con ruồi cũng rất đáng ghét.
Trần Niên Niên không quan tâm đến hắn, cô chỉ nhìn Tôn Tuệ Phương chờ bà nói một câu.
Tôn Tuệ Phương không vui nhìn hắn: “Thiên Lộc, sao con có thể nói chị con như vậy được? Nhà chúng ta vẫn làm công việc của tập thể đầy đủ, nhưng không có củi lửa thì lúc đó mẹ lấy gì nấu cơm cho mấy đứa hả?”
Trần Thiên Lộc không tìm được lời gì để phản bác, hắn đành phải vác cuốc đi làm, trong miệng vẫn nói linh tinh: “Lúc ăn cơm thì tích cực hơn ai hết, lúc làm việc thì lười biếng hơn bất kỳ ai, có một số người chỉ biết ở trong nhà sống sung sướиɠ, thật sự đáng thương cho mình và bố mà.”
Câu này chửi luôn cả người anh trai tàn tật ở nhà của hắn.
Trần Niên Niên nhìn thoáng qua Trần Thiên Hằng theo bản năng, cô thấy mặt hắn đen xì, vẻ mặt không vui vẻ gì.
“Thằng nhóc thối này càng ngày càng nói vớ vẩn, Niên Niên, Thiên Hoằng, em trai hai đứa không hiểu chuyện, hai đứa đừng để lời của nó ở trong lòng.” Ba đứa đều là con của Tôn Tuệ Phương, bà hy vọng ba người có thể thân thiết đùm bọc nhau.
Nhưng con trai út bị Trần Quý Tài làm hư, đừng nói Trần Niên Niên và Trần Thiên Hoằng, ngay cả Tôn Tuệ Phương là mẹ của hắn, hắn cũng không quan tâm.
Bà vừa nghĩ tới đó thì khó chịu, trong nhà có 3 đứa con nhưng không có đứa nào làm bà bớt lo lắng cả.
Trần Niên Niên cười tự giễu: “Thiên Lộc còn nhỏ, chúng con là anh chị đương nhiên sẽ nhường nó rồi, dù sao nhiều năm qua vẫn như vậy, chúng con so đo hay không cũng có ý nghĩa gì đâu, ôi không nói, không nói nữa, nói nhiều chỉ làm tổn thương tình cảm thôi, mẹ, mẹ mau đi làm đi nếu không lại đến muộn đấy.”
Cô nói xong thì xoay lưng về phía Tôn Tuệ Phương lau mắt mình.
“Niên Niên à…” Tôn Tuệ Phương cảm nhận được sự oán trách trong lời nói của Trần Niên Niên nhưng bà không biết nói gì cả.
Nói đến cùng thì người chịu thiệt trong nhà này là Trần Niên Niên và Trần Thiên Hoằng, nhưng điều kiện nhà mình chỉ có thế, lời bà nói cũng không có trọng lượng, sao bà có thể chăm sóc tốt cả 3 đứa được.
Sau khi Tôn Tuệ Phương ra ngoài, Trần Niên Niên mới dừng lại màn biểu diễn của mình. Cô cũng không phải nguyên chủ, sao cô có thể nhập vai sâu như được như vậy nhỉ, nước mắt nói đến là đến.
Cô nói mấy câu như vậy để nhắc nhở Tôn Tuệ Phương nhớ kỹ cô phải chịu thua thiệt vì Trần Quý Tài và Trần Thiên Lộc, ngoài ra cô còn muốn tăng thêm một mồi lửa vào trong lòng Trần Thiên Hoằng.
Có lẽ lúc này vui vẻ thì không đúng lắm nhưng trong lòng Trần Niên Niên cười rất vui, bây giờ cô chỉ ước Trần Thiên Lộc có thể nói thêm mấy câu nữa, nói đến mức đâm thẳng vào trái tim Trần Thiên Hoằng.
Trần Niên Niên biết không chỉ có Trần Quý Tài và Trần Thiên Lộc ghét bỏ Trần Thiên Hoằng đi đứng không tốt, chính Trần Thiên Hoằng cũng cho rằng mình là một thứ vướng víu trong cái nhà này.
Thật ra trêи phương diện này Trần Thiên Hoằng hơi giống em gái hắn, cả hai đều không chiếm được sự yêu thích và coi trọng của Trần Quý Tài, một người đi làm công việc của đàn ông, một người ôm hết công việc trong ruộng nhà mình lên người, mặc dù làm chậm nhưng cũng làm xong hết.
Nhưng đáng tiếc người bố của hai người chỉ coi em trai họ là cục cưng, ông vĩnh viễn không thấy đủ, ông không bao giờ đứng trêи góc độ của hai người mà nghĩ xem bọn họ khó khăn như thế nào.
Trần Niên Niên không thấy gì nhưng Trần Thiên Hoằng là đàn ông, hắn bị người khác ghét bỏ, lòng tự trọng nhất định không chịu được, chẳng qua hắn vẫn ẩn nhẫn không bộc phát ra thôi.
Cô muốn xem Trần Thiên Hoằng có thể chịu đựng đến lúc nào.
Trần Niên Niên đoán không sai, suy nghĩ của Trần Thiên Hoằng giống như cô phỏng đoán, thân thể tàn tật, người nhà ghét bỏ, tất cả giống như ngọn núi lớn đè lên người hắn làm hắn không thở nổi.
Nếu như nói lời của Trần Niên Niên hôm qua nhấc lên con sóng to lớn trong lòng hắn thì lời châm chọc của Trần Thiên Lộc và sự oan ức của Trần Niên Niên biến thành cái bùa đập thẳng vào lòng hắn.
Hắn chưa từng cảm thấy bất lực và chán ghét bản thân mình như lúc này.
Rõ ràng mấy năm trước hắn cũng là thanh niên hăng hái năng nổ, mấy cô gái trong thôn đều muốn làm mai với hắn, hắn cũng là đứa con trai mà Trần Quý Tài đi đến đâu cũng nhắc tới, nhưng mới qua mấy năm, hắn lại rơi xuống thành bộ dáng này.
Hắn vừa hận sự bất lực của mình vừa hận sự tuyệt tình của Trần Quý Tài, rõ ràng lúc trước mình cứu Trần Quý Tài nên chân mới bị thương nhưng Trần Quý Tài lại ghét bỏ hắn tàn phế.
Máu nóng trong người Trần Thiên Hoằng sôi sùng sục, hắn thật sự không cam lòng.
Lúc Trần Niên Niên đeo gùi đi ra ngoài, đột nhiên hắn đứng dậy nói: “Niên Niên, em chờ một chút, anh đi cùng em.”
Trần Niên Niên nhíu mày: “Anh đi được không?”
Trần Thiên Hoằng khổ sở: “Có phải em cũng thấy anh là một người anh trai vướng víu như Thiên Lộc không?”
“Anh, anh đừng hiểu lầm, em chưa từng nghĩ như vậy, từ nhỏ đến lớn em luôn nghĩ anh trai sẽ thành công, mặc dù chân anh bị thương không thể làm việc nặng nhọc nhưng anh đi học nhiều năm rồi, anh có văn hóa hơn bọn họ, mà anh cũng đẹp trai hơn họ, về sau nhất định sẽ lợi hại hơn họ.”
Lời nói của Trần Niên Niên làm tâm tình của Trần Thiên Hoằng tốt hơn nhiều.
“Không chê thì để anh đi cùng em đi.”
Trần Niên Niên gật đầu: “Được.”
Lần này Trần Niên Niên lên núi chủ yếu là đi tìm dược liệu tam thất, không biết hôm qua cô tẩy não Trần Thiên Hoằng thành công không, nếu có thể đạt được sự hỗ trợ của Trần Thiên Hoằng, cô sẽ bớt được việc hơn nhiều.
Nhưng dù thành công hay không, Trần Thiên Hoằng vẫn phải đi cùng cô. Bởi vì đột nhiên cô nhớ tới, mình không biết đi đường nào lên núi.
Nhìn con đường nhỏ quanh co giao nhau trêи núi, Trần Niên Niên nghĩ thầm may mà Trần Thiên Hoằng đi cùng cô, nếu không hôm nay đừng nói tìm dược liệu, chỉ cần tìm đường thôi cũng mất nửa ngày rồi.
Trần Thiên Hoằng đi đứng không tiện, hai người đi chậm chạp hơn nửa tiếng vẫn chưa đi vào bên trong núi sâu.
Trước kia Trần Thiên Hoằng không có việc gì lại chui vào trong núi nên hắn rất quen thuộc ngọn núi này, hắn dẫn Trần Niên Niên đi theo con đường mình từng đi qua, không cần đi con đường mới nào cả.
“Đến rồi, đi lên trêи là núi sâu, trong đó không an toàn, rất ít người đi vào đấy.”
Mà ở chỗ này có đủ cành củi khô dùng để đốt lửa nấu cơm rồi.
“Vậy chúng ta chia nhau ra nhặt đi, lát nữa gặp ở chỗ này.”
Trần Thiên Hoằng lắc đầu nhìn Trần Niên Niên: “Em đi một mình anh không yên tâm, anh với em đi cùng nhau.”
Nếu đi cùng nhau, Trần Niên Niên không thể che giấu mục đích của chuyến đi lần này được.
Trần Thiên Hoằng đã biết chuyện đầu cơ trục lợi nên Trần Niên Niên thấy không sao, nhưng cô sợ lát nữa Trần Thiên Hoằng sẽ hỏi sao cô biết mấy loại dược liệu kia.
Trần Niên Niên nghĩ ngợi, cô thấy việc này nên để cô chủ động thì tốt hơn.
Cô nhìn xung quanh rồi thần thần bí bí đi tới cạnh Trần Thiên Hoằng nói: “Anh, em nói thật cho anh biết, hôm qua em đi lên trấn gặp một người buôn bán dược liệu, em hỏi thăm rồi, dược liệu của anh ta đều lấy ở trong núi, em từng thấy mấy loại dược liệu kia ở trong ngọn núi này rồi, trong thôn chúng ta không có ai biết cả nên không có ai đi vào.”
Vẻ mặt của Trần Thiên Hoằng biểu hiện quả nhiên là vậy, hắn biết Trần Niên Niên không phải đi nhặt củi mà.
“Đấy là đồ để người khác kiếm tiền, sao họ có thể dễ dàng nói cho em biết được? Niên Niên, em đừng để người ta lừa.”
Trần Thiên Hoằng không phải là người dễ lừa gạt, hắn hỏi hết những chỗ không hợp lý trong câu nói của Trần Niên Niên.
Trần Niên Niên nói: “Người đó là người chuyên thu mua dược liệu, bây giờ người chế thuốc không nhiều, anh ta nói cho em là để em đào dược liệu bán cho anh ta thôi.”
Thấy Trần Thiên Hoằng chuẩn bị hỏi cái gì đó, Trần Niên Niên lại nói: “Dù sao chúng ta chỉ tốn một ít thời gian thôi, cũng không chịu thiệt thòi gì, anh, anh cũng đừng kéo dài thời gian nữa.”
Nói nhiều như vậy, Trần Niên Niên chỉ giải thích lý do mình biết các loại thuốc, về phần Trần Thiên Hoằng tin hay không cũng không quan trọng.
Trần Thiên Hoằng vẫn muốn khuyên Trần Niên Niên hai câu nhưng Trần Niên Niên đã hào hứng đi tìm dược liệu rồi, Trần Thiên Hoằng đành phải dừng tâm tư khuyên nhủ cô.
Đúng như suy đoán của Trần Niên Niên, trêи núi có rất nhiều dược liệu.
Tam thất, hà thủ ô, sa sâm, vân vân.
Càng đi sâu vào bên trong, dược liệu càng nhiều, bởi vì có rất ít người biết nên mấy loại dược liệu này mọc rất tốt, chắc hẳn có thể đào được một bao tải đầy.
Trần Thiên Hoằng không biết mấy loại dược liệu này, hắn dựa vào loại dược liệu trong tay Trần Niên Niên đào được rất nhiều.
Trêи núi thỉnh thoảng sẽ có thôn dân khác đi lên, bọn họ đào nhiều hố như vậy rất dễ làm người khác hoài nghi, Trần Thiên Hoằng đi theo sau Trần Niên Niên, hắn dùng đất và lá khô che mấy cái hố này lại.
Cách làm này rất tốn thời gian nhưng để người khác không nghi ngờ, bọn họ phải làm thật cẩn thận.
Từ lúc Trần Thiên Hoằng đi theo Trần Niên Niên lên núi, hắn xác định mình không còn đường lui nữa.
Đã muốn làm thì phải làm cho tốt, tránh để lại sơ hở để người khác tóm được.
Trần Niên Niên nhìn hành động của Trần Niên Niên, cô nghĩ thầm người anh trai này vừa thông minh vừa thận trọng, đúng là một người hợp tác không tệ.
Nếu không phải chân bị thương, về sau hắn có thể phát triển nhanh chóng hơn nhiều.
Nói đến đây cô liền nhớ lại, kết cục của Trần Thiên Hoằng ở trong sách cũng không tốt. Bởi vì trong lòng có khúc mắc về việc chân bị tổn thương nên hắn vẫn đau buồn sầu não, hắn còn chưa đến 30 tuổi đã mất sớm vì uất ức, đến tận lúc chết cũng không có ai quan tâm.
Người anh trai này không tệ lắm, nếu cứ chết như vậy thì thật sự đáng tiếc, không biết mình có thể cải biến số mệnh của hắn không.
Bận rộn tới trưa, hai anh em Trần Niên Niên cũng đào được đầy túi.
Nhìn ba bao tải tràn đầy dược liệu dưới đất, Trần Niên Niên hơi lúng túng. Sắp đến trưa rồi, đây là thời điểm mọi người tan làm nên không thể mang dược liệu đi về như vậy được, nhưng để ở trêи núi cô cũng không yên tâm, nhỡ có người nhặt được thì bọn họ mất toi công rồi.
Hiếm khi mặt Trần Niên Niên nhăn thành một cục, cô còn đang suy nghĩ thì Trần Thiên Hoằng đã có chủ ý mới.
“Em biết một nơi có thể để mấy thứ này, đi theo anh!”
Nơi Trần Thiên Hoằng nói là một sơn động bị dây leo che kín, nếu không có hắn dẫn cô đến, Trần Niên Niên không thể phát hiện ra chỗ này.
Sau khi hai người chuyển dược liệu vào trong động, Trần Niên Niên cảm thán: “Anh, anh đúng là ngôi sao may mắn của em, anh thật giỏi.”
Nhìn vẻ mặt Trần Niên Niên không giống giả vờ, Trần Thiên Hoằng vẫn luôn nghiêm túc cũng nở nụ cười: “Trước kia anh thường chạy lên núi chơi, anh vô tình phát hiện ra nơi này, đợi lát nữa anh đi lấy thêm cỏ che lên bảo đảm không ai phát hiện ra.”
Lúc này Trần Niên Niên càng thấy may mắn vì mình mang Trần Thiên Hoằng đi cùng, loại dược liệu này không dễ mang theo như rau nhĩ căn, nếu một mình cô đi thật sự không biết làm thế nào mới tốt.
Đúng lúc hai người chuẩn bị về, đột nhiên Trần Thiên Hoằng kéo tay Trần Niên Niên, Trần Niên Niên không hiểu nhìn hắn, hắn nói: “Có người đến.”