THẬP NIÊN 70 XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG BỊ TỪ HÔN


Đội thanh niên trí thức thiếu mất một thanh niên trí thức, người trong thôn cũng không quá để ý, nhưng Giang Tuấn Hiền đi nông trường giáo dục lao động việc này lại không phải là nhỏ, giấu là giấu không được.

Chuyện mất mặt này, người Giang gia tự nhiên sẽ không nói là chuyện như thế nào, cách nói của Thủy Hoành Sinh là Giang Tuấn Hiền nhiễu loạn trật tự sản xuất, cho nên bị đưa đi giáo dục lao động một tháng.

Đến nỗi nhiễu loạn trật tự sản xuất của cái gì, như thế nào nhiễu loạn, ông lại nửa câu cũng không nói.

Nhiễu loạn trật tự sản xuất là khối gạch, nơi nào yêu cầu hướng nơi đó dọn.

Những người này biết Thủy Hoành Sinh không có nói thật, nhưng Thủy Hoành Sinh hạ tử lệnh không cho phép thảo luận việc này, người trong thôn có nhiều điều muốn nói đều chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, có người thông minh chút liên tưởng đến việc đội thanh niên trí thức thiếu mất một người, cân nhắc ra chút môn đạo, bất quá việc này quá lớn, cũng không ai dám nói bậy.

Chờ sau khi việc này trần ai lạc định, Thủy Hoành Sinh mới nhẹ nhàng thở ra.

Ông là người mềm lòng, cán bộ ở địa phương khác đối với những thanh niên trí thức không có sắc mặt tốt, nhưng ông lại không như vậy.

Cho nên thời điểm khi Trần Tiểu Liên cầu ông điều cô ta đi đến địa phương khác, ông rất nhanh liền đồng ý.

Phát sinh việc như vậy, để cô gái này ở lại đây thật sự sẽ có ảnh hưởng không tốt, còn không bằng xin lãnh đạo công xã điều cô ta đến địa phương xa hẳn, loại gièm pha này bịt càng kín mít càng tốt.


Bất quá việc Trần Tiểu Liên bôi nhọ Giang Tuấn Hiền cũng không đúng, cho nên ông cùng lãnh đạo công xã thương lượng điều cô ta tới một đội có sức sản xuất không được tốt lắm, kém hơn đại đội chỗ ông nhiều.

Về sau thế nào, chỉ có thể trông vào mệnh của Trần Tiểu Liên thôi.

Chỗ đội thanh niên trí thức, ông cũng lấy chỉ tiêu trở về thành phố đắn đo, không ai dám nhắc lại việc này.

Việc này Thủy Hoành Sinh không cảm thấy là ông đã xử lý tốt, đối với Giang Tuấn Hiền mà nói thì là tai bay vạ gió, biết rõ Giang Tuấn Hiền vô tội, nhưng ông lại vẫn xử phạt.

Thủy Hoành Sinh tự giác đuối lý, chỉ có thể ở mặt công điểm bồi thường cho Giang gia một chút, cũng hy vọng Giang Tuấn Hiền có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của ông cùng Giang Ngọc Sơn, qua việc lần này có thể trưởng thành hơn.

Triệu Nguyệt thì tức gần chết, Trần Tiểu Liên làm giày rách không bị phê đấu thì thôi, còn được điều đi địa phương khác, cũng không biết nhóm cán bộ suy nghĩ như thế nào.

Trùng hợp đúng lúc Nguyễn Chính Hạo tới tìm, nam nhân này cứ như là chó vậy, vừa thấy cô ta là lại hướng lên người cọ.

Triệu Nguyệt tức giận đến đánh anh ta: “Giờ đang là lúc nào rồi, đầu óc anh thế nào đều là mấy chuyện trộm chó bắt gà này thế.

”Mấy ngày nay rõ ràng có thể cảm giác được dân binh tuần tra tăng nhiều, chuyện của hai người họ mà bị phát hiện, hậu quả chắc chắn rất nghiêm trọng, Triệu Nguyệt sửa sang quần áo của mình nói: “Mọi người trong đội thanh niên trí thức đều đã biết chuyện của chúng ta, khoảng thời gian này hai ta tạm thời đừng lén gặp mặt nữa, cứ im lặng một đoạn thời gian đã.


”Nguyễn Chính Hạo nhân cơ hội hôn Triệu Nguyệt một ngụm: “Đều nghe em hết.

”Hai người náo loạn một trận, một trước một sau đi ra khỏi rừng cây.

Kỳ thật Triệu Nguyệt đối với Nguyễn Chính Hạo không tính là thích, chỉ là anh ta so với các nam thanh niên trí thức khác xem như hơi chút đẹp trai, khoảng thời gian trước bọn họ lại cùng nhau làm việc dưới trướng Lý Thúy Hoa, bị Lý Thúy Hoa lăn lộn hết sức, hai người cùng nhau chịu khổ sinh ra tình hữu nghị cách mạng.

Nguyễn Chính Hạo lại biết nói lời ngon ngọt, Triệu Nguyệt rất mau đã bị anh ta dụ dỗ tới tay.

Hai người này đều không phải là hạng người lương thiện, có vài phần thật tình hay không, cũng chỉ có bọn họ rõ ràng.

Thủy Học Dân là đứa miệng rộng, Thủy Hoành Sinh đã cảnh cáo rất nhiều lần, bảo anh kín mồm kín miệng lại, nhưng sau khi Thủy Học Dân về nhà vẫn không nhịn xuống được, một tràng tuôn ra bằng sạch.

Nghe xong Thủy Học Dân miêu tả, Thủy Đào biết ngay là Giang Tuấn Hiền bị người ta tính kế.

Cô hiểu Giang Tuấn Hiền, người này tuy rằng đầu óc có tật, nhưng chuyện đạo đức suy đồi này anh ta không dám làm.

Tả Lệ Bình cũng lắp bắp kinh hãi, giống như Giang Tuấn Hiền tưởng tượng, bà đặc biệt thấy may mắn khi Thủy Đào cùng Giang Tuấn Hiền đã hủy hôn, bằng không gặp loại sự tình này, cả nhà bọn họ cũng sẽ bị mất mặt theo.


Thủy Hoành Sinh chân trước còn đang mắng Thủy Học Dân không biết giữ mồm giữ miệng, vừa lên giường nằm, trước mặt người bên gối là Tả Lệ Bình, chuyện nên nói hay không nên nói tất cả ông đều không nhịn được mà kể ra hết.

Thuận tiện còn hết sức tán dương Giang Ngọc Sơn, nói người làm chú như anh dụng tâm lương khổ, vì rèn luyện Giang Tuấn Hiền mà nhịn đau đưa cháu ruột đi giáo dục lao động.

Tả Lệ Bình nghe được trợn trắng mắt, có chết bà cũng không tin Giang Ngọc Sơn có lòng tốt như vậy đâu?Trước kia khi chưa cùng Giang gia trở mặt, bà không ít lần nghe Ngô Xuân Hồng oán giận Giang Ngọc Sơn, nói Giang Ngọc Sơn trước giờ đều không quan tâm đến những việc trong nhà họ Giang, hiện tại ông nhà lại bảo là cậu ta lo lắng cho Giang Tuấn Hiền như vậy, đúng là khiến người ta thấy ngoài ý muốn mà.

Bất quá rất mau Tả Lệ Bình cũng chẳng có tâm tư mà quan tâm đến nhà họ Giang nữa, vì thời điểm Khúc Anh đang làm việc bị ngất xỉu, thầy thuốc trong thôn đến kiểm tra ra là chị đang mang thai.

Em bé đã đến làm cho không khí cả nhà họ Thủy đều vui vẻ ngập tràn, đứa nhỏ này từ khi Thủy Anh Trác kết hôn nhà họ đã bắt đầu ngóng trông, hiện tại rốt cuộc cũng mong tới.

Tả Lệ Bình rất cao hứng, ngay cả khi đối mặt với Giang Ngọc Sơn cũng đều tươi cười, ôn nhu rất nhiều so với ngày thường.

Làm cho Giang Ngọc Sơn thụ sủng nhược kinh, kém chút hoài nghi Tả Lệ Bình có phải hay không cũng bị hồn xuyên.

Bất quá liên tưởng đến việc Khúc Anh mang thai, anh liền minh bạch.

Khi Giang Ngọc Sơn gặp Thủy Đào, còn khẽ phun tào một câu: “Mẹ em nếu lúc nào cũng thân thiện với anh như vậy thì tốt biết bao.

”Thủy Đào không muốn phản ứng cùng anh, trong lòng lại suy nghĩ, loại người mưu đồ gây rối như Giang Ngọc Sơn, mẹ cô không cầm đao chém đã là may rồi.

Giang Ngọc Sơn cũng mặc kệ Thủy Đào có thái độ gì với mình, da mặt dày nói: “Tối nay anh sang nhà ăn cơm, em nhớ dặn mẹ làm thêm chút đồ ăn nhé.


”Thủy Đào chưa thấy ai da mặt dày như anh, cho tý sắc màu đã đòi mở phường nhuộm, cắn răng nói: “Nhà chúng cháu không dư thừa đồ ăn, chú đừng có mà sang.

”“Em đúng là quá vô tình, quá lãnh khốc, em trước kia chưa bao giờ hung dữ, còn luôn cười cùng anh, hiện tại không cười với anh thì thôi, còn lúc nào cũng giận anh.

Thủy Đào, nơi này đau quá, đặc biệt là thời điểm em hung dữ.

” Giang Ngọc Sơn sờ sờ ngực, biểu tình phi thường thống khổ.

Biết rõ là Giang Ngọc Sơn giả vờ, nhưng nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng Thủy Đào vẫn cảm thấy dao động.

Ban đầu lúc mới vừa quen thuộc, bọn họ làm việc cùng nhau tự tại biết bao nhiêu, nếu không phải do Giang Ngọc Sơn vẫn luôn từng bước ép sát, làm cô thấy phiền lòng, thì sao cô phải đổi sắc mặt cùng anh chứ.

Không đơn giản là phiền muộn về Giang Ngọc Sơn, mà cô cũng phiền khi bản thân mình không thể nhẫn tâm với anh được.

Khi phải đối mặt với khó khăn, trước nay Thủy Đào đều là nghĩ cách giải quyết, tuyệt đối sẽ không trốn tránh.

Nhưng mà việc Giang Ngọc Sơn theo đuổi muốn cùng cô thành đôi, cô lại hoàn toàn không biết nên xử lý như thế nào.

Rõ ràng chính mình là người quyết đoán, sao bây giờ lại trở nên lo trước nghĩ sau, bó tay buộc chân như vậy chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc