THẬP NIÊN 80 MẸ KẾ NUÔI CON HẰNG NGÀY


“Để Tiểu Nam và em ở gian này đi! Trong nhà có chăn lông mỏng không?” Hứa Đào hỏi, thời tiết nóng bức nên tạm thời không sử dụng chăn được, có chăn lông mỏng thì có thể tránh được cảm lạnh.

Trong phòng đều sạch sẽ ngăn nắp nhưng đồ vật thì ít tới đáng thương, ngay cả gương , tủ tuần áo đều không có, chỉ độc đinh một cái giường, chỉ có thể ở tạm vậy thôi về sau chậm rãi bổ sung vào.

“Có” Triệu Vệ Quốc đáp xong thì đi thẳng về phòng mình, chốc lát ôm tới gối nằm cùng một cái thảm mỏng.

Hứa Đào sửa sang lại giường ngủ, chăn lông cùng gối đều là cái mới, trong phòng cũng không có chỗ nào cần bố trí, Triệu Vệ Quốc đảm nhận đưa đồ vật, Tiểu Nam thì an tĩnh nhìn Hứa Đào bận rộn, một lớn một nhỏ tướng mạo mười phần tương tự, nhưng chẳng qua Tiểu Nam ngũ quan thanh tú hoàn toàn là bé con trắng noãn.


Hứa Đào sửa sang lại giường đệm liền đứng dậy nhìn thấy hai cha con cùng dùng một biểu tình nhìn cô.

"Được rồi hôm nay thật sự mệt mỏi, nên nghỉ ngơi thôi".

Hứa Đào có chút không khỏi tức cười nhưng cô vẫn giả vờ tỏa vẻ như người vô tình, lợi dụng Triệu Vệ Quốc hỗ trợ đưa đồ vật cho mình xong liền mở miệng đuổi người.

Triệu Vệ Quốc có chút ủy khuất, không nghĩ tới Hứa Đào sẽ vô tình như vậy nha, nhưng biểu tình của anh lập túc thay đổi trong nháy mắt, sau đó gật đầu đi ra khỏi phòng còn lịch sự đóng cửa lạiHứa Đào nhìn tiểu đậu đinh Triệu Lệ Nam: "Tiểu Nam cởi quần áo ra ngủ"Tiểu Nam nghiêm túc hướng Hứa Đào gật đầu, tiểu gia hỏa cũng không xấu hổ, Hứa Đào nói cởi quần áo là bé cởi liền, bình thường lúc ở quê đều là bà nội Tống TIểu Yến giúp bé, giờ phút này bé nâng tay nhỏ đô đô thịt lên bắt đầu tự mình cởi quần áoHứa Đào cảm thấy hai cha con nhà này rất thú vị, nhìn bé tự cởi quần áo cô cũng không hỗ trợ nhưng nhìn động tác của bé vụng về khiến cho quần áo bị vướng lại cởi không ra, cô đành phải tiến đến giúp bé, ngay sau đó bé được thay thành bộ đồ rộng thùng thình cùng với quần lót nhỏ bên trong, khuôn mặt bé đỏ bừng chuẩn bị lên giường ngủ.

"Mép giường rất cao, Tiểu Nam cũng chỉ hơn mép giường một chút bé mặc bộ đồ rộng thùng thình cùng với quần lót nhỏ hai tay hai chân dùng sức bỏ lên nhưng đáng tiếc thân thể chỉ bé xíu không có sức lực, Hứa Đào nhìn bé dùng hết cách này tới cách kia đến khuôn mặt đỏ bừng luôn mà vẫn không thành công trèo được lên giường.

Tiểu gia hỏa cũng không có cố chấp như vậy, sau ba lần không bò lên được thì rất thức thời quay đầu hướng Hứa Đào trong mắt tràn ngập tố cáo rõ ràng nhìn thấy bé không thể trèo lên được mà cô còn vẫn chưa chịu giúp một tay.


Hứa Đào nhìn ánh mắt như khiển trách của tiểu gia hỏa liền vô lương tâm mà bật cười.

"! ! !.

" Tiểu Nam nhìn thấy thế càng thêm ủy khuất"Tiểu Nam của chúng ta làm sao đáng yêu như vậy a!" Đứa nhỏ này đúng là chọc trúng lòng cô, sạch sẽ, trắng noãn, tính khí còn thú vị như vậy khiến cô thật sự không thể nhịn cười mà.

Tiểu Nam thấy Hứa Đào cười bé, ánh mắt có chút ủy khuất, nhưng ngay sau đó được Hứa Đào luồng tay qua nách bế bé lên, hai chân nhỏ chạm giường liền kiêu ngạo lẩm bẩm một tiếng, sau đó ngoan ngoãn chui vào chăn, còn kéo chăn lên mặt vì ngượng ngùng sợ Hứa Đào lại cười bé.

"Hứa Đào đưa tay kéo chăn lông mỏng xuống, dặn dò bé không được đem chăn đắp lên mặt như thế, đừng coi bé gần ba tuổi không có chuyện gì nhưng bất quá chỉ làm một đứa trẻ như vậy rất dễ bị nghẹt thở.


"Ngồi dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp nào" Tiểu gia hỏa đã hạ sốt xem như hiện tại không có gì đáng ngại nhưng cô sợ ban đêm bé phát sốt trở lại nên cho bé uống chút thuốc đề phòng.

Nghe thấy từ "thuốc" khuôn mặt bé nhăn lại có chút không vui nhưng vẫn sợ Hứa Đào không vui nên liền nhận lấy thuốc, lúc uống mặt nhỏ của bé nhăn lại như vừa mới nếm mùi đau khổ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc