Sơn Trà ra lệnh một tiếng, vài người lập tức vô cùng vui vẻ đem Sơn Trà kéo đến sân nhà của Lưu Mai.
Chuyện kết hôn cũng thường thấy, nhưng đây là lần đầu tiên công an đứng ra khen ngợi, bất kỳ ai trong thôn từng thấy chuyện này cũng đều sẽ đi theo đám người đến nhà Lưu Mai xem náo nhiệt, ngay lập tức người ở trước cửa nhà họ Tưởng đã ít đi hơn phân nửa, chỉ còn dư lại vài người, còn có không ít người ở trong đó là người đã đồng ý sẽ hỗ trợ Triệu Xuân Hoa, dù cho họ có muốn chạy đi cũng không thể đi.
“Này… này, các người cũng đừng có đi như vậy chứ! Hôm nay chính là ngày kết hôn vô cùng trọng đại của Ngọc Trân nhà tôi mà! Các người còn ăn kẹo đường của tôi nữa!”
Triệu Xuân Hoa nhìn thấy người ở đó đều đã đi hết, bà ta còn muốn duỗi tay ra túm lại, mặt Tưởng Ngọc Trân tối sầm lại vì tức giận, thế nhưng trong một ngày quan trọng như ngày kết hôn của cô ta, tất cả mọi người lại bị dẫn đi bởi con khốn Sơn Trà kia!
Tưởng Vệ Quốc cũng mang theo vẻ mặt u ám, nhưng đó không phải hoàn toàn là do Tưởng Ngọc Trân, ông ta cảm thấy việc làm lần này Sơn Trà là một việc lớn đối với ông ta, ngay cả cảnh sát cũng đến cửa để biểu dương khen ngợi, nhưng không phải ở nhà họ Tưởng, mà là ở trong nhà một người khác, việc này còn ra thể thống gì!
Trong sân nhà Lưu Mai, mọi người tụ tập thành một nhóm và kể lại mọi chuyện một lần, Vương Hữu Đức đặc biệt gọi Vương Ái Hồng đến đây để nhận khen ngợi cùng với Sơn Trà, vì vậy đã khiến cho Vương Ái Hồng vui vẻ đến không thôi.
Khác với khoảng sân thưa thớt bên cạnh, trong sân nhà của Lưu Mai ba tầng trong ba tầng ngoài đều được vây bởi người, mọi người được nghe lại câu chuyện Sơn Trà bắt tên ăn trộm và tên đồng bọn đến vô cùng thích thú, so với việc người khác kết hôn còn thú vị và ý nghĩa hơn nhiều!
Khi lễ tuyên dương kết thúc, cờ hiệu và thư cảm ơn cũng được trao vào trong tay Sơn Trà, vẻ mặt Vương Hữu Đức cũng hiện lên vẻ tự hào và đưa công an ra cửa, sau khi Sơn Trà cùng với Hà Văn Hội trò chuyện trong chốc lát, Hà Văn Hội lại đưa cho Sơn Trà một tờ giấy, trên tờ giấy viết tên cùng với địa chỉ của cô ấy, nói về sau Sơn Trà nếu như cô có việc gì thì cô có thể đi đến An Thành để tìm cô ấy.
Sơn Trà gật đầu đồng ý, đem tờ giấy cất vào trong túi áo, lúc này Hà Văn Hội mới đi theo công an cùng nhau lái xe rời đi.
Thấy người cũng đã rời đi rồi, Vương Hữu Đức lại khích lệ Sơn Trà một phen, còn nói với mọi người sau này nhất định phải học hỏi Sơn Trà, sau đó cũng rời đi.
Người xem náo nhiệt đều giải tán, Sơn Trà và Vương Ái Hồng đang chuẩn bị về nhà mình, vừa đến cửa nhà thì mới phát hiện Tưởng Ngọc Trân vậy mà vẫn chưa đi, còn đứng ở bên ngoài sân.
“Đã lâu rồi, sao nhà họ Chu vẫn chưa tới thế này?”
“Đúng vậy, không phải nói dùng xe hơi nhỏ tới đón hay sao? Vậy xe hơi nhỏ đâu rồi?”
Mặt Tưởng Ngọc Trân bây giờ đã đen giống như cái đáy nồi rồi, cô ta cũng không biết Chu Bình An rốt cuộc đang làm cái quỷ gì mà cho đến bây giờ ngay cả cái bóng cũng chưa thấy, hại cho cô ta đứng ở chỗ này chờ cả buổi trời, còn để cho cái móng heo Sơn Trà kia có thể chê cười.
Mọi người đang nói chuyện, thì đằng xa lại có tiếng xe, mọi người nhanh chóng nhìn qua đó, chỉ thấy cách đó không xa có một chiếc xe đang chạy tới, phía trước xe có treo một bông hoa lụa lớn màu đỏ, nhìn dáng vẻ này chính là đội ngũ đón dâu của nhà họ Chu.
Nhưng xe này lại không phải là cái xe hơi nhỏ gì cả, mà là một chiếc xe kéo cứ kêu leng keng leng keng, không những vậy còn bốc khói đen nghi ngút.
“Không phải nói là xe hơi nhỏ sao? Làm sao mà lại biến thành máy kéo vậy? Cái máy kéo này có ai mà chưa thấy qua sao?”
“Không có xe hơi nhỏ, vậy là đang nói chơi với chúng ta hay sao?”
“Thật là nhàm chán mà.
”
Triệu Xuân Hoa cũng thấy máy kéo kia mang theo bông hoa lụa lớn màu đỏ, không thể tin tưởng mà mở to hai mắt ra nhìn.
“Chuyện gì thế này? Chu Bình An không phải đã nói là sẽ dùng xe hơi nhỏ tới đón hay sao?”
Tưởng Ngọc Trân tức giận đến mức cắn chặt răng, nhìn thấy mọi người đang nhìn mình với ánh mắt hoặc nghi ngờ hoặc cười nhạo, cô ta ngay cả một câu cũng không thể nói ra được.
Cô ta làm sao mà có thể biết chuyện này được? Vốn dĩ đã nói là xe hơi nhỏ rồi mà bây giờ tại sao lại biến thành máy kéo, còn làm cho cô ta ở trước mặt mọi người bị bẽ mặt như thế này, cô ta bây giờ ngay cả kết hôn đã không còn muốn, còn hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì!
Chờ đến khi máy kéo đón dâu thịch thịch thịch chạy đến trước mặt, Chu Bình An cùng mấy người đến đón dâu nhảy xuống từ trên xe, đã nhìn thấy vẻ mặt Triệu Xuân Hoa đang vô cùng khó chịu.
“Vốn dĩ đã mượn chiếc xe hơi nhỏ, nhưng lúc sáng lái ra thì phát hiện có vấn đề, không có cách nào khác cũng chỉ đành phải tạm thời đổi sang máy kéo mà thôi.
” Anh ta giải thích.
Vẻ mặt Triệu Xuân Hoa vẫn không có chuyển biến tốt lên chút nào, nếu như không có chuyện Sơn Trà được khen ngợi, nói không chừng bà ta cũng không tính toán gì, nhưng bà ta vừa mới thổi phồng lên với mọi người xong, nói rằng Chu Bình An sẽ lấy xe hơi nhỏ tới đón Ngọc Trân của bà ta, kết quả thật ra xe hơi nhỏ đã chờ tới rồi, nhưng mà lại tới để cho Sơn Trà mặt mũi, bọn họ nói sẽ có xe còn tốt hơn xe hơi nhỏ thì lại biến thành máy kéo, việc như thế nào làm sao mà còn có thể nhẫn nhịn được!
Triệu Xuân Hoa nghẹn một bụng lửa giận, bà ta đang muốn chỉ vào cái mũi Chu Bình An mắng mỏ cho một phen lại bị Tưởng Ngọc Trân giữ lại.
Chuyện đã như vậy rồi, cô ta chỉ có thể cắn nát hàm răng nuốt xuống sự tức giận, bày ra vẻ đoan trang đoan trang, bước tới và nói: “Không có việc gì, em biết là anh nhất định phải có việc gì đó mới có thể trì hoãn như thế, xe gì cũng đều được, dù sao em cũng sẽ không để bụng việc này.
”
Để ý thì cũng có được gì hay sao? Bây giờ để ý có thể đổi thành xe hơi nhỏ được không? Cô ta cũng không thể vì chuyện này mà phá hỏng ấn tượng tốt đẹp của mình trong lòng Chu Bình An, còn về phần Sơn Trà, cứ để cho con nhóc đó cười trước, về sau cô ta sẽ để cho cô phải hối hận đến bật khóc!
Tưởng Ngọc Trân vừa nghĩ như thế, trong lòng đã thoải mái được một chút.
Chu Bình An thật ra rất hài lòng với vẻ ngoài đoan trang và hiểu chuyện của cô ta, anh ta gật gật đầu rồi để cho người của cô ta mang của hồi môn để vào thùng của máy kéo.
Còn anh ta thì đi theo Tưởng Ngọc Trân cùng vào để chào tạm biệt Tưởng Vệ Quốc và Triệu Xuân Hoa.
Khi đi ngang qua Sơn Trà, Chu Bình An vẫn không thể nhịn được mà đem tầm mắt đặt ở trên người cô, cho dù cô đang mặc quần áo bình thường, nhưng khi mặc ở trên người Sơn Trà không hiểu sao lại đẹp giống như tiên nữ.
Vốn dĩ người anh ta sắp xếp tới đón dâu chính là Tạ Tri Viễn, nhưng không biết vì sao lại bị anh từ chối, Chu Bình An nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể nào không dính tới Sơn Trà được.
Sơn Trà quá xinh đẹp, chỉ cần là người đàn ông nào chưa lập gia đình gặp qua cô đều sẽ không khỏi có suy nghĩ khác với cô.
Bất quá với điều kiện trong nhà của Tạ Tri Viễn, anh ta so với ai khác đều biết rất rõ ràng, Sơn Trà ngay cả anh ta còn chướng mắt, càng không thể nào nhìn trúng Tạ Tri Viễn được.
Chu Bình An nghĩ đến đây trong lòng lại thoải mái đến lạ thường, tuy rằng anh ta không chiếm được Sơn Trà, cũng không có việc gì, chỉ cần người khác cũng không chiếm được là được.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đào: Ngày hội vui sướng nha cả nhóm ~ mặc kệ có đối tượng hay không cũng đều phải vui vẻ!