THẬP NIÊN 80: NỮ PHỤ XINH ĐẸP


Ba ngày sau, Sơn Trà trở lại nhà, trước lúc về, cô nói với Tạ Tri Viễn về chuyện bà Lưu cho cô chiếc máy may, Tạ Tri Viễn liền lập tức đi tìm người mượn cái xe bò, định đi cùng với Sơn Trà kéo cái máy về.

Triệu Xuân Hoa bởi vì ba mươi đồng tiền của hồi môn và hai mươi đồng tiền lễ hỏi mà tức giận đến nỗi hoàn toàn không muốn để ý tới Sơn Trà, sợ người trong thôn nói xấu cho nên mới trốn ở nhà không đi ra ngoài, trên thực tế lúc Sơn Trà trở về, bà ta hoàn toàn không đi ra khỏi cửa.

Sơn Trà dĩ nhiên cũng không thèm để ý, cô với Triệu Xuân Hoa cũng không có tình cảm mẹ con gì, Triệu Xuân Hoa không muốn thấy cô, cô cũng chẳng muốn ở lại nhà họ Tưởng lâu, cô trở về cũng không phải là vì thăm Triệu Xuân Hoa.

Hau người đi ngang qua sân, vừa bỏ đồ xuống xong thì lại đi rồi, chờ cô đi mất, Triệu Xuân Hoa mới lộc cộc mà từ trong phòng đi ra, muốn xem thử Sơn Trà mang cho Tưởng Vệ Quốc thứ gì tốt, không xem thì thôi, vừa xem thì thiếu chút nữa ngất xỉu luôn tại chỗ.

Chỉ thấy Sơn Trà không biết từ nơi nào tìm tới một cái hộp, bên ngoài nhìn sạch sẽ chỉnh chỉnh tề tề, mở ra bên trong lại là đồ ăn không biết từ chỗ nào tìm tới bẩn thỉu cứng như đá, vốn dĩ không thể ăn!
Bà ta tức giận đến nỗi lập tức quay đầu xách theo đồ vật muốn đi tìm Sơn Trà, ra cửa lại đúng lúc thấy Sơn Trà đang nói chuyện phiếm với Lưu Mai.

Bà ta vừa đi ra Lưu Mai đã nhìn đồ trong tay bà ta nói: “Cháu về thì cứ về thôi, còn cho mua đồ cho bà ta làm cái gì? Kể cả có là đồ tốt mấy đi chăng nữa, bà ta cũng vẫn sẽ không có thiện cảm với cháu đâu.


Triệu Xuân Hoa vừa nghe, lửa cũng sắp từ trên đỉnh đầu bùng lên, thứ tốt gì chứ? Cái này cho heo ăn heo còn chê, còn không biết xấu hổ nói là thứ tốt!
Miệng Sơn Trà lại nhanh hơn bà ta một bước, nhìn Triệu Xuân Hoa sâu kín nói.

“Nếu không phải nhờ phúc của dì ấy, cháu cũng không tìm thấy được nhà chồng tốt như thế, dù sao cũng phải nể mặt dì ấy vài phần.



Lời này của Sơn Trà lọt vào trong tai Lưu Mai thì không thấy có gì không ổn, vừa rồi bà ấy nhìn thấy, Sơn Trà trở về ngồi trên chiếc xe bò, Tạ Tri Viễn là người cầm lái, cũng chưa để cho Sơn Trà phải xuống đất lần nào, trong ngực đựng trái cây thì mình không ăn mà toàn để cho Sơn Trà ăn trước, đây còn không phải là một nhà chồng tốt hay sao.

Nhưng lời này nghe vào trong tai của Triệu Xuân Hoa thì lại không phải là chuyện tốt như vậy, bà ta lập tức tưởng rằng trong nhà Tạ Tri Viễn nghèo đến nỗi không có gì ăn cho nên mới gả Sơn Trà qua đó, Sơn Trà đồng ý là bởi vì không biết tình huống, bây giờ cũng đã kết hôn được mấy ngày rồi, chắc chắn đã hiểu ra mọi chuyện, trong lòng có thể không hận bà ta sao.

Đồ ăn này, tám phần chính là bởi vì khó chịu, cho nên mới cố ý mang nó về để trả thù bà ta.

Triệu Xuân Hoa nghĩ đến đây, lập tức lại thoải mái, Sơn Trà càng tức giận, thì chẳng phải càng chứng minh cuộc sống của cô ở nhà họ Tạ không quá tốt sao.

Nếu thật là như vậy, thì bà ta có nằm mơ cũng có thể cười tỉnh, một hộp đồ ăn không thể ăn thì đã là gì.

Nghĩ đến đây, bà ta đột nhiên dừng lại bước chân, cái gì cũng chưa nói, lại xách theo đồ vật đi trở về.

Sơn Trà hừ lạnh một tiếng, thu hết vẻ mặt của Triệu Xuân Hoa vào trong đáy mắt, cứ như vậy, mẹ con Tưởng Ngọc Trân chắc chắn đều cho rằng cuộc sống của cô và Tạ Tri Viễn nước sôi lửa bỏng, chờ đến lúc đó Tưởng Ngọc Trân phải chết dí với Chu Bình An, bọn họ lấy lại tinh thần thì đã cái gì cũng không còn kịp nữa.

Sơn Trà nói lời chào tạm biệt với Lưu Mai, kéo theo Tạ Tri Viễn cùng nhau vui vui vẻ vẻ đến nhà bà Lưu.

Bà Lưu đang phơi rau dại ở trong sân, bây giờ mùa xuân vừa qua không lâu, một nhúm rau dại có thể ăn được cuối cùng ở trong đất cũng bị hái về, bà ấy đã nhỏ lên không ít, ăn không hết thì rửa qua nước rồi phơi khô, đợi mùa đông lúc nào không có gì ăn thì lấy ra ngâm ăn thì sẽ rất thích hợp.

Sơn Trà với Tạ Tri Viễn mang theo ít gạo trắng bột mì và chút bánh quy đồ ăn vặt, bà Lưu vừa thấy, vội vàng xua tay: “Bà chỉ là một bà lão goá bụa mà thôi, các cháu mang tới nhiều đồ như vậy làm gì, mau mang về đi.



Sơn Trà bảo chỗ cho Tạ Tri Viễn đặt đồ xuống, xong xuôi mới nói: “Không sao đâu ạ, đã để ở đây thì chính là của bà rồi, bà đừng không nỡ ăn đó nha, nếu như cứ để đến khi hỏng thối không ăn được nữa thì lãng phí lắm đó.


Lương thực tốt như thế, bà Lưu làm sao nỡ để nó hỏng thối, thấy không từ chối được, bèn dứt khoát thừa dịp cả bọn Sơn Trà đều ở đây, múc nửa bát gạo và gạo bắp nấu chung, giữ Sơn Trà và Tạ Tri Viễn ở lại cùng nhau ăn cơm.

Cơm nước xong bà Lưu liền chỉ huy Tạ Tri Viễn dọn máy may, trên máy may vẫn còn miếng vải bông khá to, Sơn Trà sợ bà Lưu luyến tiếc, bà Lưu lại nhìn cũng không nhìn một cái, hấp tấp để cho Tạ Tri Viễn dọn lên.

“Một món đồ nhỏ mà thôi, luyến tiếc gì chứ, để ở chỗ của bà thì cũng vô dụng thôi, vào trong tay cháu thì mới có ích, cháu cứ yên tâm mà dùng, đừng đau lòng.


Bà Lưu dặn dò nói.

Có thứ này, tháng ngay sau này của Sơn Trà chắc chắn sẽ tốt lên đôi chút, bà ấy cũng có thể yên tâm chút.

Sơn Trà lôi kéo bàn tay gầy gò thô ráp của bà Lưu, trong lòng cực kỳ cảm động, đây là người đầu tiên thật lòng quan tâm đến cô kể từ sau khi cô đến thế giới này, cũng là nguồn an ủi duy nhất của nguyên thân ở thế giới này.

Một người không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, lại còn tốt hơn gấp trăm lần người cha có quan hệ huyết thống giống như Tưởng Vệ Quốc.


Tạ Tri Viễn đặt đồ lên xong, Sơn Trà cũng chuẩn bị chào tạm biệt với bà Lưu rồi về nhà.

Mới vừa ra cửa, lại nghe thấy có người gọi cô, cô vừa quay đầu lại, chỉ thấy một người đạp xe đạp hấp tấp đi về phía này, vừa đạp vừa phất tay kêu lên: “Sơn Trà! Sơn Trà! Đợi một chút!”
Không phải Vương Ái Hồng thì là ai?
Cô ấy đạp thật nhanh, vừa tới trước mặt thì lập tức phanh lại, khiến cho bím tóc vừa to vừa dài vung vẩy ra sau, lôi kéo Sơn Trà liền nói: “Tớ tới thật là đúng lúc, chậm một chút nữa thôi, thì chắc là phải tới thôn các cậu tìm cậu rồi.


Cô ấy mệt đến nỗi thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng, vừa nói chuyện vừa không ngừng thở dốc, Sơn Trà nhìn mà cũng sốt ruột lên, vỗ lưng cô ấy hai cái xong, mới hỏi: “Có chuyện gì mà nóng vội thế này?”
Nhắc tới chuyện này, Vương Ái Hồng lập tức cảm xúc kích động lên.

“Cậu xem chừng sắp có mối làm ăn lớn rồi, có một chủ lớn muốn gặp cậu!”
Sơn Trà vẫn còn có chút khó hiểu, Tạ Tri Viễn đã vèo một cái dựng lỗ tai lên.

Vương Ái Hồng tiếp tục nói: “Tớ trở về không phải nói với các chị họ của tớ sao, các chị ấy cũng muốn, tớ nói cậu tạm thời chưa có thời gian, phải chờ hai ngày nữa, bảo các chị ấy cứ liệt kê xem cần bao nhiêu bộ trước đi đã, sau đó tớ sẽ nói lại với cậu, kết quả các chị ấy thương lượng kiểu gì lại truyền ra ngoài, buổi chiều ngày hôm qua một cô gái đã đến cửa hàng của bọn tớ tìm tớ hỏi thăm.


“Hỏi tớ rằng thứ này là ai làm, có thể cho cô ấy địa chỉ được không, cô ấy sẽ tới gặp cậu một chút.


“Tớ suy nghĩ nếu để cho cô ấy trực tiếp tới tìm cậu thì không ổn lắm, cho nên bèn nghĩ hỏi hỏi cậu trước xem sao, rồi sau đó sẽ nói với cô ấy.



Vương Ái Hồng kích động giống như việc làm ăn của chính mình vậy, lôi kéo Sơn Trà nhảy nhót.

Sơn Trà thì lại khá bình tĩnh, tuy rằng chuyện Vương Ái Hồng miêu tả rất giống như vậy, nhưng dù gì cũng chưa gặp người ta nên cũng không thể xác định là tới tìm cô làm nội y thật.

“Được rồi, gần đây tớ không bận gì, cũng có thời gian, cậu xem lúc nào rảnh thì có thể bảo với cô ấy hộ tớ, tìm một chỗ để gặp mặt xem sao.


Vương Ái Hồng: “Cậu còn không biết tớ sao, tớ thì có thể bận gì được chứ, lúc nào tớ cũng rảnh.

Cũng đừng hẹn ở nơi khác, tới nhà tớ luôn đi, có sẵn chỗ luôn rồi.


Sơn Trà cười rộ lên: “Vậy thì được rồi, tới nhà cậu, ngày mai đi, buổi sáng tớ sẽ đi trấn trên một chuyến.


Vương Ái Hồng gật đầu: “Được, vậy tớ không làm chậm trễ thời gian của cậu nữa, các cậu mau trở về đi, đến lúc đó tớ ở nhà chờ cậu.


Vương Ái Hồng nói xong thì đạp xe nhanh chóng đi rồi.




Bình luận

Truyện đang đọc