“Cảm ơn dì Vương, nhưng cơm chiều cháu không dám làm phiền dì.
Hôm nay cháu đến đây chủ yếu là muốn biết rõ ràng về chuyện nợ nần của ba cháu.”Nói đến đây, Úy Nam lộ ra nụ cười chua xót: “Hoàn cảnh nhà cháu chắc hẳn ban lãnh đạo cũng đều biết.
Ba mẹ cháu đã mất, cháu vừa mới trở về thành phố, không có việc làm, không có thu nhập, thậm chí còn không trả nổi tiền thuốc men ở bệnh viện.
Vì thế cháu mới nghĩ đến việc lãnh chi phí mai tang của ba cháu, kết quả là khi vừa đến đây cháu lại được yêu cầu phải ký giấy vay nợ… Chủ tịch, không phải cháu không hiểu chuyện, một hai phải mang đến phiền toái cho nhà máy, nhưng thật sự là cháu không còn đường nào để đi nữa rồi.”Vương Thu Bình và Úy Nam liếc mắt nhìn nhau.Chỉ một cái liếc mắt, bà ta liền nhìn ra cô gái này đã hạ quyết tâm muốn đập nồi dìm thuyền.Bà ta công tác tại công đoàn đã hơn mười năm, có thể nói là đã gặp qua không biết bao nhiêu người.Có người gặp chuyện vừa khóc vừa nháo, nhưng thực tế là không hề có tính toán trước; ngược lại những người vô thanh vô tức thì trong lòng đều đã có kế hoạch.Đương nhiên Úy Nam thuộc kiểu người thứ hai.Bà ta cũng không tiếp tục khuyên nhủ, chỉ gật gật đầu, sau đó lại cảm thán: “Dì hiểu, một cô gái như cháu cũng không dễ dàng.”Sau đó bà ta hỏi han với ngữ khí quan tâm: “Vậy thì Tiểu Nam, cháu muốn nhà máy giúp cháu như thế nào?”Bà ta không đề cập một chữ đến Hội liên hiệp phụ nữ tỉnh, thậm chí còn không nhìn vào lá thư kêu cứu đang đặt trên bàn.Nhưng bà ta vẫn muốn nói rõ ràng với Úy Nam rằng công đoàn sẵn sàng can thiệp vào chuyện này, cô không cần kiện cáo lên lãnh đạo tỉnh.Mà điều này cũng phù hợp với ý định ban đầu của Úy Nam, tất nhiên tốt nhất là có thể giải quyết càng sớm càng tốt.Cô lập tức lên tiếng: “Cháu muốn nhờ nhà máy ra mặt giúp cháu thu hồi lại số tiền 400 tệ ba cháu đã cho chú hai cháu - là Úy Song Toàn vay.”Vừa dứt lời cô liền nhìn bốn phía xung quanh: “Lúc trước, thời điểm ba cháu về hưu vì bệnh tật đã mượn phòng tài vụ 500 tệ.
Trong đó, 100 tệ dùng để mua vật dụng cần thiết cho quán mì, 400 tệ còn lại thì cho chú hai cháu mượn.
Số tiền mua vật dụng cháu nhất định sẽ hoàn trả lại, hơn nữa ba cháu cũng đã trả hết.
Nhưng không lý do gì mà nhà cháu đã mượn tiền giúp chú hai lại còn phải giúp chú ấy trả nợ?”“Khi đó, Úy Song Toàn vội vàng muốn mua nhà, nhưng vì chưa tiếp quản công việc nên bản thân ông ta không thể tự vay tiền từ nhà máy.
Ba cháu là anh cả nên cũng không còn cách nào khác, do đó đã đứng tên mượn tiền từ nhà máy để giúp ông ta thanh toán tiền mua nhà.
Chuyện này hầu hết những người trong nhà máy đều biết, ba cháu đã đưa tiền cho ông ta ngay tại văn phòng này.”“Đúng vậy, chuyện này chúng tôi đều nhìn thấy, Úy Đại Dân sau khi lấy được tiền đã đếm 400 tệ rồi đưa cho Úy Song Toàn.
Kỳ thật không riêng chúng tôi mà người của phòng tài vụ cũng đều nhìn thấy.”Chị Lý lập tức phụ họa.Những người bên cạnh cũng gật đầu.Lúc trước khi Úy Đại Dân làm việc này, ông ta cũng không có ý định giấu giếm.Hơn nữa Vương Tam Hoa vẫn luôn thích khoe khoang về việc mấy đứa con trai bà ta rất hiếu thảo, cũng như vị trí của bà ta ở nhà quan trọng biết nhường nào.Không những vậy còn nói con trai cả nghe lời bà ta mua nhà cho con trai thứ, điều này khiến bà ta cảm thấy bản thân thể hiện được quyền uy nên đã sớm khoe khoang khắp nơi.Tất nhiên mọi người ai cũng biết chuyện này, không cần phải che đậy giúp ai cả.Tuy nhiên, khi Úy Đại Dân viết giấy vay nợ, mọi người đều nghĩ rằng ông ta sẽ tự mình trả nợ, nhưng đến miệng Úy Nam thì hóa ra là tiền mượn thay cho em trai mình.Chính vì Úy Song Toàn vội vàng muốn mua nhà, nhưng không thể tự mình vay mượn được nên đành nhờ anh cả đứng ra vay giúp.Nếu tiền là do Úy Song Toàn sử dụng, thì thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên.Không có đạo lý để Úy Nam đứng ra gánh vác món nợ này!.