Đương nhiên Vương Thu Bình hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Uý Nam, nhưng trên thực tế chuyện này lại không có bằng chứng.
Chuyện này hoàn toàn phụ thuộc vào việc mọi người sẽ nói ai có lý.
Kết quả cuối cùng là gì, nói trắng ra là chỉ có thể xem ai mạnh hơn.
Hiển nhiên Úy Nam muốn nhận được sự trợ giúp của nhà máy, nhưng bà lão Vương Tam Hoa kia cũng rất khó đối phó.
Bà ta không biết xấu hổ, đến xưởng trưởng và thư ký nhà máy đều không có biện pháp đối phó với bà ta, thì ai lại nguyện ý chen chân vào vũng nước đục này?Chưa kể đến việc phải cố gắng hết sức, nhỡ đâu bà già đó lại đòi chết đòi sống, hiện tại gần đến năm mới mỗi ngày ai ai cũng đều rất bận rộn, nào có ai lại nguyện ý gây sự với một mụ già đanh đá như vậy?Vương Thu Bình không muốn dính líu đến chuyện này, nhưng cũng không thể để Úy Nam gửi thư đến Hội liên hiệp phụ nữ tỉnh.
Bà ta lộ ra biểu cảm khó xử: “Tiểu Nam, chuyện này liên quan đến tiền bạc, dì thật sự không thể tự mình quyết định được.
Nếu không thì như thế này, dì sẽ báo cáo chuyện này với lãnh đạo nhà máy, sau đó sẽ cho cháu một câu trả lời, có được không?”Úy Nam gật gật đầu: “Được, vậy thì làm phiền dì Vương.
Nhưng cũng đừng để đến hôm khác, liền ngay trong hôm nay được không.
Vừa rồi cháu nghe bí thư Lưu nói xưởng trưởng đã xuống phân xưởng, nếu được thì cháu ở lại đợi một chút.
”Nói đến đây, cô bỏ qua sự bối rối của Vương Thu Bình, dùng sức mím môi, đôi mắt dần trở nên mờ mịt.
Cô cúi thấp đầu xuống: “Dì Vương đừng chê cười cháu, chủ yếu là cháu muốn sớm lấy được tiền về, như vậy cũng có thể sớm đón em gái cháu về nhà.
Thời điểm cháu xuống nông thôn, Tiểu Bội chỉ mới hơn 100 ngày, đã sáu năm, sáu năm rồi cháu chưa gặp được em ấy, cũng không biết hiện tại con bé trông như thế nào.
”Giọng cô trầm thấp khiến mọi người nghe thấy chuyện này đều im lặng.
Úy Nam chưa từng gặp lại em gái mình nhưng nhiều người ở đây đã gặp qua.
Vì muốn lấy được số tiền trợ cấp mai táng của Úy Đại Dân, Vương Tam Hoa đã đến nhà máy làm loạn vài lần, vì để giành được sự đồng tình, lần nào bà ta cũng dẫn theo Úy Bội.
Cô bé da vàng gầy guộc trông không khác gì cọng giá đỗ đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng mọi người.
Giờ phút này khi nghe Úy Nam nhắc đến, trong lòng mọi người cũng không tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Vốn dĩ, Vương Thu Bình có chút khó chịu khi bị Úy Nam không nể mặt cự tuyệt, nhưng khi nghe thấy những lời này thì trong lòng liền dịu lại.
Bà ta nói với thư ký Mai đang đứng bên cạnh: “Tiểu Mai, cô đi hỏi bí thư Lưu xem xưởng trưởng đang ở phân xưởng nào, sau đó chạy đến đó một chuyến nói tôi có chuyện gấp muốn báo cáo với ông ấy.
”“Được.
” Tiểu Mai đáp ứng rồi vội chạy ra ngoài.
Nhưng cô ấy vừa mới xoay người, liền nghe thấy bên ngoài cửa có người đang nói chuyện với ai đó với giọng thiếu kiên nhẫn:“Kiện! Cứ để cô ta kiện đi! Chỉ là một con nhóc mới lớn thì có thể làm được gì chứ! Những gì tôi nói không phải là sự thật sao? Hiện tại trong nhà máy trăm công ngàn việc, mọi người đều vô cùng bận rộn, ban lãnh đạo còn có tinh lực để quản chuyện nhà của cô ta sao?”“Đi, đi, đi, đừng đứng đây cản trở công việc, xưởng trưởng không có ở đây, nếu cô ta tiếp tục làm ầm ĩ thì bảo cô ta đi tìm Vương Thu Bình, những chuyện vớ vẩn này không phải đều do công đoàn xử lý sao, tìm đến xưởng trưởng làm gì!”Vương Thu Bình ngay lập tức dựng thẳng sống lưng.
Bà ta xuất thân là một quân nhân nên rất mạnh mẽ.
Lúc trước, vì nguyên nhân liên quan đến thành phần gia đình mà phải chuyển công tác đến bộ phận công đoàn của xưởng dệt, không phải trong lòng bà ta không có tiếc nuối, cảm thấy bản thân đến nơi này là đại tài tiểu dụng.
Cũng chính vì thế, điều bà ta quan tâm nhất chính là người khác khinh thường bộ phận công đoàn, và điều bà ta ghét nhất là có người hạ thấp công việc của công đoàn.
Hôm nay, chuyện của Úy Nam vốn dĩ là một rắc rối lớnMà bà ta cũng nghe nói, sở dĩ vấn đề này trở nên gay gắt như vậy tất cả đều là vì cái tên Lưu Cường Toàn đang la hét ngoài kia!Giờ phút này, bà ta đang rất mệt mỏi, lại nghe Lưu Cường Toàn nói ra những lời khó nghe như vậy liền không kiềm được cơn tức, lửa giận trong người như muốn bộc phát ra ngoài.
.