THẤT HỮU BẤT TRỰC

Nhờ ơn Lý Lập Bang ban tặng, Thái Dương mấy ngày kế tiếp chỉ có thể một thân một mình ở trong căn phòng lớn vắng vẻ, buổi tối khi ngủ đèn cũng không dám tắt.

Bất quá may mà tháng ngày nhàn nhã của bọn họ mới qua được mấy ngày, đã phải lần lượt đến báo cáo tại công ty Thiên Độ. Đúng vậy, ba tên nhóc IT mới toe bọn họ cùng với sư huynh Quách Minh Viễn, đều được công ty mạng số một trong nước Thiên Độ thu về dưới trướng. Dù rằng còn chưa chính thức nhận chức, nhưng phải chuẩn bị rất nhiều tài liệu. Lại thêm mới tới thành phố, phải mua đồ dùng sinh hoạt, toàn dùng thẻ ngân hàng với thẻ điện thoại, một đống chuyện vun vặt cũng khiến cho bọn họ bận tới mức đầu óc choáng váng, đặc biệt từ trung tâm thành phố về phải ngồi hai tiếng tàu điện ngầm, liền một mạch về đến nhà liền lăn quay ra ngủ, cho nên Thái Dương cũng không quá khổ sở.

Kỳ thật ở chung với mấy gã IT điên cuồng cũng không tệ lắm, đương nhiên, là nếu bỏ qua ánh mắt oán hận mỗi ban sáng của Thái Dương. Nhưng bốn thằng đàn ông ở cùng một chỗ vẫn không khỏi sẽ có chút phiền toái trong sinh hoạt, nhất là ở khâu ăn uống hằng ngày, cực kỳ thiếu chất.

Sư huynh Quách Minh Viễn căn bản không phải là kiểu người biết chiếu cố người khác gì. Mấy ngày ban đầu được ních đầy mấy thứ đồ ăn nhanh như mì ăn liền bánh mì thịt hun khói mà đàn anh ưa thích, song nếu liên tục ăn trong một tuần, chỉ e đã cồn ruột muốn nôn chứ đừng nói đến thích nữa. Mà ba tên kia trước đây một ngày ba bữa quen ăn ngoài căng tin, đều là không biết đi mua củi gạo dầu mỡ ở chốn nào, bởi vậy chẳng khác nào ba con gà con trong ổ chí chóe kêu than đòi ăn. Quách Minh Viễn nếu không tăng ca, trở về còn có thể dẫn đám nhóc ra ngoài làm một bữa cải thiện, nhưng giờ anh đã được thăng lên làm trưởng ban thường xuyên bộn bề công việc, cho nên cơ hội như vậy đã ít nay còn ít hơn, ba con gà con ngày một gầy yếu, mặt mũi xanh xao, đành dội nước nấu gói mì Khang sư phụ......

Hôm nay là cuối tuần, Quách Minh Viễn sáng sớm liền nhận được một cuộc điện thoại, tiếp đó tuyên bố một tin tức trọng đại với ba kẻ vừa mới rời giường: Khách trọ mới đã tới!

Hai người kia ngược lại không phản ứng nhiều, song Thái Dương vừa nghe lập tức phun ra một vấn đề mấu chốt: “Cậu ta ở phòng nào?”

Quách Minh Viễn ngầm hiểu cười cười, nói: “Phòng mới chưa có kê giường...... Chỉ có thể phiền em cho cậu ấy ở nhờ hai ngày.”

“Như vậy không được hay lắm......” Hai mắt Thái Dương lấp lánh.

“Nếu không chẳng lẽ lại để cậu ấy nghỉ trên sô pha?”

“Vậy lại càng không được, người ta tốt xấu gì cũng là cùng thuê nhà với chúng ta, không có lý gì lại phải ngủ trên sô pha cả.” Thái Dương tức khắc phản đối, rồi lại gắng gượng thêm vào: “Thôi bỏ đi, ở cùng em cũng được!”

Thái Dương vừa dứt lời, Lý Lập Bang lập tức từ phía sau xen mồm nói: “Này đừng có mà ra vẻ người tốt, cậu muốn ở cùng thì người ta sẽ ở cùng cậu chắc? Nói không chừng người ta chẳng thích thú gì đâu! Không biết là hai thằng con trai ngủ với nhau thì.....”

Lý Lập Bang còn chưa nói hết đã bị Thái Dương tóm cổ dúi đầu vào sô pha, hai người xông vào quần thành một đống, Quách Minh Viễn cười trừ nhìn hai đứa, mở tủ lạnh, lấy mấy gói mì từ trong ra, hôm nay anh quyết định sẽ cải thiện cân đối dinh dưỡng cho đám đàn em —— lúc nấu mì sẽ cho thêm chút cà rốt vào.

Trương Gia từ nhà tắm rửa mặt xong xuôi ra, thấy vị đàn anh tốt quấn tạp dề tay cầm mì gói tiến về nhà bếp, trong nháy mắt mặt liền tái mét, lập tức bước vội đến đoạt lấy gói mì, vẻ mặt ngoan ngoãn cười nói: “Sư huynh, anh khó khăn lắm mới có được ngày nghỉ ngơi, không cần phiền phức nấu mì cho bọn em ăn đâu, cái này...... Hình như hôm qua bên cạnh bến tầu điện ngầm có mở một tiệm ăn bình dân, em ra ngoài mua điểm tâm cũng được!”

Nói xong, cũng không chờ Quách Minh Viễn phát biểu ý kiến, liền nhanh chóng khoác quần áo đạp lên giầy té ra cửa.

Quách Minh Viễn nghe cửa “rầm” đóng một tiếng, lại nhìn đống mì bị bỏ lại trên bàn, có chút tiếc rẻ thở dài.

Thực đáng tiếc, hôm nay chính là vị dưa chua ngâm mà anh đặc biệt ưa thích......

Rốt cục cũng được ăn mấy thứ giống điểm tâm, mấy chàng IT đều lười nhúc nhích, vây quanh bàn ăn hưởng thụ buổi sáng ngày nghỉ khó mà có được này. Đúng lúc ấy, bỗng nhiên nghe được một trận động tĩnh ngoài cửa, ngay sau đó là âm thanh chìa khóa cắm vào ổ, kế tiếp cửa phòng mở ra.

Đầu bốn người đều nhất loạt quay sang, thấy một người lôi một vali màu đen cỡ trung tiến vào. Người nọ mặc chiếc áo liền mũ màu đen, chiếc mũ rộng thùng thình trùm trên đầu, vậy nên bọn họ nhìn không ra diện mạo người nọ.

Bốn người đột nhiên cảm giác nhiệt độ trong phòng nháy mắt đã giảm xuống rất nhiều, theo bước người này đến, không khí ấm cúng cùng lười nhác trong chớp mắt đã bị đảo lộn!

Quách Minh Viễn là người đầu tiên phục hồi tinh thần, lập tức tiến lên nghênh đón: “Cậu hẳn là Cố Văn Vũ, xin chào, tôi là Quách Minh Viễn, mấy đứa nào là đàn em của tôi, cũng cùng là khách thuê căn nhà này.”

Ba người Thái Dương, Lý Lập Bang cùng Trương Gia cũng lịch sự đứng lên, tiến đến trước mặt ha ha cười ngớ ngẩn.

Đối diện với sự nhiệt tình của bốn người, khách trọ mới mặt lạnh te xoay người, ánh mắt nhìn lướt qua bọn họ, nhanh đến không thể nhận ra khẽ gật đầu một chút, nhưng lại không nói lấy một từ.

Quách Minh Viễn vốn định giúp bằng hữu mới cầm hành lý để xúc tiến cảm tình giữa bạn trọ trong tương lai, nhưng khi anh nhìn đến trong tay Cố Văn Vũ chỉ có một vali đơn giản, liền ngượng ngùng thu tay, mọi người trầm mặc, không khí nhất thời trở nên gượng gạo.

Mà khách trọ mới toàn thân cao thấp phát ra khí chất hắc sắc băng lãnh lại chẳng có chút mất tự nhiên, sau khi chăm chú nhìn bốn người, thản nhiên xỏ vào đôi dép lê hồng phấn Quách Minh Viễn mới mua, kéo vali vào phòng khách, sau đó xoay người, nói câu đầu tiên từ lúc đến nhà với bọn họ:

“Tôi ở phòng nào đây?”

Quách Minh Viễn đột nhiên cảm thấy sự tình e rằng có chút khó khăn...... Xem ra vị khách trọ mới tới này cũng không phải người dễ nói chuyện, nếu để cho cậu ta ở cùng phòng với Thái Dương không biết là có đồng ý hay không......

“Ừm...... Là như thế này, hiện tại có một phòng trống, nhưng mà không có giường.” Quách Minh Viễn nói.

“Vậy nên?”

“Giường ở phòng Thái Dương lại là giường đôi......”

“Thái Dương là ai?” Khách trọ mới hỏi.

“Tớ......” Thái Dương lí nhí lên tiếng.

Khách trọ mới liếc nhìn Thái Dương một cái.

“Phòng ở chỗ nào?”

“A?” Thái Dương còn chưa có phản ứng kịp.

“Phòng.”

“Nga, bên kia......” Thái Dương ngây ra nâng tay chỉ chỉ về phía sau.

Khách trọ mới đút một tay vào trong túi áo, sau đó cúi đầu kéo vali vào phòng, không nói thêm lấy một lời.

Thái Dương sau đó suốt cả sáng cũng chưa dám trở về phòng, ngồi dán tại sô pha xem TV. Khách trọ mới sau khi vào phòng cũng không thấy đi ra. Mãi đến giữa trưa Trương Gia lại xung phong ra ngoài mua cơm trưa hỏi bọn họ muốn ăn cái gì, Thái Dương nghĩ rằng dù bất luận như thế nào cũng nên lịch sự hỏi bạn cùng phòng mới một tiếng, vì thế cố lấy dũng khí đi gõ cửa.

Song tay cậu còn chưa đụng tới cửa, cửa đã đột nhiên mở ra.

“A...... Cái này, bọn tớ trưa nay muốn gọi đồ ăn ngoài, cậu muốn ăn cái gì?” Thái Dương có chút xấu hổ cười cười, nhe ra một miệng đầy răng trắng.

Khách trọ mới cao hơn Thái Dương, hắn dựa khung cửa nhìn nhìn Thái Dương, lại chỉ nói hai chữ:

“Cảm phiền.”

Thái Dương giống như gặp quỷ nép sang một bên, khách trọ mới đi qua, trong tay còn xách theo một túi lớn màu đen, bên trong nhét chật cứng.

Người kiểu gì vậy nè!

Thái Dương oán thầm đi vào phòng, chỉ trong chớp mắt, cậu cơ hồ nghĩ rằng mình đã đi vào nhầm chỗ!

Rèm che thay đổi!

Chăn đơn thay đổi!

Chăn bông thay đổi!

Tất cả đều bị đổi thành màu tím sạch sẽ nhưng lạnh lùng......

Trong phòng tràn ngập một loại hương xà phòng xa lạ nhàn nhạt, dấu vết của Thái Dương, hương vị của Thái Dương, toàn bộ đã bị xóa bỏ!

Trong phòng không nhiễm một hạt bụi, túi đồ ăn vặt cậu ăn mấy ngày còn thừa, quần áo ném loạn khắp chốn, sách lập trình phần mềm vứt đầy đất toàn bộ đều đã bị thu dọn sạch sẽ...... Bức rèm mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, chiếc vali kéo cỡ trung màu đen lẳng lặng dựa ở góc tường.

Thái Dương tuần tra một vòng trong phòng, mở tủ quần áo, phát hiện bên trong chỉ có tầm nhiều hơn sáu bảy bộ màu tối kiểu dáng không khác nhau mấy cùng với áo mũ và quần bò, mà đống quần áo của bản thân bình thường nhét thành một đống cũng được xếp thành từng chiếc, y như ở cửa hàng bách hóa đặt ở một bên.

Cậu đóng cửa tủ quần áo, hít một hơi.

Lại quay đầu nhìn về phía bàn học, phát hiện nơi đó có thêm một chiếc giá sách đơn giản, tất cả sách vở của mình đều được xếp ngay ngắn bên trên, chỉ có ở ô dưới cùng xếp cuốn《 tuyển tập tiếu lâm》 không phải là của cậu. Mà bên cạnh “Vợ yêu” trên bàn của cậu lại có thêm một cái laptop, đống dây dẫn trước kia quẳng đầy bàn cũng đã được cuộn gọn lại.

Thái Dương nhắm mắt lại, lại hít một hơi......

Nhưng vào lúc này cậu đột nhiên nhớ tới một sự kiện! Chợt mở mắt ra, nằm xoài xuống sàn nhà ngó dưới gầm giường, sau đó một sợi dây trong óc liền bị chặt đứt!

Bít tất với đồ lót cậu tỉ mẩn tích góp từng tí một trong cả tuần a a a a...... Cư nhiên tất cả đều không thấy! Thái Dương cơ hồ liên tưởng ngay đến vừa mới cái túi đen lớn căng phòng khách trọ mới vừa nãy mang ra ngoài, vì thế lập tức lao vút khỏi phòng!

Cố Văn Vũ từ nhà tắm đi ra, liền thấy vẻ mặt nhớn nhác của Thái Dương.

“Đồ...... đồ đạc của tớ đâu?”

“Thùng rác.” Cố Văn Vũ trả lời.

Giờ thì Thái Dương thật sự nổi giận! Người này thật quá càn quấy!

Cậu dùng sức cào tóc mình, sau đó dùng ánh mắt thật dữ tợn quay lại nhìn kẻ ngoại lai không hiểu quy củ này, định bụng hỏi một phen vị huynh đệ này, dựa vào cái gì lục loạn đồ người khác! Dựa vào cái gì mà bất lịch sự tự ý đảo lộn phòng cậu ra cái dạng này! Dựa vào cái gì......

Nhưng mà một loạt “Dựa vào cái gì” của cậu một nửa cũng chưa nói ra liền ngứ lại ngay tại chỗ, bởi vì cậu thấy cái máy giặt đang quay không ngừng sau lưng Cố Văn Vũ.

“Đó...... đó là cái gì?” Thái Dương không dám tin mở to hai mắt nhìn.

“Đồ của cậu.” Khách trọ mới nói.

“Không phải...... quăng thùng rác sao......”

“Sợ cậu không có cái mặc.”

Thái Dương: “Này...... Cậu không biết dùng máy giặt giặt nội y là rất không vệ sinh hay sao!”

Cố Văn Vũ nghiêng người vòng qua Thái Dương đứng chắn ở cửa nhà tắm, hai tay vẫn đút trong túi áo, mặt không chút thay đổi nhìn cậu một cái, nói:

“...... Vẫn còn tốt hơn để mốc dưới giường.”

Trương Gia lúc này đã muốn mua món Ma lạt nóng trở về, Lý Lập Bang cùng Quách Minh Viễn theo mùi thơm liền mò lại.

麻辣: uh thì thấy trên baidu giải thích là món cay Tứ Xuyên.

“Cố Văn Vũ, tôi cũng mua phần cậu, không biết có hợp khẩu vị cậu không.” Trương Gia nói.

Khách trọ mới nhìn lướt qua mấy phần Ma lạt nóng hôi hổi, không trả lời, lại thuận tay mở tủ lạnh nhìn xem bên trong, sau đó đóng lại, không nói một tiếng, đi ra cửa.... 

Bình luận

Truyện đang đọc