THẤT HỮU BẤT TRỰC

Ứng với yêu cầu của Từ Phỉ, ngoại trừ Quách Minh Viễn đã xuất ngoại, mấy đồng chí IT năm đó xuất hiện tại hiện trường triển lãm thạch hoa quả đều bị lôi đến tham gia quay hình quảng cáo. Đúng như vị giám đốc kế hoạch ánh mắt tinh tường dự đoán, quảng cáo bọn Thái Dương nhận quay hiệu quả phi thường tốt. Công trạng không chỉ thuộc về ngoại hình xuất sắc của bọn họ, nguyên nhân lớn hơn nằm ở việc bọn họ lần này diễn xuất hoàn toàn theo bản sắc vốn có. Tất cả cảnh tượng trong quảng cáo đều khắc họa cuộc sống chân thực của lập trình viên, lúc bắt đầu còn có phần bất an khi đối diện với ống kính cùng ánh sáng, theo tiến trình quay film cùng sự kiên nhẫn chỉ đạo của nhiếp ảnh gia, mấy người sau đó càng lúc phát huy càng tốt. Ngày xuất xưởng, cho dù là đại diện khách hàng kỹ tính kia, cũng nhịn không được tấm tắc khen ngợi mấy người bọn họ, thậm chí có công ty người mẫu còn muốn tìm bọn họ ký hợp đồng.

Thời điểm ăn cơm mừng công, Thái Dương đắc chí cong chân vắt chéo, cảm khái nói với mấy người kia: “Không thể tưởng được chúng ta còn có lối thoát này, như vậy xem ra, cho dù công ty có một ngày sập tiệm, chúng ta hẳn là cũng sẽ không đói chết.”

Lý Lập Bang nghe đến khóe miệng co rút, cắm thẳng đũa xuống bát cơm, phẫn hận nói: “Mày đến tột cùng là muốn công ty đóng cửa đến mức nào a!Nói chút may mắn không được à? Mày tưởng mày là Trư Bát Giới, cả ngày chỉ nhớ nhung quay về Cao Lão trang hay sao.”

“Mày éo hiểu cái gì gọi là lo trước tính sau à!” Thái Dương liếc xéo Lý Lập Bang một cái, “Làm cái gì chung quy cũng phải tính toán tốt nhất xấu nhất, không còn lo âu phiền muộn thì mới có hữu sức mạnh để dũng cảm tiến tới chứ!”

“Hứ, tao chỉ nghe nói qua tử chiến đến cùng, đoạn tuyệt đường lui mới có cơ may sống sót. Cả ngày kiêng kỵ tay chân như mày, thì làm được cái rắm gì!”

Nguyên văn

背水一战

置之死地而后生

: Có thể tham khảo qua sự kiện Đập nồi dìm thuyền của Hàn Tín

“Được rồi, hai người có yên đi không? Ăn no rồi thì lê ra xó nhà mà ngồi, đừng ở chỗ này chướng mắt người khác nữa.” Trương Gia không kiên nhẫn mà đẩy hai quả đại bác ra, cậu khó khăn lắm mới tìm được thời gian đi ra, cũng không phải là để nghe hai thằng ngốc này cãi nhau, cả ngày đối mặt với công việc chồng chất như núi đã đủ cho cậu đau đầu, ra ngoài mà vẫn không được nghỉ ngơi.

“Tao nói Trương Gia a, mày xem Thiên Độ có cái gì tốt, cái chức chủ quản rẻ rách của mày hay ho lắm chắc? Hay tao bảo này mày cứ dứt khoát từ chức theo bọn tao cùng làm đi, đỡ phải ăn nhờ kẻ khác.” Lý Lập Bang cợt nhả cười đùa khoác lên bả vai Trương Gia nói.

“Hừ, nếu tao cũng trèo lên thuyền giặc, đến ngày nào đó công ty kia của chúng mày quả thực sụp đổ, mọi người ngay cả xin cơm cũng chẳng có chỗ nào đi.” Trương Gia ghét bỏ mà gạt móng cún của Lý Lập Bang từ trên vai xuống dưới.

“Chậc, mày từ thời điểm nào học theo cái miệng quạ đen của Thái Dương vậy. Lại còn thêm mày rủa nữa, bên trong đó toàn là tiền đầu tư của tao đấy! Toàn bộ gia sản của tao đấy! Nếu thực sự sập tiệm thì ông đây đi nhảy sông Hoàng Phố luôn cho rồi!”

“Ố, lại còn sông Hoàng Phố nữa chứ, nếu muốn chết thì về nhà nhúng đầu vào bể cá không phải là được rồi sao, lại còn tiết kiệm lộ phí, chạy xa thế kia thì đi nhặt xác cho mày cũng phiền toái chết được.”

Lý Lập Bang biết bản thân đấu võ mồm với loại miệng lưỡi độc địa như Trương Gia là đừng hòng chiếm được tiện nghi gì, đang cân nhắc có nên kéo Thái Dương vào đứng cùng trận tuyến với mình hay không, di động của Trương Gia lại vang lên.

Trương Gia lấy di động ra đưa mắt nhìn màn hình biểu hiện, sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi, không tiếp nhận. Điện thoại vang lên một hồi lền ngừng lại, nhưng rất nhanh lại phát đến một tin nhắn, Thái Dương mắt sắc liếc một cái, thấy tin nhắn trên màn hình di động màn hình chỉ ghi có bốn chữ: Đã ăn cơm chưa? Vì thế ngọn lửa bát quái trong lòng người nào đó liền nhanh chóng bốc lên, đưa đầu ghé sát đến bên người Trương Gia, hỏi: “Ai da, Trương Gia, tình thương mến thương quá nha! Là ai hỏi han ân cần ngài vậy a.”

Trương Gia trầm mặt thu hồi di động, đem Thái Dương đẩy qua một bên đi, đứng lên nói: “Mình còn có việc, xin phép đi trước, các cậu cứ ăn từ từ.” Nói xong liền choàng thêm áo khoác rời đi.

Lý Lập Bang nhìn theo bóng lưng Trương Gia, biểu tình thập phần oán niệm, lầm rầm độc thoại: “Ai, vậy là đứa nào cũng có tình iêu rồi, hiện tại còn mỗi tao một mình cô đơn.” Một bên nói một bên lại một loại ánh mắt khó nói lên lời nhìn khóa vào Thái Dương, sau lại hung hăng liếc xéo Cố Văn Vũ đang ở bên cạnh Thái Dương bình tĩnh lột vỏ tôm giúp cậu. Ánh mắt nhìn hai người liền như thể hạ đường thê đang nhìn gã chồng khốn nạn của mình đi với tiểu tình nhân..

Hạ đường (

下堂

): nghĩa là ly hôn, có thể là người chồng hoặc người vợ chủ động.

“Mày cao phú suất như thế thì sợ gì không có ai vời chứ, gấp cái gì a!” Thái Dương nuốt một ngụm thịt tôm ngon lành, thỏa mãn nheo mắt lại.

Cao phú suất (

高富帅

): Từ ngữ lưu hành trên internet, chỉ người con trai có vóc dáng, tướng mạo, gia sản hoàn mỹ

Lý Lập Bang đem ghế dựa lôi lên phía trước, tới gần Thái Dương. Cố Văn Vũ lạnh lùng nâng mắt, động tác của Lý Lập Bang cứng đờ lại, biểu tình càng thêm oán niệm.

“Tiểu Thái a, mày nói xem sao mày sinh ra lại là con trai chứ. Nếu mày là con gái, tao tuyệt đối trong thời gian đại học liền giữ chặt lấy mày!” Lý Lập Bang chống cằm xem Thái Dương ăn tôm Cố Văn Vũ bóc, bi ai nói.

“Thế mà cũng nói, tao mà là thiếu nữ sao tao biết mày là thằng nào được a, sao có thể nằm chung giường tầng với mày được chứ!”

“Tối thiểu thì hai ta là cũng là học chung một trường a! Tao vẫn còn có cơ hội gặp được mày! Không giống như ai kia, hừ!” Lý Lập Bang khiêu khích liếc Cố Văn Vũ một cái.

Đối diện với sự thị uy của “Tình địch”, Cố Văn Vũ vẫn biểu hiện bình tĩnh trước sau như một. Hắn lột vỏ tôm xong, không nhanh không chậm dùng khăn ăn lau tay, thản nhiên nói: “Hai người ở chung một chỗ, chuyện giới tính đã không còn là vấn đề, những chuyện khác còn tính là gì chứ?”

Thái Dương nhướn nhướn mi, nghiêng đầu cười nhìn Cố Văn Vũ một cái.

Lý Lập Bang nhìn hai người ở trước mặt hắn liếc mắt đưa tình, cảm thấy càng thêm sầu não, sầu não đến sắp mọc dài cả cây nấm ra. Thái Dương nhìn đến tâm không đành lòng, vỗ vỗ bờ vai hắn nói: “Mày không phải là chỉ muốn có một bạn gái thôi sao, thế này nhé, tao đem chị họ tao giới thiệu cho mày, chỉ cần mày không ngại chuyện lái máy bay bà già, con người chị tao...... thực ra rất tốt đó.”

“Chị họ mày?” Lý Lập Bang nhớ lại một chút, “Chính là tiểu thư khuê các đã từng nhìn thấy trong lần đến ăn tết tại nhà mày ấy hả?”

“Nha, mày nhớ rõ ghê! Đúng, chị ấy đấy.”

“Coi như xong, chị mày quá hiền thục, tính cách chúng tao không hợp. Cả ngày đi theo con người không đứng đắn như tao đây, không phải là phá hủy người ta rồi sao!”

Nụ cười của Thái Dương có chút cổ quái nhìn Lý Lập Bang, miệng há ngoác, không lên tiếng.

Bởi vì hiệu quả của quảng cáo bọn Thái Dương diễn xuất rất tốt, phía công ty quảng cáo thập phần hài lòng, rất nhanh liền dựa theo hợp đồng giao ước, cân nhắc xây dựng cho công ty di động Cao Kỳ một series ảnh quảng cáo tuyên truyền. Có lẽ lấy cảm hứng từ quảng cáo IT lúc trước, phương án thiết kế lần này cũng là do bọn họ tự thân trình diễn, lấy quá trình sản xuất di động làm nội dung chủ đạo, dùng một đoạn sinh hoạt chân thật của mấy người sáng lập bọn họ, sau khi trải qua chỉnh sửa nghệ thuật tạo thành kết cấu nội dung hoàng chỉnh, tại những khung cảnh khác nhau phân chia bộc lộ công năng độc đáo của sản phẩm di động.

Kỳ thật nguyên bản căn cứ theo giao ước hợp đồng, công ty quảng cáo chỉ đồng ý miễn phí thiết kế một bộ ảnh quảng cáo cho bọn họ, nhưng không biết cô nàng Từ dũng mãng kia ở bên trong giở chiêu trò gì, nhưng lại khiến cho công ty đồng ý thiết kế cả series ảnh tuyên truyền, chính là dùng một phong cách đồng nhất, nên cho dù độc lập với nhau, nội dung của loạt quảng cáo vẫn có tính liên kết nhất định. Mà Từ Phỉ cũng đưa ra một điều kiện đính kèm, chính là trong vòng ba năm sau, hết thảy quảng cáo tuyên truyền của công ty Cao Kỳ đều phải giao cho công ty bọn họ đại diện. Bọn Thái Dương có thể nói là tay không bắt sói trắng, đương nhiên không có lý do gì để cự tuyệt điều kiện như vậy, song phương phi thường thoải mái mà đạt thành hiệp nghị, series quảng cáo bắt đầu tiến vào giai đoạn quay hình. Bởi vì muốn đích thân xuất trận tham dự quay hình, cả đám mã nông suốt ngày chui nhủi trong phòng cày mã hóa hiếm khi được trải nghiệm một phen cuộc sống của giới nghệ sỹ, cả tháng mười một lượn qua lượn lại như con thoi giữa các studio.

Tay không bắt sói trắng: ý chỉ bỏ ra công sức không lớn, nhưng thu hoạch lại được món lời không nhỏ.

Mã nông ( Coding Peasant): các gọi hài hước về các chuyên viên lập trình dữ liệu máy tính.

Có một phần trong series, kể một câu chuyện về một nữ lập trình viên cả ngày tăng ca đối diện với máy tính mà suýt nữa đánh mất tình yêu.

Kịch bản film hoàn thành, hình ảnh đầu tiên là nữ diễn viên đầu bù tóc rối đối diện máy tính điên cuồng chuyển số liệu, lúc này di động nàng vang lên, chính là bạn trai gọi để hẹn hò với nàng. Bởi vì tiến độ gấp rút mà nàng đánh bất đắc dĩ cự tuyệt, vùi đầu tiếp tục gõ bàn phím. Màn ảnh liên tục chuyển cảnh, đều là nữ lập trình viên sau khi tiếp điện thoại cự tuyệt cuộc hẹn của bạn trai. Đến lần hẹn thứ năm, bạn trai rốt cục nổi giận, ở trong điện thoại chất vấn đến tột cùng là công tác quan trọng hay tình yêu của bọn họ quan trọng. Nữ lập trình viên xiết chặt tay nắm di động, cắn môi, chỉ nói một chữ: “Em......”

Đối phương ngắt điện thoại.

Nữ lập trình viên khóc, lưu chương trình lại, tắt máy tính, một mình ngồi trong văn phòng không tiếng động nghẹn ngào.

Không biết qua bao lâu, bên thân nàng đột nhiên có người đưa qua chiếc khăn tay, chà lau nước mắt cho nàng. Nàng ngẩng đầu, gương mặt lộ vẻ sửng sốt. Người vừa tới đưa di động của mình ra giơ lên trước mặt nàng, thương tiếc thở dài nói: “Em a, cứ luôn ngang bướng như vậy, nghĩ cái gì cũng đều giữ kín ở trong lòng.”

Tiếp theo màn hình quay về thời khắc lúc trước khi nữ lập trình viên ngập ngừng nói câu “Em......”, bên đầu micro kia, trên di động của bạn trai liền xuất hiện một hàng chữ:

Em yêu anh, cho dù bân rộn đến mấy, cũng không có thời khắc nào không nhớ đến anh.

Phân cảnh cuối cùng, hình ảnh dừng lại tại lúc nữ lập trình viên ngẩng đầu nhìn đến đối phương màn hình di động, nở nụ cười ngượng ngùng mà hạnh phúc.

Sau đó hình ảnh nhạt đi, lẳng lặng xuất hiện LOGO cùng Slogan: Reader người đọc tâm, nhìn thấu tâm bạn.

Hiển nhiên, là nữ giới duy nhất trong đám nguyên lão sáng lập, vai diễn nữ lập trình viên quang vinh này đương nhiên đặt ở trên vai Ngô Bội Bội. Thật lòng mà nói, bộ dạng Ngô Bội Bội kỳ thật rất không tồi, chẳng qua là một kẻ cực xứng danh cuồng công tác, mối tình đầu của cô, cũng là người yêu duy nhất chính là chịu không nổi điểm ấy mà chia tay với cô. Từ đó về sau cô lại càng thêm trầm trọng đem 120% nhiệt tình của bản thân cắm đầu vào công việc, thật tiếc cho một cô gái tài hoa đang thời thanh xuân mơn mởn mà không có người hỏi han.

Bất quá sau khi bản quảng cáo này phát hành, rất nhiều fan nam đều quỳ gối trước màn ảnh không thoát khỏi vẻ sầu muộn trong đôi mắt đẫm lệ mông lung nhưng lại sống chết ngang bướng của cô, sau lại càng bị nụ cười muốn nói lại thôi cuối cùng trên màn hình làm cho mê đắm đến chết đi sống lại. Cơ hồ là trong một đêm, vận đào hoa của đồng chí IT ngông cuồng Ngô Bội Bội đã ngập đến tận trần, hoa tươi mỗi ngày nhận được có thể đem cho bộ phận nghiên phát công ty lập thành thị trường bán buôn bán lẻ hoa tươi.

Không chỉ có Ngô Bội Bội, những đồng chí IT khác tham gia quay hình cũng đều thu hút rất nhiều fan theo các mức độ khác nhau. Bi thảm nhất trong đó là gã béo, gã bị an bài sắm vai một cái người bệnh toàn thân tê liệt triền miên nằm giường, sử dụng hệ thống thao tác ngữ âm, cũng có thể giống như người bình thường liên lạc cùng thế giới bên ngoài, thoải mái thao tác di động, thậm chí có thể sử dụng phần mềm phần mềm ngữ âm đính kèm mà lập trình, trình diễn một màn nghị lực Thép đã tôi thế đấy hiện đại khiến người cảm động. Bởi vì trước đó đã muốn dùng thủ đoạn tuyên truyền ra ngoài rằng những quảng cáo này đều là do nhóm kỹ sư phần mềm đích thân tham diễn, rất nhiều người xem đoạn quảng cáo thật sự tưởng rằng gã béo hình dung bỉ ổi này là nhân tài tàn tật, đều biểu lộ sự đồng tình với gã. Thậm chí còn có tổ chức hảo tâm đưa người hỏi thăm, hỏi gã béo có cần bọn họ giúp đỡ quyên góp từ thiện hay không, khiến gã béo thực sầu não, không rõ vì sao chỗ những người khác đều là được diễn cùng các người mẫu sinh đẹp, tới mà đến lượt chỗ mình lại đau khổ thế này.

Thép đã tôi thế đấy: Tiểu thuyết nổi tiếng của Nikolai A. Ostrovsky, với nội dung đề cao phương châm sống của nhân vật chính Pavel: Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người…. – wiki (tiểu thuyết Nga ạ, đọc không nổi =.=)

Đương nhiên, những chuyện này để sau hãy nói.

Trước khi quảng cáo phát sóng, ngoại trừ Từ Phỉ tự tin tràn đầy, tâm can mọi người đều có điểm kéo căng, không biết cuối cùng sẽ có hiệu quả như thế nào. Bất quá trước khi số mới của tạp chí kia phát hành, hệ thống di động thao tác ngữ âm tiềm năng phá vỡ mọi kết cấu IT cũ kỹ của công ty Cao Kỳ, vẫn là gợi lên một hồi nghị luận không nhỏ.

Ngày tạp chí xuất bản, đường dây điện thoại kết nối ra ngoài của công ty Cao Kỳ cơ hồ bị nổ tung. Có người ham mê di động hỏi khi nào thì di động đưa ra thị trường, có giáo sư đến từ học giới hàn lâm mời bọn họ tới tham gia hội thảo nghiên cứu, có đại lý di động muốn làm đại lý độc quyền, còn có mấy công ty tạp nham tới tìm kiếm hợp tác. Thậm chí ngay cả email cá nhân của Thái Dương cũng ở một đêm gian bị nhồi nhét, cũng không biết bọn họ là như thế nào mà tìm được địa chỉ email của cậu.

Cùng lúc đó, bên đài truyền hình đã liên hệ thời gian phát sóng quảng cáo. Dù cho có người quen làm mối, nhưng chân chính đàm phán, phí quảng cáo bọn họ phải trả vẫn là cao đến làm cho người ta nhức nhối. Một món tiền vốn đáng kể trong chớp mắt liền rơi vào trong túi người khác, mà bọn họ lại ngay cả một góc xu cũng chưa được sờ đến, loại cảm giác này thập phần khó chịu. Bất quá cũng không có biện pháp, cái gọi là không chịu bỏ mồi thì sao bắt được sói, làm một sản phẩm hoàn toàn mới, lực PR ở một mức độ nhất định sẽ quyết định thành tích tiêu thụ cuối cùng. Giá thành di động của bọn họ không thấp, không có sức cạnh tranh ở mặt trận giá cả. Định giá cuối cùng ở trong khoảng từ bốn ngàn đến năm nghìn đồng. Muốn thu hút người tiêu thụ đến mua sản phẩm của bọn họ, ắt phải khiến cho người tiêu thụ hiểu biết đến khả năng tối đa, tán thành chất lượng cùng đẳng cấp sản phẩm. Vậy nên bọn họ mới lựa chọn sư tử miệng lớn CCTV làm đối tác tuyên truyền ban đầu.

Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang (

舍不得孩子套不着狼

), ý chỉ muốn đạt được mục đích thì phải trả một cái giá tương ứng — giống câu Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.

Sư tử đại khai khẩu (

狮子大开口

): Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to =))). Đại khái mang ý nghĩa là rất tốn tiền.

Trung tuần tháng mười hai, nhóm di động đầu tiên xuất xưởng, Lý Lập Bang vật lộn mấy ngày không chợp mắt, bay qua bay lại giữa Bắc Kinh cùng xưởng sản xuất, rốt cục chống đỡ không nổi liền ngã bệnh. Thái Dương cùng Cố Văn Vũ ở trong công ty bận đến sứt đầu mẻ trán, căn bản không có thời gian về nhà, lại càng đừng nói đến việc tìm được thời gian rảnh đến chiếu cố hắn, Trương Gia lại đi công tác không ở Bắc Kinh, bọn họ đành phải thuê một gian phòng đơn trong bệnh viện cho Lý Lập Bang, đem người bỏ mặc ở bên trong, chính là mỗi ngày đều từ công ty phái người đi xem hắn có còn thở hay không.

Lý Lập Bang trong lòng chua xót, cảm thấy được bản thân đặc biệt đáng thương, một người lẻ loi nằm ở trên giường bệnh, trơ mắt nhìn trần nhà, ở trong lòng một trăm lần mắng Thái Dương là đồ bạch nhãn lang trọng sắc khinh bạn vong ân phụ nghĩa.

Bạch nhãn lang: ám chỉ những người vô tình vô nghĩa.

Ngày thứ ba nhập viện, Lý Lập Bang đang vươn móng vuốt treo bình truyền nước muối, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người đẩy ra, theo gió lùa từ hành lang, tiến vào là một cô gái đầu đội mũ beret quân đội màu xanh trên mặt mang kính chắn gió màu trà. Cô gái mặc áo lông đen cao cổ, đôi chân gầy trùm trong quần vải bố, chân đi một đôi ủng da lộn đế bằng, móc khóa trên ủng cũng không hề cài.

Có lẽ là bị khí thế của người mới tới làm khiếp sợ, Lý Lập Bang nhịn không được thụt vào trong ổ chăn, chỉ để lộ đôi mắt bên ngoài, thật cẩn thận hỏi: “Cô..... Cô tìm ai?”

Cô gái nhướn lông mi, nói câu “Ngại quá, đi nhầm rồi”, liền xoay người rời đi. Nhưng không quá mấy phút, cô lại quay về, khoanh tay dựa cửa, nghiêng đầu nhìn Lý Lập Bang một lát, đột nhiên hỏi: “Cậu là bạn học của Thái Dương hả?”

Lý Lập Bang sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”

Cô gái gật gật đầu, đi từng bước đến trước mặt Lý Lập Bang, Lý Lập Bang lại rụt vào trong ổ chăn. Mãi đến khi đối phương đem kính chắn gió gỡ xuống, Lý Lập Bang chớp chớp mắt, cảm thấy được này người này nhìn thật quen mắt, lại vô luận như thế nào cũng khi không ra đã gặp qua ở nơi nào.

“Tôi là chị họ Thái Nhu của Thái Dương, trước kia cậu đã từng tới nhà chúng tôi mừng tết, lúc ấy chúng ta đã gặp mặt, không nhớ sao? Cậu tên...... Lý Lập Bang đúng không.” Thái Nhu nghịch ngợm kính chắn gió trong tay, thoải mái ngồi xuống bên giường bệnh của Lý Lập Bang, hai chân nhàn rỗi duỗi ra phía trước, thon dài thẳng tắp.

“Chị họ? Chị là......” Trong óc Lý Lập Bang xuất hiện chính là hình tượng thục nữ tóc dài buông lơi đoan trang tao nhã, lại nhìn người trước mắt tóc toàn bộ chụp trong mũ beret một thân ăn vận trung tính, đầu óc có điểm liên kết không nổi.

Thái Nhu gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn Lý Lập Bang một cái, hỏi: “Cậu là bị sao vậy?”

Lý Lập Bang nhỏ giọng nói: “Phát sốt.”

Thái Nhu: “A, đáng thương quá.”

Lý Lập Bang: “Chị Thái Nhu, chị đến đây là......?”

Thái Nhu: “Tôi đến thăm bạn.”

Lý Lập Bang: “Bạn chị làm sao vậy?”

Thái Nhu: “Hey, không có hệ trọng gì, là bị nổ đứt một chân thôi.”

Lý Lập Bang: “......”

Bình luận

Truyện đang đọc