THẤT NIÊN CHI DƯƠNG

Vào nhà Tần Vũ mới nhìn thấy trên mặt Trần Trạch mang theo vết thương, không quá rõ ràng, nhưng khóe mắt có vết bầm tím.

“Sao lại bị vậy?” Tần Vũ thay giày, ném chìa khóa lên tủ giày thuận miệng hỏi.

Trần Trạch sờ vết thương ở khóe mắt mình, đau đến nỗi hắn “rít” lên một tiếng, “Lúc ở quán bar bị người ta đấm một quyền.” 

“Ồ.” Tần Vũ xoay người không để ý đến hắn nữa, trực tiếp đi về phía thư phòng.

Đêm xuân trong tivi đã sắp kết thúc, Trần Trạch nhìn bóng lưng Tần Vũ có chút thoát lực dựa vào tủ giày, một lát sau lại chậm rãi đi đến sofa ngồi xuống.

Trên sô pha còn ném chai bôi trơn hắn chưa kịp dùng trước khi ra khỏi cửa, hắn nhíu mày, lại tìm được nắp gen bôi trơn đậy lại, theo bản năng không dám nghĩ đến câu nói vừa rồi của Tần Vũ.

Hắn làm cái gì trong lòng mình rõ ràng, nghĩ đến khoảng thời gian này mình ở bên tai Tần Vũ “Lời nói hùng hồn” không khỏi cười khổ một tiếng.

Tần Vũ từ thư phòng cầm hòm thuốc đi ra, ném lên bàn trà. Trần Trạch ngẩng đầu có chút chờ mong nhìn Tần Vũ, Tần Vũ không nói gì, xoay người muốn đi.

Trần Trạch vội vàng kéo tay Tần Vũ lại. 

“Tiểu Vũ… Anh…” Hắn há miệng th0 dốc, không biết nên giải thích thế nào. Quả thật cũng không còn lời nào tốt để giải thích, Tần Vũ cũng không phải không cho hắn cơ hội.

“Buông tay.” 

Trần Trạch siết chặt tay, sợ Tần Vũ sẽ tránh khỏi hắn, vội vàng đứng lên ôm lấy Tần Vũ, “Đừng rời khỏi anh, Tiểu Vũ.” 

Tần Vũ hít một hơi thật sâu, nói lại lần nữa, “Buông tay.” 

“Không phải chúng ta đã nói xong sao? Mùng hai còn phải cùng nhau về nhà, ba mẹ đều ở nhà chờ chúng ta.” Trần Trạch lắp bắp nói, ý định đả động Tần Vũ, “Nhiều năm như vậy…” 

Tần Vũ ngắt lời hắn, “Bao nhiêu năm?” 

Trần Trạch suy nghĩ một hồi, mới nói: “Chúng ta quen nhau gần mười năm.”

Tần Vũ cười một tiếng, “Anh cũng biết mười năm, bỏ đi, sớm hợp sớm tan thôi, chúng ta đã chia tay rồi Trần Trạch.” 

“Bởi vì Lâm Kiêu?” Trần Trạch khàn giọng hỏi.

“Bởi vì anh, có điều… Không có cậu ta em cũng không nghĩ tới anh sẽ biến thành như vậy.” Tần Vũ đưa lưng về phía Trần Trạch, đôi mắt anh có chút chua xót, âm thầm hít vài hơi mới chặn lại cảm xúc trở về.

Trần Trạch buông tay ra, ánh mắt tối sầm xuống, “Anh chỉ không muốn em hiểu lầm.” 

Tần Vũ xua xua tay, “Miễn quá nhỉ, đều đã qua rồi.” 

Trần Trạch ngồi ở phòng khách cả đêm, tivi vẫn luôn mở, hắn nhìn người bên trong lặp đi lặp lại hát ca nhảy múa một chút cũng không yên lòng.

Vẫn hút thuốc nghĩ về chuyện mình đã làm trong năm nay.

Hắn không phủ nhận lúc trước không có Tần Vũ người kia sẽ hấp dẫn hắn, trên người Lâm Kiêu có đặc tính mà Tần Vũ không có. Nhưng hắn vẫn cảm thấy đó không gọi là tình yêu, chỉ là gia vị cho cuộc sống bình thường thôi, hắn có thể gạt Tần Vũ thậm chí lừa dối Tần Vũ đi ở chung với Lâm Kiêu, dù sao Tần Vũ vẫn sẽ chờ hắn. Chỉ cần canh chừng điểm mấu chốt của mình, chỉ cần hắn không thật sự động tâm với Lâm Kiêu, chỉ cần hắn đành nhiều thời gian ở cùng Tần Vũ hơn khi anh cảnh giác…

Đến lúc này Tần Vũ hoàn toàn rời khỏi hắn, hắn mới hiểu được đối với mình mà nói Tần Vũ rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng. Thế giới phồn hoa bên ngoài làm sao so sánh với củi gạo dầu muối trong nhà.

Đêm giao thừa bên ngoài tiếng pháo nổ vang trời, Trần Trạch mệt mỏi không chịu nổi, nghe tiếng pháo ngủ thiếp đi trên sofa, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa, tivi bị tắt, trong phòng khách vẫn như hôm qua trở về.

Hắn ngồi dậy xoa xoa mặt, qua rất lâu mới nghĩ đến chuyện đêm qua, ngay cả dép lê cũng không kịp mang trực tiếp chạy vào phòng ngủ. Cửa không khóa, đẩy ra, chăn xếp gọn gàng, bên trong không có ai, quần áo Tần Vũ treo trên móc áo cũng không thấy đâu.

Trần Trạch nhắm hai mắt, cả người đều như bị rút sạch tựa vào khung cửa.

“Anh biết sai rồi.” Hắn ngây người thật lâu mới rũ mắt lẩm bẩm nói.

Có điều căn phòng trống rỗng và không ai trả lời hắn. 

Tần Vũ và Trần Trạch khi ở cùng nhau hai người đều đã trưởng thành, phương diện kinh tế cũng rất độc lập. Căn nhà này là lúc Tần Vũ vừa tới học cao học, Trần Trạch mua, năm đó giá nhà không đắt, chỉ trả tiền trả trước cũng không tính là nhiều.

Mấy năm trước Tần Vũ làm đầu tư lại tự mình bỏ tiền mua một căn nhà ở gần thành phố đại học, cho thuê vài năm, năm ngoái mới thu hồi lại. Anh vốn định bán đi, không ngờ lúc này lại trở thành nơi có thể để mình tá túc. 

Tần Vũ kéo hành lý về phòng, thu xếp mấy bộ quần áo rồi đi ra sân bay.

Đêm qua anh tạm thời đặt vé máy bay hôm nay về nhà, cũng không thể chia tay rồi lại cùng Trần Trạch trở về.

Lúc về đến nhà đã là buổi tối, Tần Vũ đứng ở cửa nghe tiếng cười nói vui vẻ truyền đến trong phòng, ánh mắt đều ướt đẫm, năm đó mình vô pháp vô thiên chùn bước rời khỏi nhà cùng Trần Trạch ra ngoài, không ngờ kết quả lại là một thân chật vật trở về.

Tần Vũ tìm được chìa khóa mở cửa, cả gia đình đều ngồi ở phòng khách, lúc gặp anh còn rất bất ngờ, mẹ Tần vội vàng nghênh đón, một bên cầm lấy hành lý trong tay Tần Vũ một bên nhìn thoáng qua.

“Không phải nói rõ là… Trần Trạch không cùng con về à?” 

Tần Vũ miễn cưỡng cười cười, lúc này thấy người trong nhà trong lòng nhất thời kiên định hơn nhiều, “Không có, mẹ, công việc của ảnh bận rộn.” 

Tần Vũ nói xong ôm mẹ Tần lùn hơn anh một chút. 

“Ai da, lớn như vậy còn làm nũng.” Mẹ Tần cười tủm tỉm đẩy Tần Vũ ra, để cho anh vào nhà. 

Ba Tần ngồi trên sofa cùng anh trai Tần hàm nói chuyện phiếm, chị dâu ôm cháu trai nhỏ mới hai tuổi vẫy vẫy tay với anh, “Bảo bối, gọi chú đi.” 

“Chú.” Giọng cháu trai nhỏ non nớt kêu lên một tiếng.

Tần Vũ vui vẻ, đi qua muốn ôm cháu trai nhỏ, cháu trai nhỏ không quen biết anh, vội vàng quay mặt. 

“Ba, anh hai.” Tần Vũ đi đến bên cạnh ba Tần ngồi xuống.

Ba Tần hừ một tiếng, “Còn biết trở về à.”

Tần Vũ có chút ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, mấy năm nay anh quả thật xem nhẹ gia đình, sau khi ra ngoài học cao học rất ít khi trở về. Lần này trở về gặp ba mẹ già đi không ít, về sau mình cũng nên ở nhà tận hiếu đạo.

Anh trai bên cạnh cười, hỏi anh: “Sao chỉ có một mình em?” 

“Ờ, bên kia ảnh tương đối bận rộn.” Tần Vũ hơi xấu hổ nói với người nhà chuyện bọn họ chia tay, năm đó come out ba Tần có nói qua bảo anh đừng hối hận rồi mới nhớ tới nơi này còn có nhà. 

Sau đó mấy năm trong nhà tuy rằng tiếp nhận, nhưng thái độ trên mặt ba Tần đối với anh cũng không lạnh không nóng.

Tần Vũ ở trong phòng khách cùng ba Tần và anh trai nói chuyện phiếm, mẹ Tần ở trong phòng bếp bận rộn một hồi liền kéo anh vào phòng ăn.

“Trở về trễ như vậy, đói bụng rồi phải không?” 

Tần Vũ nhìn món ăn quen thuộc trước mắt đỏ bừng hai mắt gật gật đầu, “Cảm ơn mẹ.” 

“Đứa nhỏ ngốc.” Mẹ Tần vỗ vỗ tay Tần Vũ, “Mau ăn đi, một hồi sẽ nguội đấy.” 

Mẹ Tần thở dài, sờ sờ đầu Tần Vũ, “Có phải sống không tốt hay không, sao lại gầy nhiều như vậy?” 

Tần Vũ cúi đầu ăn cơm, chờ nuốt xuống xong mới lắc đầu, ẩm ờ nói: “Không có đâu ạ, rất tốt.” Nói xong lời này trong lòng chua xót không chịu nổi.

Mẹ Tần không ngừng gấp đồ ăn cho anh, “Ăn nhiều một chút, đói lả rồi phải không.” 

Phòng Tần Vũ còn giữ, là dáng vẻ lúc trước anh học trung học, vẫn chưa động qua. Trên đồ nội thất một chút bụi cũng không có, xem ra mẹ Tần thường xuyên vào quét dọn.

Buổi tối anh lăn qua lộn lại không ngủ được, trong dạ dày khó chịu, vẫn là nhịn không được đi vào phòng vệ sinh đỡ bồn cầu nôn mửa thật lâu mới hoãn lại.

Anh súc miệng, chống bồn rửa tay ngây người hồi lâu, trong lòng chua xót đau nhức, giống như bị người cứng rắn chém thành hai mảnh, cố gắng chịu đựng hồi lâu sau khi về đến nhà rốt cục bộc phát ra. Mỗi tế bào trong người đều kêu gào khó chịu, cuối cùng vẫn ôm mặt trốn trong phòng vệ sinh khóc đến rối tinh rối mù.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc