THẤT NIÊN CHI DƯƠNG

Tần Vũ mở cửa, ngó lơ hai người phía sau rồi đi vào. Lúc anh chuẩn bị đóng cửa thì bị Trần Trạch vịn tường đứng lên chặn lại, Trần Trạch đẩy cửa ra, khó chịu cau mày, cũng không biết có nhận ra Tần Vũ hay không, sửng sốt một chút lại chạy vào phòng vệ sinh.

Tần Vũ đứng ở trong phòng khách nhìn một hồi, xoay người muốn đi về phía thư phòng.

“Anh tới làm gì?” Lâm Kiêu cũng theo vào cửa, vẻ mặt không vui nhìn Tần Vũ.

Tần Vũ quay sang nhìn cậu ta. 

Lâm Kiêu châm chọc cười một tiếng, đi tới sofa ngồi xuống, “Không phải chuyển đi sao, bây giờ lại muốn trở về à?” 

Tần Vũ đánh giá một vòng trong phòng, cũng không nhìn thấy trong phòng có dấu vết Lâm Kiêu từng sống ở đây. Anh lấy chìa khóa cửa lớn ném lên bàn trà, lạnh lùng nói: “Chờ cậu trở thành chủ nhân nơi này mới có lập trường nói những lời đó.” 

Mặt Lâm Kiêu biến sắc, Tần Vũ xoay người vào thư phòng.

Trần Trạch súc miệng trên bồn rửa tay, sau khi nôn ra cả người thoải mái hơn nhiều, hắn lấy nước lạnh dùng sức vỗ mặt, đầu cũng chậm rãi tỉnh táo lại.

Lâm Kiêu dựa vào cửa lắc lắc chìa khóa trong tay cậu ta. 

Trần Trạch không để ý đến cậu ta, lau mặt lảo đảo ra ngoài. Lâm Kiêu cầm chìa khóa trên tay, nhìn trái nhìn phải như đồ chơi vui nhộn, theo bước chân Trần Trạch đi vào phòng khách.

Trần Trạch đến cửa thư phòng thì dừng lại, cửa khép hờ, hắn không vào, liền dựa vào tường cách cửa không xa, ánh mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm khe cửa đang khép hờ.

Tần Vũ tìm một cái vali, cẩn thận cất sách của mình vào, sách rất nhiều, một lần mang không hết. Có điều sau này anh cũng không định quay lại, cũng chỉ chọn một ít sách mình thích, trên thị trường hiện nay khó tìm mua và sách thường hay dùng đến.

Trên bàn làm việc còn đặt ảnh của anh, là lúc anh vừa mới làm việc không lâu, Trần Trạch chụp cho anh ở trường. Tần Vũ cầm khung ảnh lên, lúc lấy ảnh ra mới phát hiện phía dưới còn có một tấm ảnh chụp chung của hai người, khi đó bọn họ còn chưa ở bên nhau, cả hai đều có cảm giác chỉ là không rõ ràng, thoạt nhìn ngây ngô lại tốt đẹp.

Tần Vũ dựa vào ghế, nghĩ đến chuyện năm đó và cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy trong lòng chua xót, anh vỗ vỗ mặt mình, khôi phục tinh thần lại. Đã như vậy, cần gì phải vì chuyện không liên quan đến mình mà khổ sở với người khác.

Anh đem ảnh chụp bỏ vào trong ngăn kéo, kéo vali của mình ra ngoài.

Trần Trạch đứng ở cửa nhìn anh, chắc là do ảnh hưởng của cồn, mày vẫn luôn nhăn.

Tần Vũ vừa đi ra cửa vừa nói: “Tôi mang sách đi, chìa khóa đặt trên bàn trà.”

“Anh uống hơi nhiều.” Trần Trạch nhỏ giọng nói.

Tần Vũ nhìn hắn một cái, Trần Trạch lại nói lần nữa, “Anh uống hơi nhiều, chuyện vừa rồi…”

Tần Vũ cười, ngắt lời hắn: “Anh không cần phải giải thích với tôi.” 

Trần Trạch hít sâu một hơi, xoa xoa mặt gật đầu, “Được, em định đi à? Anh đưa em đi.” 

“Không cần, anh uống thành như vậy, tôi không muốn cùng anh tẫn tình.” Tần Vũ xua xua tay với hắn, làm lơ Lâm Kiêu vẫn còn ngồi trên sofa, đi ra cửa.

Trần Trạch theo anh đến cửa, Tần Vũ vào thang máy rời đi, sửng sốt hồi lâu mới chuẩn bị đóng cửa.

Lúc thấy Lâm Kiêu còn ở trong phòng hắn ngẩn người, “Cậu còn chưa đi?” 

Lâm Kiêu kéo dài âm điệu “ồ” một tiếng, lắc lắc chìa khóa trong tay với hắn, “Cho em?” 

Trần Trạch dạo một vòng trong phòng, không tìm được công cụ đánh người, không kiên nhẫn hỏi cậu ta: “Cậu có đi hay không?” 

“Đừng vô tình như vậy, chuyện vừa rồi bị người cắt ngang còn có thể tiếp tục.” 

Trần Trạch nghe Lâm Kiêu nói đau đầu muốn nứt ra, hắn cầm lấy gạt tàn trên bàn trà ném vào tường, “Cậu cút cho tôi! Tôi mẹ nó trước nay chưa từng thích cậu!” Hắn ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, nghẹn ngào nói: “Anh cũng biết sai rồi, anh sai rồi còn không được sao…” 

Gần đây trong tay Trần Trạch không có hạng mục lớn, hắn xin nghỉ một thời gian ở công ty, sau khi Tần Vũ trở về, hầu như mỗi tối hắn đều ở dưới lầu bên kia trông coi, nhìn người kia tan làm về nhà, buổi sáng lại ra ngoài làm việc một mình.

Hắn muốn giải thích với Tần Vũ, nhưng đôi lúc người ta nghi ngờ, làm sao có thể nghe được lời nói một chiều của người khác. Huống chi hắn cũng biết giá trị tín dụng của hắn ở trước mặt Tần Vũ đã sớm dùng hết.

Tần Vũ sẽ không tin tưởng hắn nữa.

Buổi sáng hôm nay Tần Vũ đi ra ngoài cửa tiểu khu sau đó bỗng nhiên quay lại, xe của Trần Trạch dừng ở dưới tòa nhà bên cạnh, hắn không dám để Tần Vũ nhìn thấy, sợ Tần Vũ cảm thấy hắn lì lợm đeo bám.

Thấy Tần Vũ đi tới, hắn hơi chật vật khởi động xe, muốn từ cửa lớn bên kia đi ra. 

Lúc xe vừa khởi động, Tần Vũ cũng đã đi tới rồi, đứng ở ngoài gõ cửa sổ xe.

Trần Trạch mở cửa sổ xe ra, một mùi khói nồng nặc xộc đến. 

Tần Vũ cau mày lên xe, lúc đóng cửa lại mở cửa sổ xe ra, nói: “Đưa em đến trường học đi.” 

Trần Trạch có chút không dám tin mà nhìn anh, một lát sau mới liên tục gật đầu, “Được.” 

Dọc theo đường đi Tần Vũ cũng không nói gì, vẫn dựa vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Trần Trạch thật cẩn thận lái xe, sợ đánh thức Tần Vũ. 

Khi đến cổng trường, Tần Vũ mở mắt, duỗi thắt lưng, khách khí nói: “Cảm ơn, làm phiền anh.” 

“Không có gì, dù sao anh cũng tiện đường.” 

“Về sau đừng hút nhiều thuốc quá.” Tần Vũ cười cười.

“Ừm.” 

“Cũng không cần đến nữa.” Tần Vũ không nhìn Trần Trạch, nói xong xoay người xuống xe.

Trần Trạch ngơ ngác, hắn vốn tưởng rằng Tần Vũ sẽ chủ động nói chuyện với hắn là một khởi đầu tốt. Hắn cười khổ hai tiếng, nhìn Tần Vũ đi vào trường học một lát sau mới khởi động xe.

Trách ai được, hắn có ngày hôm nay đều do tự mình tìm.

Không gặp Tần Vũ, hắn nhớ Tần Vũ, có điều không còn tự mình lái xe, mỗi ngày hắn đều đến tàu điện ngầm canh đúng giờ, nhìn Tần Vũ về đến nhà mới có thể an tâm quay về nhà ngủ.

Không quá mấy ngày liền bị cảm, Trần Trạch ôm chăn nằm trên sofa hắt hơi đột nhiên nghe thấy tiếng người mở cửa.

Trần Trạch tưởng Tần Vũ, vội vàng đứng lên, kết quả thấy Lâm Kiêu xách theo một đống đồ to đùng đi đến.

Sắc mặt Trần Trạch dần dần tối sầm lại, “Chìa khóa từ đâu ra?” 

“Lấy trên bàn trà nhà anh.” Lâm Kiêu vẻ mặt tự nhiên nói, “Nghe nói đã lâu rồi anh không đi làm, bị bệnh sao?”

Trần Trạch hít vào một hơi, bất lực ngồi xuống sofa.

“Để chìa khóa xuống, cậu đi đi.” 

Lâm Kiêu thở dài, có chút ngượng ngùng nhìn Trần Trạch, “Ngày đó là em không đúng.” 

Trần Trạch cười lạnh một tiếng, khó chịu chống trán mình, “Không phải lỗi của cậu, là do tôi không nói rõ ràng. Chuyện trước đây tôi có lỗi với cậu, tôi không nên vì cảm thấy mới mẻ mà lãng phí thời gian của cậu.” 

“Vì sao không thể thử xem?” 

Trần Trạch cười cười, dựa vào sofa có chút mờ mịt nhìn căn nhà đã sớm không giống nhà, khàn giọng nói: “Không có Tiểu Vũ, tôi cái gì cũng không còn.” 

Lâm Kiêu nhìn Trần Trạch, Trần Trạch trong khoảng thời gian này đã thay đổi rất lớn, trước kia rất ít khi nhìn thấy cảm xúc chán nản trên người hắn. Rõ ràng khi đó ở cùng với mình hắn mới là người thoải mái nhất, không ngờ mất đi Tần Vũ lại là đả kích lớn với hắn.

Hơn nữa thái độ chán ghét mình bày trên mặt hắn rõ ràng như vậy, vẫn là thua rồi. Lâm Kiêu thở dài, đặt chìa khóa lên bàn trà, nói một câu “xin lỗi” xoay người rời đi.

Lúc Tần Vũ tan làm đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại lạ, anh vốn tưởng rằng là học sinh nào gọi tới.

“Xin chào.” 

Giọng nam bên kia điện thoại mang theo nụ cười hỏi anh, “Xin chào, là Tần Vũ sao?”

“Đúng, ai vậy?” 

“Tôi là bạn học của anh trai em, họ Lục.” 

_

Lan: chuyến này thấy tía rồi anh Trạch ơi tình địch xuất hiện (˵ ͡° ͜ʖ ͡°˵) hàng này chắc lượng lắm anh Trạch ơi cố mà giữ vợ có kĩ. Không là tấm thiệp mời trên bàn, thời gian địa điểm rõ ràng nha. 

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc