THẤT NƯƠNG (XUYÊN VIỆT CHI TIỀN DUYÊN NGỘ)

Edit: Rùa River

Thất Nương ở trong Lưu phủ chớp mắt đã qua ba tháng, dần dần cũng trở nên quen thuộc với mọi người.

Nàng đối với nha hoàn tôi tớ trong phủ rất tốt, ôn nhu nhẹ nhàng, đừng nói mắng chửi, ngay cả nói chuyện cũng chưa bao giờ to tiếng.

Nhưng nếu hạ nhân có chút gì không phải, nàng chỉ cần hạ một ánh mắt, lập tức sẽ không ai dám coi thường chậm trễ nữa.

Hạ nhân Lưu phủ lén lưu truyền một lời đồn đãi: vị Nhị tiểu thư này không biết chừng thật sự là con rơi của lão gia bên ngoài, nếu không khí chất uy nghiêm tại sao lại giống lão gia như vậy? Lại có lời đồn nói nàng là quý nữ thế tộc, bởi vì trong nhà gặp rủi ro, lại tình cờ cứu được lão gia nên mới được lão gia thu dưỡng.

Tóm lại, lời nào cũng có, mấy người Bùi nương hiểu rõ nội tình lại ngậm miệng không nói gì về thân thế của Thất Nương, cho nên không ai biết thật giả thế nào.

Nhưng có một điều tất cả mọi người đều khẳng định, Nhị tiểu thư nhất định là con nhà danh môn, bởi vì khí độ tao nhã cao quý của quý tộc thiên kim không phải một sớm một chiều dễ dàng luyện tập được.

Bên ngoài đồn đại sôi nổi, bên trong Tây Tử Lâu lại yên ả tĩnh lặng.

Lúc này, Thất Nương hai tay bóng nhẫy dầu vừng, thư thái ngồi một bên đốc thúc Song My đọc sách viết chữ.

Con gái trời sinh đều thích làm đẹp, ngày đầu tiên đến Lưu phủ, Thất Nương đã bắt đầu tự mình chăm sóc nhan sắc, mỗi ngày đều dùng nước gạo dấm chua rửa mặt cho mịn da.

Thất Nương thừa nhận khuôn mặt hiện tại này của nàng cũng có thể coi là có nhan sắc.. Nhưng hai bàn tay lại vô cùng thê thảm, mà phương pháp dưỡng sắc tốt nhất đương nhiên là dùng dầu thực vật để mát xa.

Đầu tiên nàng sai người mua dầu vừng loại thượng đẳng, loại bình thường thường hay bị lẫn ít tạp chất, vì thế phải chọn loại tốt nhất, trong suốt không một chút tạp chất.

Dần dần qua một thời gian hai tay của nàng bắt đầu trở nên mềm mại không còn thô ráp như ban đầu nữa.

Sau đó, hưng phấn nổi lên, nàng còn sai Song My, Hồng Miên giúp nàng mát xa toàn thân, hiện tại da dẻ nàng toàn bộ đều trắng nõn lại trơn mềm, giống như da em bé khi người ta nhìn đều chỉ muốn cắn yêu một cái, Song My, Hồng Miên nhìn thấy đều muốn xuýt xoa hâm mộ.

Thất Nương đối với các nàng trước nay đều hào phóng, liền tặng mỗi người một lọ.

Nàng xem thời gian đã gần đến giờ, liền dặn Song My đem văn vẻ viết lại một lần, sau đó trở lại chính sảnh.

“Song My lại luyện chữ sao?” Lưu Thành Hề mang theo thư đồng phía sau xuất hiện.

Mấy tháng qua, Lưu Thành Hề cứ đến giờ này lại chạy đến Tây Tử Lâu, ngay cả thư đồng Thiên Nhai của hắn đều cùng với Song My, Hồng Miên cùng nhau hỗn nháo.

Mấy tháng cùng Thất Nương ở cùng một chỗ, Lưu Thành hề mới biết được con người thật của vị tiểu thư khuê các trong mắt mọi người này và bề ngoài hoàn toàn trái ngược.

Nhớ khi Thất Nương vừa vào phủ chưa được bao lâu, Lưu Thành Hề biết Ngũ Khê thành mở một tiệm bánh của Lý thị. Bánh điểm tâm Lý thị rất nổi tiếng ở kinh đô, hắn muốn mua một chút đồ ăn ngon cho Thất Nương.

Nhưng từ Đan Phượng thành đến Ngũ Khê thành kỵ mã đều chỉ qua lại vào ban ngày, cho nên muốn đi chỉ có thể trốn học.

Hôm đó hắn sai Giang Kiếm đi truyền một cái tin tức vớ vẩn nào đó cho bạn cùng trường Chu Lăng, Chu Lăng chờ Giang Kiếm đi mới nói lại với tiên sinh, Lưu Trường Khanh không được khỏe, Lưu Thành Hề xin phép nghỉ một ngày về nhà hầu cha, tiên sinh nhận ra Giang Kiếm nên tin là thật.

Không ngờ rằng viện trưởng Đinh Trường Lăng biết được, gửi thư thăm hỏi, lúc này chuyện mới vỡ lở.

Lưu Trường Khanh giận dữ, tưởng Giang Kiếm giúp Lưu Thành Hề trốn học liền trách phạt Giang Kiếm.

Lúc này Thất Nương đi tới, nói: “Phụ thân hiểu lầm Giang Kiếm rồi, đại ca từ sáng sớm còn nói thấy cha ho nhiều, có chút lo lắng cho phụ thân nên nói với Thất Nương cho Giang Kiếm tới xin phép tiên sinh.” Vốn Lưu Thành Hề còn có “tiền án”* trước đó, tất cả mọi người đều tưởng hắn lợi dụng lòng tốt của Thất Nương mà lừa nàng xin phép giúp, mà Giang Kiếm lại cho rằng Nhị tiểu thư tốt bụng giúp hắn giải vây nên vô cùng cảm kích, ngay cả Lưu Thành Hề cũng nghĩ nàng là hảo tâm nói giúp, cuối cùng người bị phạt còn lại mỗi Lưu Thành Hề.

*tiền án: nguyên văn: vết xe đổ

Chuyện như thế cũng lặp lại thêm mấy lần, kết quả mỗi lần bị phạt vẫn chỉ có mình hắn… Rốt cuộc khi hắn có thể khẳng định muội muội này của hắn mỗi lần đều là cố ý, thì đã chịu không ít khổ rồi.

Sau vài lần nói chuyện tán gẫu than thở với Song My, nha hoàn bên người của vị muội muội hiền lương thục đức (có lẽ là để moi thông tin), hắn cuối cùng cùng hiểu được rằng trong mắt nàng, hắn chính là một đầu dê béo chịu tội.

Một nữ tử nội tâm không giống bề ngoài như vậy, thật sự khiến cho Lưu Thành Hề mở rộng nhãn giới, hơn nữa mọi người lại cư nhiên đều nhìn không ra.. Lẽ ra một nữ tử không đơn giản như vậy trước đây nhất định sớm khiến cho hắn phản cảm không thèm để ý đến, nhưng điều khiến hắn buồn bực hơn lại là hắn cư nhiên không có cách nào để chán ghét nàng.

Có một lần ở nơi không người hắn hỏi Thất Nương tại sao nàng đối với người ngoài lại tốt hơn so với đại ca như hắn?

Câu trả lời ấy, cả đời hắn đều nhớ rõ, Thất Nương đôi mắt cười như không cười, trong con ngươi có chút đắc ý giảo hoạt lưu động một tia sáng kỳ dị động lòng người: “Đại ca là nhân trung chi long (rồng trong loài người), tại sao lại nghĩ tính kế cho hạ nhân là lợi hại? Hơn nữa, đối phó với một người không có khả năng tự bảo vệ có gì là thú vị, Thất Nương thật cảm thấy cái suy nghĩ tự cho mình là quyền quý mà ỷ thế hiếp người chẳng có gì là hay ho.”

Từ đó về sau Lưu Thành Hề không còn lợi dụng Giang Kiếm chịu tiếng xấu thay cho mình nữa.

Song My nghe thấy tiếng thiếu gia ngẩng đầu nói: “Đúng vậy thiếu gia, tiểu thư nói chữ của ta đã tốt hơn rất nhiều! Người nhìn xem..” Nàng đem tờ giấy có viết chữ của mình nâng niu như trân bảo đem tới cho thiếu gia xem.

“Xoảng!” một tiếng vang lên, mọi người đồng loạt quay lại nhìn, bình hoa vừa rồi còn đặt trên bàn đã vỡ nát tung tóe trên mặt đất.

Song My ngây người một lát, nước mắt lập tức trào ra, khóc oa oa: “Nhị tiểu thư..” Phen này thảm, bình hoa này không biết quý giá thế nào, nàng có thể đền hay không đây?

Thất Nương nhìn thoáng qua, không nhanh không chậm đưa tay lau nước mắt cho Song My, nói: “Ngươi gấp cái gì? Không phải còn có đại thiếu gia ở đây sao?”

Lưu Thành Hề ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt ý hỏi: “Tại sao lại là ta?”

Thất Nương nhướn mi: thế chẳng lẽ lại là ta?

Lưu Thành Hề thấy nàng quay đầu lại nhìn Song My đang khóc, mi mắt cụp xuống: có phải là báo ứng đây không? Trước đây hắn khiến Giang Kiếm chịu tiếng xấu thay cho mình, hiện giờ lại có nhị vị chủ tớ này bắt hắn chịu tội thay.

Hắn thở dài, có phải kiếp trước mình nợ hai người này?

Song My nhìn người này, rồi lại nhìn người kia, Thất Nương khóe miệng khẽ cười: “Ngươi nhìn ta làm gì? Còn không cám ơn Đại thiếu gia!”

Song My mừng rỡ, nước mắt nói ngừng là ngừng lại luôn: “Cám ơn Đại thiếu gia, Đại thiếu gia thực tốt!” Nàng biết chỉ cần có Nhị tiểu thư bên cạnh là mình nhất định sẽ không có việc gì.

Thiên Nhai lúc này còn chưa phục hồi lại tinh thần: tại sao Song My đánh rơi bình hoa mà lại muốn cám ơn thiếu gia nha?

Lưu Thành Hề chớp mắt, không cam lòng nói: “Vậy cũng không phải không được. Song My hiện tại đã học được mấy tháng, chỉ cần qua được hai cửa khảo hạch của ta, chuyện cái bình cho dù là ta đánh vỡ cũng không sao.” Thiên Nhai lúc này mới hiểu.

Thất Nương nói lại: “Còn thế nữa, huynh một đại nam nhân cũng đi chấp nhặt với một tiểu nha đầu mười hai tuổi mới tập đọc sách được ba tháng. Những điều huynh học được nếu không sợ thua thì so với ta xem!”

Lưu Thành Hề cười hì hì: “Thất Nương nhà ta chỉ sợ là thiên hạ đệ nhất tài nữ, ngay cả phụ thân là trạng nguyên cũng phải công nhận, ta mà thua thì có gì lạ?”

Thực ra là mấy ngày trước, Lưu Trường Khanh kiểm tra xem Lưu Thành Hề học tập đến đâu, nhân tiết trời vào thu liền lấy đề mục là hoa cúc muốn hắn làm một bài thơ. Lưu Thành Hề làm được một bài cũng tàm tạm, liền muốn Thất Nương cũng làm một bài.

Thất Nương suy nghĩ: nếu đề tài vịnh cúc mà lấy bài Ẩm tửu của Đào Uyên Minh ý cảnh tốt nhất nhưng chỉ sợ quá mức khoa trương, thế nhưng lại không thể quá tầm thường, cuối cùng ngẫm kỹ hay là đạo bài vịnh cúc của Hoàng Sào.

“Đãi đáo thu lai cửu nguyệt bát

Ngã hoa khai hậu bách hoa sát.

Xung thiên hương trận thấu kinh đô,

Mãn thành tận đới hoàng kim giáp.”

Câu “Xung thiên hương trận thấu Trường An” bị Thất Nương đổi thành “Xung thiên hương trận thấu kinh đô”, Lưu Trường Khanh nghe xong mặt mày tươi rói, khen ngợi: “Có con như thế, phụ thân còn gì phải cầu.”

Thất Nương không để ý tới Lưu Thành Hề quay người nói với Song My: “Đại thiếu gia muốn khảo hạch ngươi, ngươi hãy nghe xem hắn ra đề như thế nào. Ta cũng muốn xem mấy tháng nay ngươi tiến bộ thế nào.”

Song My nhất thời mặt nhăn nhó, Lưu Thành Hề nhếch miệng cười: “Sẽ không quá khó, chúng ta làm câu đối, ta ra vế trên, ngươi đối vế dưới, nghe cho kỹ: “Khê thủy quy hà thủy, hà thủy quy giang, giang quy hải, hải khoát thiên không.”* có phải là đơn giản lắm không?”

* Suối nước chảy về sông nhỏ, sông nhỏ chảy về sông lớn, sông lớn chảy ra biển, trời cao biển rộng.

Câu đối này nghe ra có vẻ đơn giản, nhưng có quy tắc của nó, đối được cũng không phải dễ dàng, Song My hai mắt lại không kiềm chế được liếc Thất Nương.

Thất Nương trong lòng vừa động, nói: “Song My, còn nhớ chuyện ta kể cho ngươi nghe không? Chuyện người nông phu và con rắn, chuyện mấy con vật đó?”

Song My ngẩn ngơ, nhớ tới hai ngày trước tiểu thư kể cho nàng nghe chuyện rắn gì đó cùng nông phu, nàng lúc ấy còn hỏi tiểu thư vì sao người nông dân hảo tâm không có hảo báo, tiểu thư giận dữ nói: “Song My còn quá nhỏ, chuyện đời trải qua còn quá ít, không biết trên đời này lòng người hiểm ác, thế giới này từ trước đến nay đều là cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm, đây là cách sinh tồn của của sinh vật…”

Nàng bỗng nhiên sáng tỏ, kêu lên: “Đại thiếu gia, Nhị tiểu thư, ta sẽ đối là: ‘Đại ngư cật tiểu ngư, tiểu ngư cật hà, hà cật thủy, thủy lạc thạch xuất’.*”

*Cá lớn nuốt cá nhỏ, cá nhỏ nuốt tôm, tôm nuốt nước, nước chảy lộ ra mặt đá ( thủy lạc thạch xuất – có nghĩa là để lộ ra sự thật bên dưới).

Thất Nương mỉm cười: “Song My của ta không phải quá ngốc đâu.” Song My thở nhẹ một tiếng, biết rằng mình qua ải.

Lưu Thành Hề thế mới biết cái gì gọi là minh sư xuất cao đồ, trợn mắt há mồm hỏi: “Thất Nương, muội có chắc là chỉ dạy nàng trong ba tháng?”

Thất Nương mỉm cười: “Đại ca đánh cuộc thì phải chịu, không được chối cãi.”

Bình luận

Truyện đang đọc