THẤT PHU NHÂN

“Thất phu nhân, vương gia mời phu nhân tới thư phòng”! Lộ Nguyên âm điệu bình tĩnh làm người ta nhìn không ra tâm tình của hắn.

“Phu nhân, là Lộ Nguyên thị vệ,làm sao bây giờ, Vương gia có hay không trừng phạt phu nhân?” Tử Vân nghe xong lo lắng gấp đôi đứng ngồi không yên ở trong phòng.

“Thôi được rồi, đừng vòng quanh nữa, phòng này đâu có lớn, ngươi cứ đi như thế đầu ta cũng muốn hôn mê đây này”. Lộ Tùy Tâm thật là phục nha đầu này, nàng còn không lo nha đầu này lo lắng cái gì a, dù sao chạm mặt Vũ Mặc Nhiên cũng là chuyện sớm hay muộn.

“Nhưng…” phu nhân làm sao vẫn bình tĩnh như vậy? Vương gia không giống Đại phu nhân, nổi danh vô tình, huống chi phu nhân không phải đã nói Vương gia cố ý vứt bỏ phu nhân sao?

“Được rồi, ngươi ở lại đây” khóe miệng khẽ cười, rốt cuộc đã tới.

“Đi thôi”, đi ra khỏi phòng, Lộ Tùy Tâm buồn cười, thì ra Vũ Mặc Nhiên sợ nàng chạy trốn a, sai tâm phúc đi thì không nói làm gì, phía sau còn có một đám thị vệ sao?Xem ra mười phần là muốn đánh đòn phủ đầu với nàng a!

“Thất phu nhân, mời” Lộ Nguyên vung tay lên nhưng khó nén tia ngoài ý muốn, hắn đối với Thất phu nhân không tính là xa lạ, nhưng hôm nay Thất phu nhân có điểm khác biệt mà lại không biết khác biệt ở chỗ nào!

Chậm rãi thưởng thức phong cảnh bốn phía, Lộ Tùy Tâm trên người tỏa ra khí chất khiến Lộ Nguyên phải để mắt.

Vương phủ này thật không phải nơi có thể hình dung, giả sơn du thủy, danh hoa dị thảo, các khu đình nhàn nhã ở khắp nơi cho thấy Lộ Vương này rất có khí phái, trong nhà hắn cứ như một thiên hạ thu nhỏ vậy, so với hoàng cung của Thiên Vũ hoàng triều, Vương phủ Vũ Mặc nhiên diện tích chắc không nhỏ hơn là bao,thật là quá phô trương đi.

Ai!, thử nghĩ mấy nhà cao tầng ở hiện đại xem, xây ở đây ba mươi tầng cũng đủ cho hàng trăm gia đình sinh sống rồi.

Những thứ này đối với nàng cũng vô dụng, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Không biết Vũ Mặc Nhiên có thẹn quá hóa giận ném cho nàng một phong hưu thư không a? bất quá, trực giác cho nàng biết nàng không có cái vận khí tốt như vậy, hy vọng Vũ Mặc Nhiên đừng quá tức giận, nếu không…nếu không nàng sẽ không phải chịu đựng chờ cơ hội đến, phí cả đầu óc.

“Vương gia, Thất phu nhân đã được đưa tới” Lộ Tùy Tâm như đang đi vào cõi thần thiên nghe thấy thanh âm thì lấy lại bình tĩnh.

“Vào đi’ Lãnh tình vương, thanh âm cũng lạnh lùng làm cho người ta không thoải mái, Lộ Tùy Tâm thật tò mò rốt cuộc cái tên mà Uông Tùy Tâm yêu trông như thế nào.

“Thất phu nhân, mời” Lộ Nguyên mở cửa đưa tay vào phía trong rồi quay sang nói với Lộ Tùy Tâm.

Xem bày biện bên trong cũng đủ hiểu, đơn giản thanh thoát, cũng nhìn ra được tính cách của chủ nhân, Lộ Tùy Tâm vừa mới bước vào đã cảm nhận thấy một nơi cô lãnh, dời tầm mắt nhìn vị nam nhân trong phòng, Vũ Mặc Nhiên này coi như là suất ca a! Nhưng lại có chút khác biệt so với hai vị họa thủy ở Du Nhiên cư, mày kiếm mắt sáng, trong mắt như hàn băng ngàn năm, đôi mắt sắc như đao có vẻ nguội lạnh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hồng hồng, trên người mặc một bộ cẩm bào màu đen, toàn thân tản mát cô lãnh nhìn vào cũng tự biết chớ có lại gần hắn, nam nhân này từ ngoài vào trong đều phát ra hơi thở lạnh như băng.

“Nhìn đủ chưa?” thanh âm so với bề ngoài của hắn còn lạnh hơn.

“Chưa đủ, mặc dù nhìn ngươi so với mùa đông chẳng khác nhau là mấy nhưng xét trên một phương diện, nhìn ngươi cũng rất đã mắt” Lộ Tùy Tâm trả thật tâm trả lời, a, trợn tròn mắt sao?

“Ngươi…”Khuôn mặt lãnh khốc của Vũ Mặc Nhiên lộ ra vẻ bất khả tư nghị, đây là Uông Tùy Tâm mà hắn biết sao?

“Ngươi không phải Uông Tùy Tâm?” cảm giác không phải, nhưng Vũ Mặc Nhiên biết điều này là không thể. Thứ nhất, trên đời không có người nào giống nhau đến vậy, thứ hai, chưa có người nào dám ở trước mặt hắn lại không coi ai ra gì, bất quá, Uông Tùy Tâm bây giờ chắc chắn không phải là Uông Tùy Tâm trước kia mà hắn biết, nhướng mày thận trọng đánh giá người trước mắt, vẫn quen thuộc, y phục vải thô mà vẫn toát ra khí chất thanh nhã, trong trí nhớ của hắn Uông Tùy Tâm một thân kiêu ngạo, nhưng bây giờ nàng tóc dài đến eo để tự nhiên sau lưng, trên đầu không một vật trang sức, ánh mắt cũng không đúng, ngày trước luôn nhìn hắn đầy say đắm nhưng giờ chỉ nhàn nhạt chăm chú. Nàng, thật thay đổi rồi.

Cúi đầu, che giấu dị cảm trong lòng, người có thể biến thành khác biệt như vậy sao?

“Ta quả thật không phải Uông Tùy Tâm trước đây” Lộ Tùy Tâm khóe miệng lộ ra cười, nàng nói là thật, tin hay không tùy vào hắn.

“Ngươi hận ta” không phải câu hỏi mà khẳng định.

Nàng kì quái nhìn qua Vũ Mặc Nhiên xoay người, không thấy rõ vẻ mặt hắn lúc này, hắn nói vậy có hàm ý gì?

Lộ Tùy Tâm suy nghĩ một chút, nhưng cũng không rõ dụng ý của vị Lãnh tình vương này là gì?

“Vương gia, người nói thế là sao?” Nam nhân này biểu hiện vượt quá dự liệu của nàng, nam nhân đến cốt nhục của mình vẫn giữ nguyên ánh mắt lạnh lùng vô tình như vậy, hắn đối với nàng coi như là tiểu thiếp tạm thời rồi vứt bỏ không phải cũng thái độ như thế sao, cứ như thể hắn vô tình gây ra lỗi lầm vậy?

Vũ Mặc Nhiên quay người lại, nhìn chăm chú vào nàng, nàng sợ sao? Sợ hắn một lần nữa làm tổn thương nàng sao? Không biết tại sao khi nghĩ vậy, Vũ Mặc Nhiên trong lòng lại sinh ra hy vọng nàng sợ ý nghĩ của hắn.

Theo bản năng trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, hắn cười để cho Lộ Tùy Tâm biết nam nhân cũng có thể dùng như hoa trán phóng để hình dung, khuôn mặt nguội lạnh vô tình bởi vì vẻ cười như gió xuân yếu ớt, hơi thở lạnh như băng có thêm tia động tình lục ý, nam nhân này cười rất mê người. Lộ Tùy Tâm thầm nghĩ, xem ra hắn muốn khiêu chiến tầm mắt của nàng.

Híp mắt lại đánh giá người trước mắt, Lộ Tùy Tâm ngày càng thấy bất an, tên này có ý đồ gì? Muốn dùng sắc đẹp để mê hoặc nàng sao? Nàng không phải Uông Tùy Tâm, chiêu này vô dụng rồi a.

Hai người tâm tư khác nhau im lặng hồi lâu, không khí nhất thời cứng lại.

Lộ Tùy Tâm quét mắt một vòng quanh phòng, ánh mắt rơi vào tủ sách phía sau lưng Vũ Mặc Nhiên. Oa, tủ sách này thật hoành tráng nha! Không nhìn ra Vũ Mặc Nhiên lại có sở thích này!

Vũ Mặc Nhiên vẫn nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng chăm chú mới hướng tầm mắt nhìn sang,ánh mắt không khỏi cười, xem ra phòng sách này lại lấy lòng nàng một lần nữa, hắn nhớ rõ lần đầu tiên hắn đưa nàng tới thư phòng này, mắt của nàng sáng rực lên, bở vì có sách nàng tốn không ít thời gian để tìm kiếm.

“Thích đọc sách gì, sau này có thể đến đây lấy”. Lời nói thốt ra không chỉ Vũ Mặc Nhiên cảm thấy kinh ngạc mà còn dọa cả Lộ Tùy Tâm.

Cúi đầu, ánh mắt Lộ Tùy Tâm lộ ra suy nghĩ sâu xa, Thái độ của Vũ Mặc Nhiên thật không bình thường, hắn phát hiện ra cái gì sao? Phát hiện nàng không phải Uông Tùy Tâm mà hắn biết?Hắn có chiêu mới đối phó với nàng sao?bất quá…cho dù ngươi vì sao làm vậy, ta cũng không thể tiếp tục đáp ứng.

“Vương gia, ngài cho gọi ta có phải còn lời nào chưa nói hay không, Tùy Tâm kính xin Vương gia nói một lần cho xong!” Nam nhân trước mắt nhìn không hiểu, xem ra chỉ có nàng mới dám thẳng thắn như vậy với hắn, có khi thẳng thắn lại tốt. Môn tâm lý học giờ có đất dụng võ rồi.

Nàng thật sự không sợ! càng ngày càng thú vị, Uông Tùy Tâm!.

Trong mắt lộ ra tia cười, Vũ Mặc Nhiên cảm giác mình rất dịu dàng, đối với nữ nhân mình đã vứt bỏ lại có cảm giác bất đồng như vậy sao, việc này…trời cao thật biết trêu đùa lòng người.

Bình luận

Truyện đang đọc