THẤT PHU NHÂN

“Phu nhân, thân thể người còn chưa khỏe, tốt nhất nên nằm nghỉ ngơi một chút” nhìn người không nghe lời, Tử Vân có chút nổi giận.

Lộ Tùy Tâm đem cái ghế duy nhất trúc viện ra ngoài, tiết trời mùa xuân, hôm nay trời lại trong xanh nắng ấm, không ra ngoài một chút đúng có lỗi với bản thân a.

Về phần tổn thương trên thân thể nàng đúng thật là phải cám ơn vị Dương Á Sơ kia, không có nội công của hắn giúp nàng trị thương thì có lẽ nàng vẫn còn đang nằm liệt giường vì đau rồi.

Nghĩ đến Dương Á Sơ, Lộ Tùy Tâm lại nhớ đến câu cuối cùng hắn nói, rảnh rỗi sẽ tới thăm nàng? Nàng trầm mặc như thế không phải là muốn hắn thấy khó rồi rút lui sao? Mặc dù nàng đồng ý làm bằng hữu của hắn nhưng trong lòng nàng vẫn có ngăn cách, nàng không muốn đụng phải ái tình nữa. Cho nên trực giác mới thành ra phản ứng như vậy chứ nàng cũng không muốn làm tổn thương hắn.

Nhưng là…nếu nàng không nói thật ý nghĩ của mình ra thì đó mới là thương tổn lớn nhất của hắn không phải sao?

“Phu nhân…”

Tử Vân nhìn người đang đến gần kia miệng ngoác ra thật lớn…này…không phải vị công tử đến hôm qua sao?

Trời ạ! Hắn…hắn…hắn cũng không cần quá dễ nhìn như vậy đi, tối qua nhìn cũng biết hắn xinh đẹp đến kì cục nhưng bây giờ là ban ngày, Tử Vân thấy hắn mới phát hiện tối qua nhìn cũng không rõ ràng lắm.

Tiếng Tử Vân làm cho Lộ Tùy Tâm nhìn về hướng nàng chỉ rồi sau đó ánh mắt nàng rơi vào người phía sau cũng không khỏi mà giật mình.

Haizz, nếu như nói nữ nhân xinh đẹp như hoa vậy biết hình dung mỹ nam như thế nào đây? Biết dùng từ gì để hình dung được hắn đây? khó nghĩ quá.

Giờ phút này Lộ Tùy Tâm trong đầu chỉ hiện lên bốn chữ, phong hoa tuyệt đại! vẻ đẹp của hắn làm cho nữ nhân cũng phải xấu hổ mà cúi đầu.

“Tùy Tâm”

Giọng nói nhàn nhạt làm cho người ta mất hết sức lực, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy bất an, hắn sợ nàng cự tuyệt!

Nàng dùng trầm mặc để cự tuyệt hắn nhưng hắn muốn được gặp nàng, đối với nàng hắn chỉ muốn cho đi chứ không cần nhận lại! Chỉ cần nàng nguyện ý, dù chỉ làm bằng hữu hắn cũng cam tâm tình nguyện. Cho nên hắn không cần vì bất an trong lòng mà sợ.

Khóe miệng cười khẽ, Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu lên, nhìn thật chăm chú nam nhân trước mắt.

“Cám ơn”, cám ơn sự xuất hiện của ngươi đã để cho ta phát hiện thì ra ta cũng rất cần có bằng hữu, cám ơn ngươi thật lòng không ngụy tâm! Không cần hiểu rõ về ngươi, bây giờ chỉ bằng ánh mắt chân thành này ta cũng đã thật lòng đem ngươi trở thành bằng hữu của mình.

Ngươi đối với ta có dạng tình cảm gì có lẽ ta không cần phải thấy khốn hoặc.Ngươi vĩnh viễn không biết được rằng đôi mắt nhu tình nhưng vô cùng chân thành này lại khiến cho ta có cảm giác ấm áp đến như vậy.

Bất kể tương lai trời đất thay đổi như thế nào, ánh mắt của ngươi có thể sẽ thay đổi, nhưng giờ phút này ta chỉ biết ngươi chính là bằng hữu tốt nhất của ta.

Nếu ngươi thật lòng mong muốn như vậy thì ta tiếp nhận cũng đâu có khó gì?

Dương Á Sơ kinh ngạc nhìn nàng, cuộc đời này hắn sẽ không bao giờ có thể quên được nụ cười thật lòng của nàng, không hề có chút nào giả vờ, là nàng thật lòng cười với hắn, nàng không biết lúc này trong mắt hắn nàng rất đẹp, phảng phất như hoa nở làm hắn thật cảm động. Tim hắn cũng muốn nhảy ra ngoài mà nhảy múa, trời xanh đối với hắn cũng thật sự ưu ái rồi.

Mặc dù nàng chỉ coi hắn là bằng hữu, mặc dù chỉ nhàn nhạt cười với hắn, nhưng chỉ cần nàng cười hắn cũng cảm giác được cuộc đời này sống không uổng phí.Bất kể tương lai như thế nào, hắn vĩnh viễn chờ nàng.

(*sụt sùi*Cảm động, nam nhân si tình thế gian hiếm có)

Một ánh mắt trao cho nhau cũng làm thay đổi vận mệnh của bao nhiêu người.

“Lại một lần không mời mà tới” Dương Á Sơ giơ giơ thứ ở trong tay, là một thanh ngọc tiêu.

Lộ Tùy Tâm cung không nói gì, chỉ nhàn nhã nhìn hắn, khóe miệng lộ vẻ cười khẽ cho thấy tâm tình nàng cũng không tệ.

“Ta thổi tiêu cho nàng nghe có được không?” Ánh mắt phát sáng mang thêm nét ôn nhu như làn gió nhẹ thổi, làm say đắm lòng người.

“Đây là Lộ vương phủ” tuy nói mọi người trong vương phủ đều coi nàng bị điên rồi, sẽ không dám tới gần nhưng ở đây mà thổi tiêu cũng không ổn, nàng không muốn chuốc thêm phiền toái đâu a!

Cây tiêu trong tay hắn đột nhiên uyển chuyển như du lòng bay vào đưa cho người đang ngồi.

Nhận lấy ngọc tiêu, đưa lên vuốt nhẹ, Lộ Tùy Tâm đột nhiên muốn biết hắn thổi tiêu này âm thanh sẽ như thế nào? Có phải cũng biểu hiện phong thái phong hoa tuyệt đại như hắn hay không?

Tiện đà bật cười, xem ra nàng giống Tử Vân đều bị vẻ đẹp của hắn làm cho ngây người mất rồi. Dương Á Sơ đúng là nam nhân họa thủy a!

“Tùy Tâm cười cái gì?” Dương Á Sơ nhìn nàng giống như đang nhớ tới cái gì mà cười khẽ nên mới hỏi.

“Dương Á Sơ, ngươi thật sự rất đẹp a!” nói với người trước mắt một cách thành thực, mà Lộ Tùy Tâm nói xong người này lại bày ra bộ mặt ngu ngốc làm cho nàng càng thấy vui vẻ, có lẽ có bằng hữu cũng không phải chuyện xấu, hơn nữa còn là mỹ nam à nha.

Dương Á Sơ thấy nàng cười cũng cười theo. Có thể làm giai nhân cười một tiếng, lần đầu tiên hắn cảm tạ ông trời đã cho mình vẻ bề ngoài như thế này.

Hai người giống như lão bằng hữu hiểu ý nhau cười một tiếng.

“Ngươi lúc này đi gặp ta có tạo thành việc gì không ổn không?” hắn là bằng hữu của Vũ Mặc Nhiên, hắn xuất hiện bây giờ có phải sẽ làm cho Vũ Mặc Nhiên hiểu lầm hay không?

“Thái tử Thập Ngân quốc tới chơi, là chuyện trọng đại nhất mấy năm gần đây của Thiên vũ hoàng triều” Đủ cho bọn họ bận rộn, còn có cả xử lí chuyện Thanh vương nên chắc không còn thời gian đi lo chuyện khác.

Mày nhíu lại, Thái tử Thập Ngân quốc đến có ý nghĩa lớn như vậy sao?

Nhìn trong mắt nàng đang nghi ngờ, Dương Á Sơ liền giải thích: “Đương kim hoàng đế cũng là người tài giỏi, từ lúc hắn lên ngôi vẫn mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an”

“Thập Ngân quốc cũng không phải là cường quốc, nó ở phía nam Thiên Vũ, có khi còn dựa vào Thiên Vũ để sinh tồn nhưng mười năm trước, Thập Ngân quốc xảy ra biến cố kinh tế long trời lở đất, chính trị cũng thay đổi không ai tưởng tượng nổi, vị Dương Thiên mười năm trước cũng ở dưới trướng Thái tử tài năng đế vương này.” Mà sự xuất hiện của hắn làm cho tiên hoàng vứt bỏ Hiên vương, lộ vương mà lập hắn làm hoàng tử đưa lên làm hoàng đế. Dương gia là thủ phủ, cũng đồng thời khống chế một nửa tài vận của Thiên Vũ hoàng triều, đối với chuyện thiên hạ cũng biết được kha khá, mười năm trước thái tử Thập Ngân quốc quật khởi, Đương kim hoàng đế Vũ Mặc Phong lên ngôi Dương gia đều đã sớm biết được! Song hung tranh bá là chuyện sớm muộn mà thôi.

Gặp mặt được hai vị đế vương xuất sắc nào phải là chuyện dễ dàng gì? Vậy mà Thanh vương có thể quen với hắn, thật đúng là cao chiêu.

Chỉ là đột nhiên vị thái tử này tới thăm Thiên Vũ, Thanh vương không thể làm được điều này, xem ra Vũ Mặc Phong vẫn đối với vị đối thủ này chủ ý tương đối lớn.

“Phu nhân, ta đi phòng bếp lấy bữa trưa cho người” vừa đi ánh mắt Tử Vân vừa nhìn Dương Á Sơ lúc này không thể che hết vẻ đẹp. Vị Dương công tử này là người nhìn tốt nhất trong số những người mà nàng từng gặp.

“Đã qua hai canh giờ rồi sao, Á Sơ xin cáo từ, Tùy Tâm nghỉ ngơi cho khỏe đi” nếu không phải Tử Vân nhắc nhở thì hắn cũng không nhận ra, ở chung một chỗ với nàng hắn cảm thấy thời gian trôi thật là nhanh. Quên mất thân thể nàng cần phải nghỉ ngơi thật nhiều.

“Tử Vân, chúng ta vào nhà”cầm trong tay ngọc tiêu hướng Dương Á Sơ cười nhạt một tiếng. Rất nhiều điều không cần nói nhưng tâm có thể cảm nhận được.

Bình luận

Truyện đang đọc