Minh chủ võ lâm tổ chức đại hội. Hai tháng sau bắt đầu tranh đấu.
Từ trước đến nay, Phượng Vũ Cửu Thiên ngoài việc giao thiệp buôn bán còn nổi tiếng với việc võ công thâm hậu, thiên hạ khó có người nào địch được.
Dù sao thì Phượng Vũ Cửu Thiên ban đầu là võ lâm thế gia, được sáng lập bởi phụ thân của Phượng Cô, từng liên tục giữ vững ngôi vị minh chủ võ lâm, chỉ là do vài năm trước thân thể yếu đi không đảm nhiệm nữa. Hiện giờ việc Phượng Cô đi tham gia đoạt vị cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng trong việc Phượng Cô đi tranh đoạt ngôi vị có hay không nguyên nhân khác thì không ai biết.
Tuy nhiên, Phượng lão thái thái một mực phản đối không tán thành việc hắn đi tranh đoạt ngôi vị minh chủ. Lão thái thái nhất quyết một mực phản đối.
Ngày hôm đó.
Phượng lão thái thái, Phượng Cô, Thủy Nhu, Vãn Thanh bốn ngồi đang dùng bữa chung một nơi. Đây là quy định của Phượng lão thái thái, một tháng ít nhất một lần cả mấy người đều phải tụ họp ăn cơm.
Phượng lão thái thái cất lời hỏi: "Thất Nhi, nãi nãi nghe nói con muốn đi tranh đoạt ngôi vị minh chủ võ lâm?"
Phượng Cô có chút kinh ngạc, hắn không hề nghĩ rằng nãi nãi đã biết chuyện này.
Bất quá hắn cũng không có ý định giấu diếm: "Dạ, đúng thế."
"Không được đi." Phượng lão thái thái nói, thanh âm mang theo vài phần cầu khẩn, đầy đau thương.
Vãn Thanh lấy làm kinh hãi, nàng nhìn tới nhìn lui về phía lão thái thái, trong thâm tâm nàng, Phượng lão thái thái luôn luôn ung dung, điềm tĩnh, ứng xử không chút vội vã, chưa khi nào nàng thấy thái thái có vẻ mặt lo sợ, ánh mắt mệt mỏi. Nhưng giờ phút này nàng thấy trên mặt thái thái có một tia sầu bi, nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.
"Con đã quyết định rồi." Phượng Cô ngắn gọn nói mấy chữ. Kỳ thật hắn đã sớm nghĩ đến việc nãi nãi sẽ ngăn cản hắn, nhưng bản thân hắn đã quyết thì không ai có thể ngăn cản được.
"Không được đi." Phượng lão thái thái nhắc lại lời vừa nói, giọng nói có vài phần cứng rắn. Thái thái không ngờ rằng Phượng Cô nhất quyết không nghe lời bà, khiến cho người thêm phần tức giận.
Lão thái thái nói xong, Phượng Cô không mở miệng, chỉ đưa tay gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng.
"Ta thật sự là già rồi. Ngay cả ngươi cũng không nghe nãi nãi nói a ». Phượng lão thái thái thở dài, ánh mắt nhìn chăm chú vào Phượng Cô.
« Nãi nãi! » Nghe lão thái thái nói thế hắn không thể không lên tiếng, liền lộ ra một chút bất đắc dĩ: « Có một số việc, xin người để Thất nhi tự làm chủ. »
« Ngươi nhất định không quên được nàng? » Câu hỏi của lão thái thái chắc chắn như một lời khẳng định.
« Không có, việc này với nàng không hề có liên quan. » Phượng Cô vừa nghe qua, sắc mặt liền thay đổi, tựa như trời đang nắng có mây đen ùn ùn kéo đến, sắc mặt tối lại, rất ít khi thấy hắn có vẻ mặt này.
Vãn Thanh có chút tò mò, là nữ tử đó sao? Có phải là Nguyệt Nhi? Vì sao Phượng Cô vừa nghe thấy đã như bị người khác vạch trần tâm ý hắn ra.
Nhưng nàng không có chứng cứ, chỉ là do tò mò, nàng sẽ không xen lời vào, có một số việc, biết càng ít thì càng có lợi. Vì vậy nàng lẳng lặng gắp cơm trong chén đưa lên miệng.Cố làm ra vẻ không quan tâm đến sự việc đang xảy ra.
« Đã lâu như vậy tại sao ngươi vẫn không thể quên cô ta? Nữ nhân như thế có đáng cho ngươi phải hao tâm tốn sức suy nghĩ không? »
« Ta đã nói việc đi tranh đoạt minh chủ võ lâm và nàng không liên quan gì. » Phượng Cô đột nhiên quát lớn, thanh âm mang theo lửa giận hừng hực, Vãn Thanh cảm nhận thấy ở phía đối diện, thân thể Thủy Nhu run lên một cái, nét mặt cũng trở nên khó coi, cả khuôn mặt trắng bệch.
« Nếu là không liên quan, hà cớ gì ngươi cần phải nổi giận như thế? » Phượng lão thái thái thấy hắn nổi giận nhưng cũng không hề có ý định dừng lại, ngược lại thái thái cũng phẫn nộ quát lớn.
« Nãi nãi! Ngươi muốn như thế nào mới phải? » Phượng Cô hét lên chói tai, bàn tay nắm thành một nắm đấm giận dữ đập lên bàn « Ầm ». Sắc mặt hắn trở nên xanh mét.
Vãn Thanh cảm thấy bất an, nếu giờ này có thể rời khỏi nơi đầy nguy hiểm này thì thật tốt. Không khí ở đây thật đáng sợ, đừng nói ăn cơm, chỉ cần ngồi ở một góc cũng đã cảm nhận được không khí ngùn ngụt lửa giận này.
« Nãi nãi già rồi, sống cũng chẳng được bao lâu nữa, cái chết lúc nào cũng cận kề. Ta thấy ngươi cứ mang cái bộ dạng như thế này mãi, ngươi nói xem như thế ta có thể yên lòng được sao? Ngươi hết lần này đến lần khác không nghe nãi nãi nói, bản thân ngươi sao lại có thể ngu dốt, mù quáng như thế, nãi nãi không biết phải nói với ngươi như thế nào cho phải. Nữ nhân kia rốt cục có điểm gì đáng giá khiến cho ngươi… » Phượng lão thái thái vừa nói tay vừa vịn vào thị tỳ bên cạnh, tựa hồ như thân thể không còn chút sức lực nào.
Vãn Thanh cùng Thủy Nhu đồng thời đứng lên đỡ Lão thái thái: « Lão thái thái, người có sao không ạ? »
Phượng Cô cũng tựa hồ hiểu được bản thân tức giận vô cớ, vì vậy chậm rãi nói: « Nãi nãi, có một số việc ta cần giải quyết gọn gàng. Về sau sẽ không có những việc như này nữa. Hơn nữa, lần này ta không phải vì nàng mà đi. Phượng Vũ Cửu Thiên là do phụ thân lập ra, dùng võ thành danh, ta đương nhiên muốn kế thừa sự nghiệp đó. »
« Ngươi nói thật chứ? » Phượng lão thái thái nghe xong tựa hồ như tâm trạng nhẹ xuống, ánh mắt cũng sáng lên đôi chút.
« Là thật. » Phượng Cô nói. Hắn nguyên lai không hoàn toàn vì nàng mà đi tranh đoạt võ lâm minh chủ, tuy nhiên cũng không thể phủ nhận rằng trong tâm tư hắn muốn làm cho nàng hối hận, hối hận vì lựa chọn khi xưa. Nguồn truyện:
TruyệnFULL.vn« Vậy là tốt rồi. » Phượng lão thái thái nghe xong liền vui vẻ, chậm rãi ngồi xuống.
« Thất Nhi, ngươi đã nói ra như thế, nãi nãi cũng không ngăn trở ngươi nữa, bất quá chỉ có điều mong ngươi phải cẩn thận. » Lão thái thái vừa nói vừa cười, ánh mắt hiện lên một nụ cười hiền hậu.
« Con xin nghe lời nãi nãi. »
« Lần này con đi, mang Vãn Thanh theo cùng. » Thái thái nói.
Phượng Cô nhìn về phía nãi nãi, lại nhìn về phía Vãn Thanh, thấy nàng đang cúi mặt, có chút khó hiểu, không nghĩ ngợi gì liền lên tiếng phản đối.
« Không được, nàng vốn không biết võ công, chuyến đi này gặp rất nhiều gian nan. »
Dụng ý của Phượng lão thái thái quá rõ ràng, không ai không nhìn ra. Lão thái thái muốn nhân cơ hội hợp tác cho Vãn Thanh và Phượng cô, chắc chắn sẽ có cơ hội. Chỉ cần Phượng Cô có trái tim con người, lẽ nào lại không có khả năng đón nhận nàng.
Vãn Thanh cũng mất đi sự tự nhiên, yên lặng ngồi ở một phía, gương mặt lạnh nhạt không biểu lộ điều gì. Không vui mà cũng không phẫn nộ, không có bất cứ ý nghĩ gì.. phảng phất một lời nói gì nhưng không ai nghe rõ.
« Ngươi chỉ bảo vệ một nữ tử mà cũng không được thì làm sao có thể đoạt được ngôi vị minh chủ kia? » Phượng lão thái thái thấy hắn cự tuyệt liền nói. Phượng lão thái thái thấy Phượng Cô không hề để tâm đến Vãn Thanh trong lòng vội vàng muốn tạo cơ hội. Nhân dịp này là muốn cả 2 có thể gần gũi mà nảy sinh tình cảm.
Lão thái thái tin tưởng vào việc Thất Nhi và Vãn Thanh lâu ngày ở chung, Thất Nhi nhất định sẽ sinh tình cảm với nàng. (mưa dầm thấm lâu J – gừng càng già càng cay nhờ)
Việc này đúng là một việc tốt lành.
Ánh mắt Phượng Cô nhìn nãi nãi có chút khó hiểu, nhưng vì sợ bà lại giận dữ mà ảnh hưởng đến sức khỏe một lần nữa nên gật đầu đồng ý.
Thủy Nhu thấy sự việc như thế, trong lòng sớm đã oán khí ngút trời.
Nàng so với Thượng Quan Vãn Thanh thua kém điểm gì? Nói về diện mạo sao có thể so với nàng. Nàng ôn nhu quyến rũ, còn cô ta thì vẻ mặt lúc nào cũng lãnh đạm, nhìn kiểu gì cũng không có hứng thú.
Tại sao hết lần này qua lần khác Phượng lão thái thái nhất mực yêu thương nàng.
Hơn nữa, nàng mới chỉ đến phủ thời gian ngắn vậy mà sao Phượng Cô luôn đến nghe nàng xướng khúc. Bản thân thấy không thua kém gi nàng nhưng trước sự tình này nàng không khỏi có chút lo lắng, sợ như chuyện cũ… ( ai còn nhớ ẻm Thủy nhu này là nha hoàn cũ của Nguyệt nhi chứ)
Nhưng nàng cũng không có khả năng làm được gì. Bởi trong Phượng Vũ Cửu Thiên có rất nhiều tai mắt, nhất cử nhất động đều được bẩm báo tới Phượng Cô, mà Phượng Cô ghét nhất đó là việc nữ tử đố kị nhau. Cho nên nàng cắn răng chịu đựng, dù có bất mãn thế nào cũng không dám thể hiện ra. Chỉ có thể ôn nhu cười nhạt.