THÂU BẤT TẨU ĐÍCH BẢO THẠCH

Mê Cung Gương ── thật sự là gồ ghề.

Tất cả xung quanh đều là gương… Nói theo cách khác, nếu là mê cung vô hình thì còn đỡ khổ hơn. Chí ít người chơi cũng không bị tầng tầng lớp lớp ảnh phản chiếu làm cho hoa mắt chóng mặt.

Người không bình tĩnh lọt vào đây rất dễ mất kiên nhẫn rồi rơi vào trạng thái cuồng hóa.

Vân Tịch cũng không lo lắng về sự bình tĩnh hay kiên trì của Bạch Ngân. Thế nhưng mấy thứ dựa vào vận may như thế này thật là khó mà nói rõ được.

Mê cung rất lớn. Lúc trước có mấy người trời xui đất khiến lớ ngớ đi vào, nhưng không ai may mắn nên thường kẹt lại một thời gian dài, dẫn đến rối loạn. Bạch Ngân định hoàn thành trong vài ngày… Có thể không?

Sau khi gặp được tất cả NPC, Bạch Ngân trước giao nhiệm vụ, rồi liền lao tới cửa thứ hai.

Sau đó thì… Y như đã dự định từ trước, mê cung gương chính là nơi khó khăn và quan trọng nhất.

“Làm sao mới tốt…”

“Đúng vậy… Nhị đương ở trong đó gần hai ngày nay rồi.”

Trong phòng nghị sự của Hồng Vũ thành, một đám người tụ tập lo lắng cho Bạch Ngân.

Vũ Tức, Ngự Nguyệt, Hoàng Tử Điên, Cơm Nắm, COMER… Tâm tình của bọn họ đều bị nỗi phiền não về Bạch Ngân ảnh hưởng.

Vân Tịch ngồi một bên, nghe bọn họ thảo luận.

“Thật không có cách thức riêng để phá giải mê cung à? Không kiếm được?”

“Ôi chao, Ngự Nguyệt tiểu thư… Nếu là có, sao chúng ta có thể không tìm ra chứ?” Cơm Nắm thở dài thật sâu, “Assas cũng không có hướng dẫn gì thêm hết…”

Vũ Tức nhìn lại Assas hùng dũng đang đậu trên vai mình: “Cứ như vậy, nhiệm vụ tái sinh này có thể thành công hay không đây?”

“Aizz…”

“Vừa đi vừa đánh dấu, hẳn là dễ phá.” Hoàng Tử Điên kiến nghị.

“Dễ vậy thì người ta làm hết rồi?” Ngự Nguyệt liếc đôi mắt bàng bạc của cô, “Then chốt nằm ở chỗ, bỏ lại thứ gì thì thứ đó sẽ biến mất nhanh chóng. Nhị đương gia như vậy cũng chỉ có khả năng đi đến ba phần của mê cung.”

“Nếu như vật phẩm rơi xuống đất sẽ không biến mất, Vô Thần Giới đã sớm thành đống rác.” Cơm Nắm nói tiếp.

Biện pháp đánh dấu quả nhiên không thể thực hiện…

Mọi người nhìn nhau, lần thứ hai lặng yên.

“Nếu vậy… thay bằng một thứ không phải vật phẩm, hẳn là sẽ không bị biến mất ha?”

Hoàng Tử Điên cào tóc, không chắc chắn mà hỏi lại.

“Thứ gì bây giờ?”

“Hoa.”

“Hoa…?”

“Tại sao là hoa?”

“A a… Tôi đã hiểu!” Ngự Nguyệt phản ứng cực nhanh kêu lên, “Đúng là hoa! Hoa chỉ dùng để trang trí, trước khi được nhổ lên thì thế nào cũng sẽ không biến mất!”

“Vô Thần Giới lý… cũng có thể trồng hoa?” COMER hoang mang, “Tuy rằng thời kì huấn luyện kĩ năng đầu của tân thủ đúng thật là có ‘Trồng hoa’ cấp độ một… Nhưng mà ai cũng không thèm mở đạo cụ, nên đều nghĩ nó là kỹ năng vô ích hay sao?”

“Nhưng…” Ngự Nguyệt hưng phấn mà lẩm bẩm nói, “Mở… Trước đây cũng đã mở a! Lần trước tôi và Hoàng Tử Điên có thấy qua trong hôn lễ của Tả Nhĩ rồi! Bọn họ trồng Ngân hoa!”

Tả Nhĩ là người chơi có danh tiếng nhất trong Vô Thần Giới, hôn lễ của hắn, tự nhiên phải thật náo nhiệt và xa hoa. Trong lễ cưới dùng Ngân hoa kết lại thành hình trái tim thật to, hấp dẫn vô số ánh mắt của những người chơi nữ xinh đẹp.

“Ngay từ đầu sao không nghĩ ra… Dễ dàng trồng được cũng chỉ có ngân hoa a!” Ngự Nguyệt nhớ lại, dùng sức xoa đầu Điên tiểu tử, “Hoàng Tử Điên, cậu thật sự là lâu lâu cũng thấy chút thông minh nha!”

“Tôi vốn là thông minh mà…” tiểu Điên tử không thoả mãn mà lầm bầm.

Ngân hoa…

Vừa nghe nhắc thì Vân Tịch đã liền nhớ ra thứ này.

Ngân Hoa mới xuất hiện được mấy tháng, là một loại thực vật mới. Bởi vì bản thân nó cũng không hữu dụng lắm, mà người chơi sưu tập nó cũng ít, cho nên đại bộ phận người chơi hầu như không biết đến sự tồn tại của nó nhiều.

Huống hồ là Ngân Hoa…

“Assas, tìm tư liệu Ngân Hoa loại đặc biệt.” Vân Tịch kêu.

“Ngân Hoa. Sinh mệnh: 20, lực phòng ngự: 100, thụ động, không thể công kích. Điểm kinh nghiệm cơ bản: 10, kỹ năng kinh nghiệm: 10. Cho ra các vật phẩm: giọt sương, diệp lục, hạt hoa. Hạt hoa đem trồng có hiệu suất 30%, xác xuất trồng thành công là 50%.”

“Thường phân bố sinh trưởng ở đâu?”

“Dưới đáy khe Lạc Hồn. Số lượng một, bị nhổ lên sẽ tái sinh sau 15 phút, địa điểm không cố định.”

“…”

Nghe xong đáp án, Vân Tịch trong nháy mắt cứng họng.

Một đóa, 15 phút lại tái sinh, địa điểm còn không cố định… Hơn nữa hạt hoa còn có xác suất rơi …

Nếu thu 100 hạt, phải tốn bao nhiêu thời gian?

Mọi người còn lại đều cũng đã nắm được thông tin Assas cung cấp về Ngân Hoa, chưa kịp vui mừng thì đã thất vọng rồi.

Thực sự là… đả kích không ngừng nghỉ mà.

“Cái thứ quỷ này… làm sao thu thập đủ đây?”

“Chắc là ngồi dính ở dưới đó chờ nó tái sinh rồi đi tìm chứ sao.”

“Hèn gì trong thành rất ít người bán, chỉ có thỉnh thoảng dùng trong hôn lễ… Ai, không có ai muốn cái thứ hoa tốn thì giờ này ha.”

“Mặc kệ nói thế nào, tôi phải lấy được nó.” Vũ Tức đứng lên, nhàn nhạt nói, “Để Nhị đương gia có thể nhanh chóng phá giải mê cung, đợi 15 phút cho một đóa hoa thì có là cái gì?”

“Đúng vậy…” COMER gật đầu, hỏi, “Như vậy mọi người cùng đi?”

“Chỉ có một đóa, cần gì nhiều người đi như vậy?” Ngự Nguyệt cản lại, “Tôi, Vũ Tức cùng Cơm Nắm, ba người đi tìm là được.”

“Được.”

Vũ Tức cầm kiếm lên, vội vã lao ra cửa.

“Nhân tiện thì tính thêm cả tôi vào.”

Vân Tịch mỉm cười, cũng theo đi.

Khe Lạc Hồn là khu vực được mở ra từ lâu, nhưng người chơi vẫn rất thưa thớt. Chỉ vì quái ở đây cấp độ khá thấp, cũng không đánh ra những vật phẩm cần thiết, cho nên đa số người chơi đến đây cũng chỉ để ngắm cảnh hoặc cắm acc vào cửa hàng.

Thung lũng sâu thẳm vắng lặng, phảng phất còn nghe tiếng gầm rú của mãnh thú, giống như tùy lúc đều có thể xông ra công kích người chơi.

Vài người đứng ở miệng khe, nhìn xuống phía dưới một mảng tối đen như mực, chỉ cảm thấy gió thổi qua càng lúc càng lạnh.

“Ngân Hoa ở đây… Ngay phía dưới huyệt động này.”

“…”

Mấy người nhìn qua nhìn lại vài lần, tập thể lặng yên.

“Nói gì thì… Làm cách nào để xuống đó đây?”

“Nhảy xuống đó hả…?”

“Bộ chỉ có nhảy thôi hả? Không có đường khác à?”

“Tìm xem?”

Ngự Nguyệt nhanh chóng rà soát chung quanh một phen, không có kết quả.

“Xem ra là không có.” Cô bất đắc dĩ chịu thua.

“Thật hết cách mà, hoa hòe toàn là lựa chỗ làm khó người ta.”

“nếu mà nhảy…” Cơm Nắm có chút do dự, “Nếu chỉ giảm HP thì cũng được, nhưng nếu như chết luôn tại chỗ, không phải là cũng mất luôn giá trị kinh nghiệm cực khổ mới kiếm được hay sao?”

“Vậy, chúng ta trở lại mượn ưng hoặc phi long để đi xuống?” Ngự Nguyệt quay đầu hỏi Vũ Tức.

“Thử trước xem có chết hay không đã chứ.” Vân Tịch chen vào.

Vũ Tức khó hiểu mà nhìn cậu.

“Trong đám chúng ta trước giờ cũng chưa có ai thử nhảy xuống. Không bằng hiện tại thử xem…?”

Vân Tịch nói xong, mỉm cười, trực tiếp nhảy vào miệng khe tối om om!

“A…!”

Vũ Tức không khỏi kinh hô.

“…”

Trên miệng vực, gió vẫn ù ù thổi.

Sau một lúc lâu, tiếng nói của Vân Tịch lần thứ hai truyền đến bên tai: “Không có việc gì đâu, mọi người cũng nhảy đi.”

Vũ Tức lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, theo Ngự Nguyệt, Cơm Nắm cùng nhau nhảy xuống.

Đáy cốc rất tối, mọi người đều cùng nhau lấy ra nhẫn chiếu sáng, tự tản ra tìm kiếm Ngân Hoa.

Chỗ này lạnh lẽo tuy không thật lớn, thế nhưng chướng ngại vật lại nhiều, tiểu quái chủ động công kích cũng rất nhiều, làm cho việc tìm kiếm gặp không ít khó khăn.

Tìm một hồi lâu, Ngân Hoa không thấy, mà tiểu quái thì cứ nhồn nhộn kéo đến. Xác quái bị đánh chết vứt trên mặt đất làm bụi đất lâu năm bay mịt mờ.

“Với cái tụi này thì sợ là hoa nào cũng bị dẫm nát hết?” Ngự Nguyệt bất đắc dĩ thở dài.

“A… Tôi tìm được rồi! Nhìn nè!” Cơm Nắm bỗng nhiên vui mừng kêu lên.

Chỉ thấy trong một khối nham thạch kết tinh nứt ra một đóa hoa nho nhỏ óng ánh bạc, đúng là Ngân Hoa.

“Thảo nào tìm mãi không ra, nguyên lai là trốn ở góc này.” Ngự Nguyệt vui vẻ đi tới, tinh tế quan sát.

Ngân Hoa, sắc hoa như tên gọi, toả ra ánh sáng màu bạc lành lạnh. Núp ở phía trong vết nứt của đá nham thạch, giống như là đá quý mang trong mình một hạt sương đêm.

Hoa như thế này, rất thích hợp với Bạch Ngân. Thật mong sao nó cũng có thể mang đến cho Bạch Ngân vận may.

Ngự Nguyệt mỉm cười, nhổ hoa lên rồi thu được hạt hoa đầu tiên.

Hoa nhổ lên xong lại phải đợi tái sinh 15 phút. Mọi người nhân lúc đó tán dóc với nhau trong lòng khe, nói xong lại tìm hoa, tìm hoa xong lại nói, cứ như cho đến khi hừng đông ló dạng.

Tổng hợp hạt hoa trong tay mọi người, cũng chỉ đến con số hai mươi sáu.

Cơm Nắm bởi vì sáng sớm hôm nay có tiết học, một giờ đã đăng xuất. Hiện tại trong động chỉ còn lại có hai người nữ hài tử, cùng với Vân Tịch.

Sau tám tiếng đồng hồ tìm hoa, Vũ Tức cũng đã mệt mỏi rã rời. Thế là, đành phải ra dáng chỉ huy mà nói với mấy người còn lại: “Đã khuya quá rồi, không đăng xuất đi ngủ đi, sáng mai tiếp tục.”

“Ừ.” Ngự Nguyệt cùng Vân Tịch gật đầu, rốt cuộc đồng ý.

Tám giờ sáng hôm sau, Vũ Tức bị đồng hồ đánh thức, login thì phát hiện Vân Tịch đã tới. Trong bụng cô tràn đầy nghi hoặc, nhưng cuối cùng cũng không có hỏi. Chín giờ, Ngự Nguyệt cũng tới. Mọi người lại lăn lộn tại đáy cốc tròn một ngày một đêm.

Ngày thứ ba lại như vậy. Vũ Tức ngủ được mấy giờ liền thức dậy login, nhưng… Lại bị Vân Tịch chờ sẵn ở đó.

Lặng im tìm đến tám giờ, Vũ Tức cuối cùng mở miệng hỏi:

“Bao nhiêu?”

“Năm mươi.”

“…”

Vũ Tức hít một hơi. Thực sự là ngoài suy đoán của cô… Sao có thể nhiều đến thế chứ?

“Tổng cộng được nhiều chưa?” Vân Tịch nhàn nhạt hỏi.

“Vừa qua một trăm…”

“Vậy chắc là đủ rồi.”

Vân Tịch đi lên phía trước, giao dịch tất cả hạt hoa đang giữ cho Vũ Tức.

“Anh…”

“Đưa cho anh ấy giúp tôi nha.” Vân Tịch nhờ vả, “Tôi còn có việc, thoát trước đây.”

“Anh…” Vũ Tức nghi hoặc hỏi, “Anh có đúng là hai đêm nay thức trắng không hả?”

“Hôm nào gặp lại sau.”

Vân Tịch cũng không cần cô đáp lại. Cậu cười cười, trực tiếp logout.

Vũ Tức lập tức lao tới Điện Tái Sinh, chờ đợi một chút rồi giao hạt cho Bạch Ngân lúc này mới vừa thất bại ở mê cung một lần nữa.

“Thực sự rất cảm tạ mọi ngươi…”

Bạch Ngân thật cảm kích, rất kinh ngạc mà tiếp nhận tâm ý của mọi người.

“Không có gì, làm việc này giúp được anh thì chúng tôi cũng rất vui.” Vũ Tức mỉm cười trả lời.

Sau đó cô cũng nhịn không được mà nói với Bạch Ngân chuyện Vân Tịch, bình luận: “Xem ra… Anh ta thật sự để Nhị đương gia ở trong lòng nha.”

Bạch Ngân lặng yên, chỉ chốc lát đã trả lời: “Lần sau cậu ấy mà còn như vậy, tôi sẽ đánh người mất.”

Nói xong, xoay người tiếp tục bước vào mê cung.

“Ai…”

Vũ Tức nhìn bóng lưng anh, nhẹ nhàng thở dài.

Vũ Tức giờ cũng đã rõ ràng chuyện của Bạch Ngân, hiểu rõ rằng cho dù có thế nào, Bạch Ngân vẫn sẽ không bao giờ buông tay Vân Tịch.

Trong đôi mắt màu lục đó, tựa hồ có một sức mạnh tác động nhân tâm… Từ trước đến nay trong trò chơi này, đây là lần đầu tiên cô thấy được đôi mắt mỹ lệ như thế.

Bạch Ngân được số hạt hoa đó giúp sức, đêm đó liền ra khỏi mê cung. Đánh bại vị BOSS gai góc cuối cùng, cũng vì có một người bạn trợ giúp mà mọi việc khá là suôn sẻ.

Vào buổi chiều cuối tháng, Bạch Ngân gặp lại Vân Tịch đã xa cách cả tuần ngay trung tâm thành thị.

Vân Tịch một người ngồi ở công viên trung tâm, trước mặt không có tấm bảng hiệu quen thuộc, chỉ là lẳng lặng mà ngồi ở chỗ đó.

Bạch Ngân đi ra phía trước.

“Bạch Ngân…”

Vân Tịch đang chăm chú nhìn anh, bỗng nhiên phá ra cười.

“Ha ha ha ha…”

“Có gì buồn cười như vậy?” Bạch Ngân hỏi.

“Được rồi… Thật là dễ thương mà…” Vân Tịch cười đến ngã trái ngã phải.

Bạch Ngân mới vừa tái sinh, chọn thêm chức nghiệp, cấp độ lại trở về số một… Thế là, hiện nay trên người chỉ có trang phục tân thủ, còn vác đoản đao đơn sơ bên lưng.

“Cũng lâu rồi không có thế này… Thật khó mà quen được.” Bạch Ngân cười khổ.

” Nhưng từ nay về sau, anh sẽ tăng cao cường độ song tu”

Vân Tịch nhảy dựng lên, cười xấu xa: “Đến đây nào, đệ đệ. Giờ thì cùng ca ca xin ăn nè ~ “

“…”

Bạch Ngân càng cười khổ: “Ăn xin cũng được, nhưng khẩn cầu ca ca mang tôi đi luyện cấp, bằng không thì ngay cả túi hàng tôi cũng không thể dùng.”

“Được, chiều theo đệ đệ vậy.”

Vân Tịch mỉm cười.

“Cửa thứ ba bị anh phá quá nhanh luôn…”

“Có Giang Lưu cùng đi mà. Kỳ thực cũng có chút trắc trở, liên tục ba BOSS, chỉ cần chết một lần là phải đánh lại từ đầu.”

“Cuối cùng cũng kiên trì cho xong.”

“Ừ.” Bạch Ngân ôn hòa trả lời, “Bởi vì, tôi không thể lãng phí tâm ý của mọi người được.”

“Không có gì… Người hỗ trợ nào có khổ cực bằng người làm nhiệm vụ đâu.”

“Lại nói tiếp, tiểu Vân… Có đúng là hai ngày nay cậu không ngủ?”

“A…”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Ngân, Vân Tịch bèn vu vơ ngó lên trời, nói sang chuyện khác: “Ngày hôm nay khí hậu thật tốt…”

“Khí hậu Vô Thần Giới mỗi ngày không tốt.”

“Thỉnh thoảng mới tốt a…”

“Ừ, là như lúc này sao?”

“Kiểu như.” Vân Tịch quay đầu lại, giảo hoạt cười nói, “Lúc ở cùng một chỗ với Bạch Ngân Nhị đương gia.”

“Thật biết cách nói chuyện…”

Bạch Ngân bật cười, lúc này cũng không định gặng hỏi nữa.

“Đi thôi.”

Vân Tịch kéo tay Bạch Ngân, xem anh như là đứa bé mà dắt đi.

Bạch Ngân tùy ý cậu đùa, mỉm cười.

Bạch Ngân đã chọn chức nghiệp tế ti. Sau này, anh sẽ là người đầu tiên của Nguyệt Hạ Hồi Ức có thể song tu. Như vậy anh sẽ càng có thêm năng lực bảo vệ thứ anh muốn.

Hẳn là, như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc