THÂU BẤT TẨU ĐÍCH BẢO THẠCH

Cứ điểm của Pháp Luân Đinh thương hội là đại sảnh tửu quán Tắc Lâm.

Bởi vì nhân số thành viên đông đảo, lúc nào cũng tụ tập đông đúc cho nên những người chơi bình thường cũng ít khi chen vào.

Người người đều biết nơi này là thủ phủ của thương hội, người không có chuyện cần cũng sẽ không ung dung đi vào. Huống chi, lão đại của thương hội Hằng Tinh rất là hung hăng, vừa nhấc chân cũng đủ dọa sợ cơ số người.

Tuy hiện tại Hằng Tinh không có ở đây, nên trong tửu quán tuy là có người ngoài thì cũng không bị trục xuất.

Nhã Hoàng – hội trưởng Vũ Âm Các.

Nhã Hoàng ngồi bàn kế bên cửa sổ, an tĩnh nghe người chung quanh bàn luận xôn xao.

Dù người ta có bàn tán có kích động cỡ nào, hắn vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh như cũ, sắc mặt cũng không biến đổi. Nếu như Cà Chua thấy được, nhất định sẽ vừa cười vừa nói “Vì ở đó không có Giang Lưu đó mà~”.

“Nhã Hoàng lão đại, anh phải biết rằng, làm Thánh Hồn xác xuất thành công thực sự quá thấp…”

Trong tửu quán, có người sầu lo mà thở dài.

Thánh Hồn, là loại kiếm khí có cấp bậc cao nhất từ trước đến giờ mà Vô Thần Giới đã mở ra. Chỉ là bởi vì quá trình chế tạo mạo hiểm, nguyên liệu cực kỳ sang quý, đến bây giờ còn chưa có người chế tạo thành công.

Mà ngay tại lúc này, thương hội cùng Vũ Âm Các đã thu mua được tất cả nguyên liệu đủ để chế tạo.

Nhã Hoàng cùng thương hội thu mua nguyên liệu tạo Thánh Hồn, mà thương hội lại cũng đồng ý đem Thánh Hồn đó tặng cho Nhã Hoàng. Dựa vào quyền lợi đôi bên, Thánh Hồn là thứ vũ khí từ lâu Nhã Hoàng vẫn muốn, mà sau đó là sự hợp tác vĩnh viễn với Vũ Âm Các, cũng là kế sách lâu dài mà thương hội định liệu.

Hôm nay vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.

( Gia Cát Lượng hiến kế hỏa binh cho Đông Ngô đánh Tào Tháo, tên tẩm lửa cần phải có gió xuôi mới bắn trúng thuyền giặc. Nên mới than rằng: “Vạn sự sẵn sàng, chỉ cần gió đông. Gia Cát Lượng bấm quẻ cầu đàn, cuối cùng gọi được gió, toàn quân đại thắng trận Xích Bích vang danh)

“Nhưng mà… những nguyên liệu này cũng tiêu tốn của chúng ta không ít công sức tiền bạc, tôi nghĩ Nhã Hoàng lão đại vẫn là để trong lòng.” A Lục đứng bên cạnh bàn, quỷ dị cười nói, “Lão đại thông minh cũng nên hiểu, mấy thứ này mà muốn kiếm lại cho đủ thêm một lần, hai lần nữa thì không chắc kiếm được trong năm nay đâu.”

Nhã Hoàng vẫn không biểu lộ gì, nhấp chút rượu, lặng im.

“Huỳnh Chi Lệ vốn dĩ khó kiếm, lần trước đổi thật không dễ, tỷ lệ rơi ra cũng quá thấp, có đôi khi cắm máy xoát BOSS ba ngày cũng không đánh ra được một cái.”

“Đúng vậy, để kiếm mấy thứ linh tinh ấy, tôi phải bỏ đi rất nhiều mối làm ăn…”

Sâu Rượu không tự chủ được mà oán giận vài ba câu, khiến Nhã Hoàng lạnh lùng liếc hắn một cái, thế là hắn liền lập tức sửa lời: “Đương nhiên chuyện buôn bán cá nhân của tôi vốn là chuyện nhỏ… Nhưng Thánh Hồn quan trọng, thật sự quan trọng.”

Nhã Hoàng hừ một tiếng, mới thu ánh mắt của hắn lại.

Thánh Hồn đích xác suất thành công thấp, mọi người đều biết. Nếu như không phải xác suất thành công thấp, Thánh Hồn làm sao bị gọi là mộng ảo vũ khí?

Vì chuyện Thánh Hồn, Nhã Hoàng cũng bị một trận nhức đầu gần chết. Trước đây phiền muộn vì chuyện kiếm đủ nguyên liệu, hôm nay lại là vì xác suất thành công.

Nhã Hoàng biết hiện tại trong Vô Thần Giới, xuất hiện một loại phương pháp, có thể giúp rèn được Thánh Hồn với xác suất 100%.

Đó chính là… Nivela.

Sử dụng làm nguyên liệu cường hóa, Nivela có thể giúp cho xác suất rèn thành công lên đến 100%.

Thế nhưng, Nivela cũng không thuộc về hắn, lại càng không thuộc về thương hội Pháp Luân, lại ở trên tay một kẻ khiến cho bọn họ nhức não.

── Vân Tịch.

Nhã Hoàng lần thứ hai đưa mắt nhìn xung quanh. Thành viên của thương hội đang ngồi quanh đó, đều biểu lộ mục đích rõ ràng.

“Nếu có Nivela thì tốt rồi…” A Lục ý vị thâm trường ám chỉ.

“Đúng vậy, cái gì độ quý hiếm cấp SS rồi chỉ để trang trí, nó xuất hiện vừa đúng lúc có ích cho chúng ta.”

“Nhã Hoàng lão đại, anh nghĩ sao?” Thuần Nhất Sắc quay đầu hỏi.

Nhã Hoàng nhàn nhạt mà hỏi: “Lão đại mấy người có ý đó?”

“Lão đại Hằng Tinh cũng muốn càng mau thành công càng tốt. Hắn cũng biết, có thêm Nivela thì mọi chuyện sẽ dễ dàng thành công hơn rất nhiều.”

“Thế nhưng đừng quên, Nivela vốn không phải của chúng ta.” Nhã Hoàng nhắc nhở.

“Đúng vậy…”A Lục thở dài, có chút châm chọc địa thuyết, “Vân Tịch là cái tên gia khỏa không biết tốt xấu. Ngày hôm qua tôi tìm người hỏi mua từ chỗ hắn, hắn lại còn nói, nếu có đem cả Pháp Luân thương hội cho hắn, hắn cũng không bán.”

“…”

Nhã Hoàng không nói gì.

Vân Tịch là kiểu “Sinh vật lạ” với “Nguyên tắc cổ quái cùng với tác phong hành sự kì lạ khét tiếng thương thành”.

“Vân Tịch chắc chắn rất coi trọng vật kia, mà chúng ta với cậu ta vốn xung khắc trước giờ. Mặc kệ chúng ta năn nỉ thế nào, cậu ta đều không có khả năng bán cho chúng ta.” Thuần Nhất Sắc lắc đầu, “Hiện tại cậu ta núp bóng dưới tay Bạch Ngân của Nguyệt Hạ Hồi Ức, càng ngày càng không coi chúng ta ra gì.”

“…”

Nhã Hoàng biết rõ, những người này nói sự thật và cũng có làm quá lên vài phần, thế mà vẫn chưa nói cho đủ.

Đầu tiên, Vân Tịch thật sự có oán thù với thương hội. Bởi vậy vô luận như thế nào, cậu ta chắc chắn cũng sẽ không giao Nivela.

Thứ nhì, Vân Tịch cùng Bạch Ngân của Nguyệt Hạ Hồi Ức, quan hệ thân mật trên mức bình thường. Nhã Hoàng còn nhớ rõ hôm ở Hồng Vũ Kiến thành, Bạch Ngân đem theo “Ngoại nhân” Vân Tịch đến tửu quán xem hắn cùng Giang Lưu cãi nhau.

Hai người đó, đúng là như hình với bóng.

“Nhã Hoàng lão đại, anh nói chúng ta nên làm thế nào?”

Nói xong điều nên nói, Thuần Nhất Sắc lại lần nữa đem nhiệm vụ ra quyết định ném cho Nhã Hoàng.

“Trước tiên tôi định qua Nguyệt Hạ Hồi Ức thương lượng một chút. Cho nên các người bớt lo chuyện không phải của mình đi.”

Nhã Hoàng trả lời.

Thế nhưng cuộc thương lượng này, cuối cùng cũng thất bại.

Hai vị lãnh đạo của Vũ Âm Các cùng Nguyệt Hạ Hồi Ức ở cùng một chỗ, tựa hồ cho tới nay cũng chưa xảy ra được chuyện tốt.

Lần này cả đám lắc đầu đoán: “Bọn họ trời sinh là oan gia, tùy bọn họ xử lý với nhau là được “.

Nguyên bản hai người không thể ngó lơ nhau được, sau đó lại là càng cố tránh lại càng dễ đụng nhau, cho nên trở thành lúc nào cũng đối đầu. Chuyện Nhã Hoàng thích Cà Chua rốt cuộc cũng châm ngòi nổ cho cuộc chiến giữa hai người.

Giang Lưu phi thường ghét cái người tên Nhã Hoàng này. Từ tướng mạo đến tính cách từng li từng tí đều khiến người ta ghét bỏ.

Giang Lưu biết, Nhã Hoàng cũng phi thường ghét mình. Từ tướng mạo đến tính cách từng li từng tí hắn đều ghét.

Bọn họ căn bản là vừa nhìn đã ghét nhau, vậy còn không phải là kẻ thù hay sao?

———

Giang Lưu ngồi đối mặt với Nhã Hoàng, mọi người chung quanh đều sớm đoán được kết quả, nên đã nhanh chóng chạy khỏi cửa.

“Chẳng hay hôm nay các hạ đến cửa này là có việc gì?”

Giang Lưu nghênh mặt, bắt chéo chân, dùng thái độ ngông nghênh hỏi.

“Được rồi.” Nhã Hoàng cũng lười quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề chính, “Cậu giao Vân Tịch ra đây. Sau này, tôi cam đoan Vũ Âm Các không bao giờ đụng vào Nguyệt Hạ Hồi Ức nữa.”

“Vân Tịch?” Giang Lưu nhíu mày, “Cậu ta đâu phải hội viên của tụi tôi. Tôi có nhìn đến cũng không thể ép buộc, cậu dùng cái gì mà bắt tôi giao người?”

“Nếu là như thế, tôi thật mong Nhị đương gia của các cậu không xen vào việc của người khác. Chúng tôi với Vân Tịch có việc riêng, lúc giải quyết không muốn thấy người ngoài nhúng tay.”

Nếu như có Bạch Ngân bên người, chuyện gì muốn thương lượng cùng Vân Tịch đều sợ rằng rất trắc trở.

“Việc riêng?” Giang Lưu sửng sốt một chút, cười ha ha, “Tôi thấy là, mấy người cũng không ngoài việc vũ khí quý hiếm trên tay Vân Tịch rồi? Che che giấu giấu, buồn cười chết người đấy.”

“Nói gì thì cũng không dính dáng đến cậu. Cậu chỉ cần đồng ý là tốt rồi.”

“Vậy tôi đây trực tiếp nói với cậu.” Giang Lưu cười nhạt, “Cho dù Bạch Ngân đồng ý, lão tử cũng sẽ không đồng ý. Không quấy rầy Hạ Nguyệt? Cậu cho đó là ân huệ lớn với lão tử sao, chúng ta hẳn là cảm động đến rơi nước mắt chứ gì? Đừng có nằm mơ dùm cái!”

“Cậu…” Ánh mắt của Nhã Hoàng dần dần trở nên lạnh lùng, “Giang Lưu, cậu đừng không biết phân biệt.”

“Ớ? Tốt xấu là cái gì, có ăn được hay không?”

“Giang Lưu ──!”

Chút nhẫn nại cuối cùng cũng hết, Nhã Hoàng tức giận vỗ bàn, đứng lên.

“Có tin tôi đập cậu không!?”

“Nhã Hoàng ──!”

Giang Lưu cũng khí thế mười phần, đá ghế đứng dậy.

“Muốn đánh thì đánh, gia gia đây phụng bồi!”

Thế là… Hai người bắt đầu đánh nhau.

Thế là… Đàm phán không giải quyết được gì.

Lăn qua lăn lại nửa tiếng đồng hồ, Nhã Hoàng bỏ đi.

“…”

Giang Lưu nặng nề ngồi vào ghế, nhíu mày.

“Lão đại…” Hoàng Tử Điên thong thả tới gần về phía hắn.

“Chúng ta có cần hôm nào đó giáo huấn hắn một chút…”

“Không cần.” Giang Lưu vung tay lên, than thở, “Tôi với hắn cũng không phải là lần đầu tiên kiếm chuyện, cần gì phải dây dưa mấy thứ lặt vặt này.”

“Nhưng mà không cần nói cho Nhị đương gia… Bọn họ đã theo dõi tiểu Vân sao?”

“Cái này…”

Giang Lưu tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nói rằng: “Bạch Ngân đang trong thời gian soạn bản thảo, căn bản là bắt đầu bận rộn rồi. Tạm thời ta đừng làm phiền cậu ta.”

“Vâng.”

“Ngoài ra, tuy rằng gia khỏa Nhã Hoàng này đáng ghét muốn chết, thế nhưng…”

Giang Lưu nhàn nhạt: “Hắn hẳn là sẽ không làm hại Vân Tịch.”

Hoàng Tử Điên sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi gian phòng.

“Hóa ra lão đại rất tin tưởng Nhã Hoàng nha…”

Hắn có chút không hiểu được mà lẩm bẩm.

Giang Lưu trong phòng thì gõ trán, quyết định vứt việc này ra sau đầu.

Mà về phương diện khác…

Bình luận

Truyện đang đọc