THAY ĐỔI: TRY TO FORGET...

Shukasa nhẹ nhàng bước tới chỗ cô, nhìn thẳng vào mắt cô không chút né tránh.

Yui giật mình lùi ra sau, tim đập mạnh. Tại sao anh lại phản ứng như thế chứ? Anh không vui vì lời cô nói sao? Thật sự đột ngột đối diện anh ở khoảng cách gần thế này khiến cô cảm thấy ngột ngạt.

- Lí do vì sao em trở thành Miyamoto Rei và nộp hồ sơ vào tập đoàn Hanagato? - Shukasa hít sâu, hỏi.

Cuối cùng, anh cũng hỏi cô câu này.

Yui cười gượng gạo, lui ra một bước nữa, lựa lời mãi mới dám trả lời.

- Em muốn trốn khỏi vỏ bọc của Satake Yui. Em có cảm giác như mười năm trước con người anh yêu là Miyamoto Rei chứ không phải Satake Yui. Anh có lẽ thích một cô gái năng động cá tính và tùy tiện chứ không phải một tiểu thư nhà giàu bị trói buộc trong quy tắc.

Tự nhiên Shukasa cười khẩy.

- Thế là em nghĩ vậy nên mới trở lại làm Miyamoto Rei vì muốn tình cảm của tôi?

- Không, anh nhầm rồi. - Yui vội vàng lắc đầu. - Không hẳn là ý đó...

- Không hẳn? Nghĩa là em không cần tôi yêu em?

Cô cúi gằm mặt, môi bặm nhẹ. Đôi tay bứt rứt nghịch ngợm tà váy.

- Em muốn, nhưng em cũng không muốn. Chắc vì em không xứng đáng, và cũng chẳng còn lí do gì để anh có thể tiếp tục thương một người như em nữa.

Shukasa dừng lại một nhịp, một khoảnh khắc anh ngạc nhiên trôi qua nhanh khiến cô không kịp để ý.

- Tại sao lại là phòng thư kí? Đây chỉ là công việc luẩn quẩn không cần dùng tới tài năng của em. Không phải em hứng thú nhất với kinh doanh sao? Bộ phận quản lí dự án, phòng đấu thầu hay phòng sáng tạo đều hợp với em hơn...

Yui luống cuống, trả lời bừa.

- Vì... vì em không đủ tự tin, vì sợ sẽ làm hỏng chuyện...

- Satake Yui không biết nói dối. - Anh điềm nhiên chặn ngang lời cô.

Răng trên cô cắn nhẹ vào môi dưới, nhãn cầu đảo quanh tránh né anh.

- Em muốn được ở cạnh anh, muốn được trở thành thư kí riêng của anh... - Yui lúng túng. - Nhưng hết lần này lượt khác, anh đều đẩy em ra xa...

Shukasa bật cười.

- Em đã là vợ tôi rồi, chưa hài lòng sao còn đi tranh chân thư kí riêng?

- Vợ giống như bù nhìn? Huống gì anh còn chẳng thừa nhận em?

Anh ngây đơ ra như trời trồng. Cô gái này thật sự rất mâu thuẫn, lúc thì nói chỉ cần được ở cạnh, lúc lại đòi những quyền lợi cao hơn. Bản thân anh cũng thật lạ, lúc quyết tâm đẩy cô ra xa, lúc lại yếu lòng muốn kéo cô trở về.

- Được, đáp ứng em. Từ giờ tới lúc Selena trở về, cứ thay thế tạm công việc của cô ấy đã.

Gương mặt Yui rạng ngời, cúi gập người rối rít.

- Cảm ơn giám đốc, tôi hứa sẽ hoàn thành tốt phận sự.

Anh cười khẩy.

- Vào phòng tôi lấy tài liệu chuẩn bị cho buổi họp cổ đông quý này đi. - Anh ra lệnh rồi quay lưng, Yui vội vàng đẩy ghế ra rồi chạy theo anh như một đứa con nít.

- Với là... cuối tuần này tôi có một bữa cơm, không biết em có muốn đi không?

Sau khi nhận xong công việc, Yui quay người ra, nhưng vừa tới cửa đã bị câu nói của anh làm cho dừng bước.

Cô thoáng ngạc nhiên, sau đó gật đầu.

- Nếu là yến tiệc thì em sẽ...

- Không phải yến tiệc, một bữa cơm bình thường. - Shukasa điềm nhiên đáp, mắt vẫn không rời khỏi đống tài liệu chất như núi trên bàn. - Bữa cơm riêng tư giữa mấy gia tộc. Trong đó có Oga Sewashi và hôn thê Claire Laurent, Kanami Sakurako và hôn phu Edgar Berson.

Yui sững lại, sống lưng đột ngột lạnh ngắt. Cô đều đã gặp họ lúc ở buổi tiệc lần trước, nhưng đó là tiệc xã giao, tránh mặt được. Đằng này lại là bữa cơm ngồi với nhau, lúc nói chuyện khó tránh khỏi việc động đến chuyện cũ.

- Cái này là bữa cơm xã giao thôi, nên cha mẹ sẽ không đi. Tôi hỏi em có muốn tới không. Đương nhiên sẽ có rắc rối cho em, vậy nên tôi không ép buộc. Cũng đừng nghĩ tôi sẽ bảo vệ em, tự em phải đối phó với họ, vì cái tôi muốn là thử thách em cho tới khi em chịu buông tay.

Yui cười nhẹ. Cô đương nhiên biết mục đích của anh, nhưng chuyện anh nói thẳng thế này cũng khiến cô ít nhiều đau lòng. Cô tuy không hy vọng anh sẽ giúp cô thị uy, tuy nhiên vẫn mong anh không quá vô tình bỏ mặc cô cho người ta chèn ép quá đáng. Bây giờ anh đã thản nhiên nói như thế, lòng cô không ít thì nhiều đều hẫng hụt.

- Nếu như Selena không biến mất, anh sẽ đưa Selena đi đến bữa cơm đó đúng không? - Yui hỏi ngược lại anh. - Nếu là cô ta, anh sẽ hết lòng bảo vệ khỏi những người đó?

Shukasa im lặng một lúc.

- Tôi thấy em bận tâm đến Selena hơi nhiều. Không phải trước Selena còn có Yuda Sakura sao? Em chỉ ghen tuông với Selena nhưng Yuda Sakura lại thản nhiên?

- Vì em thừa nhận Selena. - Yui cười chua chát. - Tất cả những người cũ của anh, từ Kanami Sakurako hay Yuda Sakura, họ đều lưu rất nhiều tâm cơ trong lòng. Âm mưu và thủ đoạn, những người như thế em biết anh sẽ không để trong lòng, nếu có thì cũng chỉ là hình thức và không bận tâm thôi. Họ cũng giống như em hiện tại, một bù nhìn ở bên cạnh anh.

Trước gương mặt ửng đỏ và nụ cười dài thê lương, anh sững sờ, cổ họng bất giác nghẹn lại.

- Nhưng Selena thì khác. Một cô gái xinh đẹp hơn tất cả, một cô gái phóng khoáng chính trực. Không chút âm mưu vụ lợi cho bản thân, rất trong sáng, rất thanh bạch. Anh còn rất quan tâm đến cô ấy, hẳn vì con người thật sự của Selena chứ không phải bất kì lí do gì. Bởi thế, em rất đố kị. Em thừa nhận cô ấy xứng đáng với anh.

Yui bước lại gần bàn làm việc của anh, đứng đối diện.

- Bữa cơm này, nếu là Selena, cô ấy sẽ là tình nhân, là bạn tiệc của anh. Nhưng nếu là em, sẽ là thư kí, là trợ lí, đúng chứ?

Cô nhấc chiếc bảng tên "Miyamoto Rei - Trưởng phòng thư kí" màu vàng kim cài trên ngực trái của mình, cười nhẹ.

Anh vẫn không đáp.

Lát sau, cô lén thở dài, rồi cúi đầu.

- Cuối tuần này tôi sẽ chuẩn bị thật tốt, thưa giám đốc.

Nói rồi cô chuẩn bị lui ra.

Shukasa nhếch môi cười.

- Vật trên ngón áp út tay trái của em là gì thế?

Yui giật mình nhìn xuống tay trái mình, sau đó lúng túng thu ra sau lưng. Chiếc nhẫn bạch kim anh tặng cô mười năm trước vào lễ Valentine Trắng như một lời cầu hôn không chính thức. Cô thỉnh thoảng mới dám đeo vào nhưng phần lớn thời gian đều để bàn tay trống rỗng, bây giờ lại bị anh phát hiện.

Nụ cười chứa rất nhiều hàm ý hiện lên trên gương mặt tuấn tú của anh.

- Mẹ đã cho em danh phận Hanagato Yui rồi, thì cứ dùng. Lát nữa gọi phòng tài vụ đưa bảng tên mới cho, sau này cũng đừng giới thiệu mình là Miyamoto Rei nữa.

Yui giật mình nhìn anh.

- Hình như em chưa báo chuyện em gả chồng cho gia đình, bây giờ cứ báo đi. Sau này gặp ai, cứ giới thiệu mình một tiếng thiếu phu nhân Hanagato. Em không cần sợ hãi trước bất kì ai, là đàn bà của tôi sẽ không ai dám động đến em.

Cô sững ra như trời trồng, cặp chân mày nhướn cao không dám tin vào những điều mình nghe thấy.

Không phải anh muốn cô rời xa anh sao? Không phải chán ghét cô sao? Tại sao lại cho cô danh phận đó? Nếu để mọi người biết cô gả cho anh rồi chẳng phải tự do của anh sẽ bị giới hạn lại sao? Hôn nhân vốn không phải trò đùa, nhưng cách cô gả cho anh, cách anh thừa nhận danh phận của cô, nhanh và đơn giản chính như một trò đùa.

- Không cần ngạc nhiên. - Cắt ngang dòng suy nghĩ của Yui, Shukasa điềm nhiên nói tiếp. - Cho em danh phận chính là để em hiểu cái áp lực của nó, nếu không em sẽ không thể từ bỏ được. Tôi đợi ngày em đưa tới cho tôi một tờ đơn ly hôn.

Yui sững lại, mắt mở tròn xoe.

- Danh phận cũng chỉ là danh phận, còn tình cảm, tôi không cho em được. Hy vọng sau này tôi có qua lại với Selena hay bất kì ai khác, em không được can thiệp vào. Thỏa thuận này em đồng ý không?

Đôi môi nhỏ nhắn khẽ thở hắt ra một hơi.

Ra thế, cô hiểu ý định của anh rồi.

Mọi người sẽ chê cười cô là vợ nhưng chồng vẫn ngang nhiên qua lại với tình nhân, chê cười cô không có tiếng nói, chê cười cô không có một địa vị của cải nhưng vẫn trèo cao gả cho nhà giàu để rồi sống vất vưởng trong sự thờ ơ.

Chê cười cô giống như một chính thê của Hoàng Đế sống trong lãnh cung trơ mắt nhìn người sủng ái nữ nhân khác.

Cái danh phận này mang cho cô hại nhiều hơn lợi.

- Nhìn vẻ mặt em dường như đã nhận ra được rồi. Rất thông minh. - Shukasa ngả người ra sau ghế, xoay nhẹ vai, cười. - Thế nào? Còn giữ ý định nữa không?

Đáng ghét thật! Sao lại đáng ghét thế nhỉ? Con người này cô yêu đến chết đi sống lại mà bây giờ lại cảm thấy anh ta thật đáng ghét và khó ưa, giống hệt như những ngày đầu hai người mới gặp vậy.

Yui nghiến nhẹ răng, cười nhếch mép.

- Anh xã à, bây giờ trông anh thật giống Hanagato Shukasa của thời mới quen đấy, hống hách cao ngạo và khó ưa. Mười năm trước, anh luôn luôn bày trò với em, thách thức để rồi cười thỏa mãn khi thấy bộ dạng khổ sở của em. Bây giờ, anh thật giống.

Shukasa vô thức không cầm nổi mình mà há miệng. Thái độ của cô trở mặt, biểu cảm trông rất khó coi. Đôi môi và lông mày giật giật, mắt trợn to và răng nghiến nhẹ, dường như đang rất tức giận và không kém phần hào hứng trước lời đề nghị của anh.

- Anh xã... - Yui vẫn mỉm cười, một nụ cười rất giả tạo ra mặt. - Nhưng mà cái bộ dạng đáng ghét này vẫn khiến em rất thích anh. Không cần thách, em nhận danh phận này. Hanagato Yui sau này phải nhờ anh chiếu cố rồi.

Thế rồi cô không chào mà quay lưng đi thẳng một mạch ra cửa. Gót giày va cộp cộp trên sàn nhà, cửa mở ra rồi đóng rầm mà rúng động cả căn phòng khiến Shukasa bất giác giật mình.

Rất ồn ào, một lúc sau lại yên ắng.

Anh ôm đầu, bật cười lớn.

Anh cũng không nhớ rõ lần cuối anh được cười một cách sảng khoái như thế này là bao lâu, chỉ là bây giờ thật sự thấy rất vui.

Cô ban nãy cũng thật giống Satake Yui của ngày trước. Rất cá tính và mạnh mẽ, gai góc, đối diện với thách thức càng khó khăn càng hưng phấn chẳng ngán cái gì. Từ ngày yêu nhau chẳng biết cớ sao anh từ một tên cục súc và thô lỗ lại trở nên rất dịu dàng, cô từ một nữ quái chuyên gây gổ và chửi bậy lại nữ tính hẳn. Cô hay khóc hơn, hay ủy mị và yếu đuối hơn, dù cho đôi lúc rất kiêu ngạo và tự mãn nhưng vẫn rất con gái. Tự nhiên bây giờ có chút giống hồi trước.

Giống hai người ngày mới quen nhau.

Cười xong, anh lại im lặng, ngồi thẫn ra.

Nếu như có thể tự nhiên bắt đầu lại thì tốt quá.

Nếu như anh và cô có thể bắt đầu lại, năm đó nhất định anh sẽ không làm tổn thương cô, anh nhất định sẽ không buông tay cô và giữ cô thật chặt dù cho cả thế giới muốn cướp cô đi. Nếu như có thể bắt đầu lại, anh sẽ kéo dài thời gian hạnh phúc. Sẽ chăm sóc cô thật tốt, sẽ yêu thương cô, sẽ để cho nụ cười trên môi cô mãi luôn nở rộ.

Nếu như anh và cô có thể bắt đầu lại, anh sẽ không để cô đi.

Nếu như anh và cô có thể bắt đầu lại, anh sẽ cố gắng hơn, sẽ mạnh mẽ hơn chiến đấu chống lại số mệnh nghiệt ngã.

Nếu như anh và cô có thể bắt đầu lại,...

...

... Chỉ là không thể nữa rồi.

Shukasa tự trấn an lòng, cười nhạt rồi kéo ghế lại bàn làm việc tiếp tục công việc còn dang dở.

"Việc điều trị không có tiến triển sao?"

"Có tiến triển nhưng tỉ lệ chữa khỏi thật sự rất thấp. Cách chúng tôi cố gắng hết sức đang là kìm hãm sự phát triển của tế bào xấu nhưng không thể triệt tiêu nếu như cậu không tiếp nhận liệu pháp điều trị."

"Cái này... không được."

"Nếu cậu cứ thế này tôi đảm bảo thời gian của cậu không quá bốn năm nữa. Tôi không hiểu sao cậu phải cứng đầu như vậy. Y học phương Tây bây giờ rất phát triển, xạ trị, hóa trị tỉ lệ thành công đều cao. Bệnh của cậu sắp bước vào giai đoạn khó khăn nhất rồi, nếu cậu không chấp nhận thì phép màu cũng không thể giúp cậu được đâu."

"Để điều trị hoàn toàn ít nhất cũng mất năm năm. Tôi còn cả một tập đoàn, không thể nào an tâm lên giường bệnh, hằng ngày nhìn hằng hà cơ số loại thuốc truyền vào người. Huống gì chữa trị thật sự sẽ khiến tôi không còn là chính tôi nữa..."

"Cậu cứng đầu quá rồi..."

"Không phải ông nói tôi cần phải phẫu thuật não sao? Tỉ lệ mất đi trí nhớ rất cao. Nếu như tiếp tục sống mà không còn bất kì kí ức nào thì với tôi đó là tồn tại chứ không phải sống. Tồn tại bằng cách đó, tôi thà chết đi mà những kỉ niệm vẫn vẹn nguyên trong lòng thì hơn."

"..."

"Huống gì chúng tôi không thể ở bên nhau nữa, tôi càng phải giữ lại kí ức này, nếu không tình yêu giữa chúng tôi sẽ chẳng có một ai nhớ. Cô ấy chính là những kỉ niệm quý giá nhất kiếp này tôi tuyệt đối không cho phép mình quên..."

"Vậy cậu không định nói cho cha mẹ cậu hay bạn bè sao? Cứ giữ một mình như vậy..."

"Tôi đang cố gắng dàn xếp tập đoàn. Nếu để cha mẹ tôi biết họ chắc chắn sẽ bắt tôi điều trị. Nếu thế tập đoàn này khó trụ vững được. Tôi đang gấp rút lo cho tập đoàn và đang tìm người có năng lực tiếp quản. Đến khi xong chuyện tôi sẽ báo họ sau."

"Đợi đến lúc ấy e là đầu cậu đã rụng hết tóc rồi."

"Cứ kéo dài được đến đâu, hay đến đó. Tôi sẽ không tiếp nhận trị liệu đâu."

___o0o0o___

Hết Chương 38.

Bình luận

Truyện đang đọc