THAY ĐỔI: TRY TO FORGET...

"Mai à, ngày kia em gái con sẽ trở về Tokyo..."

- Yui sao? Cuối cùng cũng đến ngày này. Con sẽ sắp xếp để trở về Nhật Bản ngay. - Mai thảng thốt khi nghe tin báo từ cuộc gọi của mẹ cô, giọng cô vang lên đầy hạnh phúc.

Thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh đến mức khiến cô quên bẵng đi ngày em gái cô trở về sau mười năm xa cách.

"Ừ, hay bây giờ con trở về luôn? Chúng ta sẽ tổ chức yến tiệc mừng sinh nhật thành niên cho con." Giọng mẹ cô dịu dàng.

- Sáng mai con sẽ về, sinh nhật năm nay con muốn ở cạnh một người. - Mai mỉm cười, ngượng ngùng đáp.

Mẹ cô thấu tình đạt lý, đương nhiên hiểu chuyện, chỉ bật cười.

"Mai, chúc mừng sinh nhật con. Dù ta không phải mẹ ruột của con, nhưng nuôi dưỡng con, nhìn con trưởng thành, không thể tin được Mai bây giờ đã là người lớn rồi."

- Con cảm ơn mẹ. Con luôn coi mẹ là mẹ ruột của con mà. - Mai dịu dàng, gương mặt cô phơn phớt hồng.

Đầu bên kia đột nhiên im lặng. Cô thoáng ngạc nhiên, nhưng bộ ậm ừ này của mẹ cô giống như có chuyện gì đó khó nói. Phải mãi một lúc sau, dường như sau khi đắn đo, bà cất giọng. "Con đã là người lớn rồi, cũng là đại tiểu thư gia tộc Satake, Mai này,..."

Tiếng gõ cửa vang lên, đều đặn, cùng nhịp và cường độ như thường ngày. Mai vội vàng đặt điện thoại xuống, mỉm cười chạy ra mở cửa.

- Chúc mừng sinh nhật, Mai. - Một bó hoa hồng xanh rực rỡ xuất hiện ngay trong tầm mắt của cô. Người đàn ông kia mặc một chiếc áo sơ mi đen, mái tóc vuốt lên gọn gàng cùng một nụ cười dịu dàng.

Wiatt Lambert rất cao, cũng phải một mét chín, nên ngay cả khi với chiều cao thanh mảnh một mét bảy của Mai cũng có thể tạo thành độ chênh lệch đáng yêu.

- Cảm ơn ngài. - Mai nhận lấy bó hoa, nở một nụ cười rực rỡ, đôi mắt to tròn híp lại thành một đường cong rất tươi.

Wiatt theo Mai vào trong nhà, tay cẩn thận đóng lại, ánh mắt thâm tình quan sát người con gái kia. Mái tóc đen nhánh xõa xuống vai, cơ thể thanh mảnh vừa vặn trong chiếc đầm dây màu xanh đen. Vừa nữ tính, vừa quyến rũ trưởng thành, mùi sữa tắm thơm dịu nhẹ thoang thoảng nơi chóp mũi. Đôi môi của Wiatt khẽ mỉm cười.

Hắn quan sát căn phòng. Cửa sổ lớn nhìn thẳng ra thành phố, lung linh ánh đèn, phía bên trong nhà là ánh sáng sắc vàng vừa đủ, hôm nay Mai còn sử dụng cả tinh dầu thơm khiến căn phòng có mùi hoa oải hương nhè nhẹ. Một bàn tiệc chỉ bày vài món, có cả hoa và champaigne, dàn loa phát những bản nhạc cổ điển du dương, nhẹ nhàng.

- Tôi đã đặt một đêm trên chiếc du thuyền hạng sang chạy dọc sông Seine cho em, có thể cùng em quan sát tháp Eiffel và thủ đô Paris tráng lệ về đêm, còn có cả dàn giao hưởng và bữa tối sang trọng. Nhưng đột ngột sáng nay, không hiểu sao em lại thay đổi ý định, cứ khăng khăng muốn tổ chức ở nhà em cơ chứ?

- Tôi không muốn những thứ sang trọng và cứng nhắc đó. Dù sao, đón sinh nhật cùng ngài, tôi muốn làm những điều thật thoải mái. - Mai mỉm cười đặt bó hoa hồng xanh lên bàn. - Hơn nữa, tôi muốn nấu cho ngài ăn...

Hắn mỉm cười, hôn lên trán cô rất dịu dàng, rồi ngồi xuống chiếc ghế mà hắn vẫn thường dùng.

Hôm nay vẫn như thường lệ, bữa tối Mai chuẩn bị có soup nấm làm khai vị, salad cá hồi và sườn cừu nướng, mùi rất thơm. Hắn cẩn thận mở champaigne, dùng khăn lau quanh miệng rồi rót vào hai chiếc ly thủy tinh, tác phong rất chuyên nghiệp.

Bữa tối diễn ra rất êm đềm. Wiatt mẩm rằng hôm nay là sinh nhật tròn mười tám của Mai, có vẻ như cô đang rất vui, nên nói nhiều hơn bình thường. Mai huyên thuyên kể chuyện, chủ yếu kể về bản thân cô, còn Wiatt mỉm cười lắng nghe.

Sau khi tráng miệng xong, Wiatt nhìn ngắm xung quanh, liền hỏi:

- Bánh sinh nhật tôi đặt cho em đã đến chưa?

- Đến rồi, nhưng tôi chưa mở, đang để trong tủ lạnh. - Mai sực nhớ ra, vội đứng dậy, lại tủ lạnh bưng qua. Wiatt giúp cô cất dọn bát đĩa, lén nhìn cô mở bánh.

Một chiếc bánh sinh nhật rất sang trọng, đơn giản mà tinh tế. Wiatt giúp cô cắm nến lên trên, thắp nến.

- Mai, em ước đi.

Mặt Mai thoáng đỏ lên, cô ngồi xuống, nhìn trầm ngâm rất lâu vào chiếc bánh, vào ngọn lửa trên đầu nến lấp lửng. Cô chắp tay lại, nhắm mắt. Một phút trôi qua, Mai mở mắt, bắt gặp ánh nhìn ôn nhu và dịu dàng của Wiatt, càng ngượng ngùng, thổi tắt nến.

Hắn nâng ly champaigne của hắn lên, cùng cô cụng ly. Tiếng thủy tinh va chạm tạo nên những âm thanh sống động.

- Chúc mừng sinh nhật, Mai. Chúc mừng cô gái của tôi chính thức trở thành người lớn.

Mai đỏ mặt, uống cạn ly rượu. Lát, cô ngượng ngùng đặt ly xuống, ngập ngừng:

- Wiatt, ngài biết tôi ước gì không?

Hắn không đáp, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô bảo cô nói đi.

- Tôi đã ước rằng, mình có thể trở thành người phụ nữ của ngài, cùng ngài bên cạnh, hạnh phúc đến mãi mãi. Đó là điều ước thứ mười tám của tôi.

Hắn thoáng sững lại, liền đứng lên rời khỏi ghế. Bước chân Wiatt cẩn thận đi lại chỗ cô, bàn tay ôn nhu nâng cằm cô lên, lần này, là đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng, hắn thò tay vào túi, giống như chuẩn bị lấy ra một thứ gì đó.

- Điều này em không cần ước, bởi vì tôi sẽ để em bên cạnh tôi m-

- Wiatt! - Mai vội vàng cắt ngang, đứng bật dậy sà vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, hôn lại hắn rất vội vàng. Một lát sau, cô buông hắn ra, dùng gương mặt đỏ bừng lên và ánh mắt ầng ậc nước nhìn hắn, cổ họng cô nghẹn lại. - Có thể làm cho đêm nay của tôi trở thành đêm đáng nhớ nhất không? Có thể đem tôi trở thành của ngài không?

Hắn thoáng ngạc nhiên, nhưng nhìn gương mặt đỏ ửng ngượng ngùng của cô khiến cho hắn động lòng.

- Tiểu yêu tinh, em không có cơ hội rút lại câu vừa nói đâu.

Hắn bế bổng cô lên, mạnh mẽ sải bước dài vào phòng ngủ của cô, đặt cô nằm lên giường, dùng cơ thể to lớn của hắn bao phủ lấy cô.

Hắn ôn nhu hôn cô, hôn lên đôi môi đang phát ra những âm thanh nhỏ, hôn lên đôi mắt ầng ậc nước, hắn hôn lên tai cô, rồi di xuống cằm, xuống cổ, cắn nhẹ nhàng. Hắn dịu dàng, ôn nhu nhưng cũng rất mạnh mẽ.

Bàn tay của hắn cẩn thận tháo chiếc váy trên người cô, vuốt ve nâng niu từng tấc cơ thể cô.

- Wiatt... - Mai khẽ khàng gọi tên hắn, hai cánh tay cô ôm lấy cổ hắn, mặt ửng đỏ lên. - Xin hãy nhẹ nhàng một chút...

Hắn mỉm cười, bàn tay luồn xuống dưới nâng eo cô lên. Mai gục mặt lên vai hắn, ôm chặt lấy hắn, hoàn toàn phó mặc cơ thể mình cho người đàn ông đó...

Nửa đêm, Mai tỉnh giấc, nhìn người đàn ông bên cạnh đã ngủ say. Hắn to lớn, mạnh mẽ, cường bạo, nhưng lúc ngủ lại là một vẻ gì đó rất ôn nhu và dịu dàng.

Mai nhìn xuống cơ thể của mình, trên làn da trắng ngần lưu lại những vết hôn ám muội, nửa dưới cơ thể còn đau nhức, cảm giác lúc nãy thật sự không phải là mơ.

Cô thực sự đã trở thành người phụ nữ của hắn.

Mai chống cằm, lặng lẽ quan sát hắn. Đôi mắt của cô đột nhiên nhòe đi, Mai cắn răng không cho phép mình phát ra tiếng.

Một hạt nước mắt lăn trên gò má của cô, cô cúi xuống hôn lên môi hắn.

Sáng sớm hôm sau, Wiatt mơ màng tỉnh giấc. Đôi mày của hắn nhíu lại, ánh mắt dần dần mở ra. Hắn ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh, người phụ nữ kia đã không còn ở đó nữa, phần giường cũng sớm đã lạnh đi.

- Mai? - Hắn cất giọng gọi cô.

- Vâng? - Từ trong phòng tắm, vang lại tiếng đáp trả ngọt ngào.

- Em làm gì đấy?

Hắn hỏi nhưng không nghe thấy tiếng cô đáp lại. Wiatt rời giường, mặc đồ vào xong xuôi, vẫn không thấy cô đáp lại. Một lúc sau, cánh cửa phòng tắm mở ra, Mai còn khoác trên mình chiếc áo choàng tắm, bước ra ngoài.

Wiatt ngẩng mặt lên nhìn, giây sau đôi mắt hắn mở to, sửng sốt và ngạc nhiên.

- Mai, em...

- Lần đầu đổi màu, nhìn có lẽ hơi lạ một chút... - Mai luồn ngón tay vào tóc mình, nghịch một lọn tóc. Mái tóc màu bạch kim xõa xuống vai, từng sợi từng sợi sáng rực lên dưới ánh nắng bình minh.

Ánh mắt hắn tối sầm đi, nghiêm nghị nhìn cô:

- Mai...

- Ngài Lambert này,... - Hắn chưa kịp dứt câu, Mai liền lạnh nhạt cắt ngang. Cô gọi hắn bằng họ, bằng ngữ giọng thờ ơ và khách sáo, lát sau ném cho hắn một ánh nhìn vô hồn. - Ngài có thể chia tay tôi không?

Sắc mặt hắn càng sa sẩm.

Mai bước lại chỗ hắn, đứng đối diện hắn, vẻ lạnh nhạt kia biến mất, thay vào đó là một nụ cười tươi, rất tươi tắn và rực rỡ, nhưng cũng thực giả tạo:

- Đêm qua, tôi đã trao lần đầu của mình cho ngài rồi. Thời gian qua ngài cũng chiếu cố tôi rất nhiều, có phải đã đến lúc ngài nên đổi người ở bên cạnh ngài không?

Bàn tay hắn cuộn chặt thành quyền, từng tia gân guốc hằn rõ dưới làn da màu đồng của hắn. Wiatt nổi cơn thịnh nộ, một tay tóm lấy vai cô, đẩy cô lên giường, gắt gao bóp cổ cô.

- Lý do? - Hắn gầm lên.

Mai ho lụ khụ, sắc mặt xanh đi, hắn liền đau lòng, vô thức buông cô ra. Mai đẩy hắn ra, vội vàng ngồi bật dậy, ôm cổ họng mình.

- Ban đầu ngài cũng chỉ là tìm chút mới mẻ ở cô gái Á châu chưa thành niên như tôi thôi mà, tại sao bây giờ lại nổi giận khi vứt bỏ tôi chứ? - Sau khi ổn định lại hô hấp, Mai nhìn hắn, cười lạnh. - Không lẽ ngài đối với tôi đã động...

- Satake Mai, tôi cảnh cáo cô. - Wiatt giận dữ bóp cằm cô, nâng lên. Ánh mắt hắn sắc lạnh, tàn độc, giống như muốn đem cô bóp chết vậy. - Đừng ảo tưởng những thứ đó, đối với cô nó là lãng mạn, nhưng đối với tôi chỉ là thứ vô dụng vứt đi thôi.

Hắn buông mạnh cô ra, đem áo sơ mi vứt trên ghế khoác vào người. Mai lặng thinh nhìn hắn cài từng cúc áo, lí nhí:

- Lát nữa tôi sẽ quay về Nhật, em gái tôi sắp trở về. Đã mười năm rồi tôi không được thấy mặt con bé...

Bàn tay của hắn ngừng lại, hàm răng nghiến chặt. Lát sau hắn thò tay vào túi quần, rút ra một chiếc móc khóa, ném về phía cô.

- Satake Mai, đối với cô, tôi không đáng bằng đứa em gái cùng cha khác mẹ của cô ư?

Mai ngạc nhiên đón lấy chiếc móc khóa màu trắng. Cô bấm vào cái nút bên hông, chiếc móc khóa mở ra, bên trong là một bức ảnh của hai chị em lúc còn nhỏ, giống nhau như hai giọt nước.

- Ngài không hiểu được đâu... Là tôi đã cướp đi toàn bộ cuộc sống của con bé, hủy hoại tuổi thơ của nó, chỉ tại tôi không phải là một người chị tốt, lại khiến con bé khổ sở...

Wiatt hừ lạnh, hắn quay lại nhìn cô, bằng một ánh mắt lạnh lùng, vô tâm tới tàn nhẫn:

- Lúc đó, chiếc cặp cô bỏ quên ở khách sạn, là cô cố tình đúng không?

Mai thoáng giật mình, ngẩng mặt nhìn hắn, cười:

- Đúng. - Bàn tay cô luồn ra sau tóc, vuốt một đoạn. - Cũng giống như ngài coi tôi là một thứ đồ chơi thú vị, tôi lúc đó cũng chỉ là tìm kiếm cảm giác quanh quẩn một người đàn ông trưởng thành thay vì đám thiếu niên đồng trang lứa. Với cả, đó cũng là cách trả thù tàn độc nhất dành cho Lena Garcia.

Hàm răng hắn khẽ nghiến lại.

- Chẳng lẽ suốt thời gian qua, những lời nói, những ánh mắt của cô chỉ là thứ diễn xuất rẻ tiền thôi ư? - Wiatt bật ra một nụ cười lạnh. - Đã có một phút giây nào cô thật lòng động tâm với tôi không?

Gương mặt của hắn, tuy lạnh lùng, tàn khốc, nhưng ẩn dưới đó là sự đau lòng, sự thống khổ, một vẻ mặt chưa từng thấy ở người đàn ông nhẫn tâm nhất Wiatt Lambert.

Mai giật mình, vội vàng cúi mặt xuống, ánh mắt cô đen lại, cơ thể thoáng run lên.

- Mai, chỉ cần em gật đầu, tôi bằng lòng đợi em. Dù có bao lâu, tôi cũng sẽ đợi, hoặc chỉ cần em muốn, tôi sẽ đi theo em.

- Ngài Lambert này,... - Cổ họng cô khẽ run lên. - Lần này trở về nước, là để đính hôn. Đối phương là người đã cùng tôi hẹn ước từ rất lâu rồi...

Bàn tay của hắn cuộn lại giận dữ, hắn rút trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, bóp tới nát đi, rồi hắn giận dữ ném về phía cô:

- Satake Mai, một đứa con gái như cô, rốt cuộc có gì tốt mà tôi lại trở nên như thế này chứ? - Hắn để lại một câu, rồi bỏ ra khỏi nhà. Tiếng cửa đóng sầm lại mạnh mẽ, sau âm thanh lớn đó, bầu không gian rơi vào sự tĩnh lặng ám ảnh vô cùng.

Đôi chân Mai trở nên vô lực, cả cơ thể mảnh khảnh khuỵu xuống. Tay cô run rẩy nhặt chiếc hộp hắn ném lại, cẩn thận mở ra. Chiếc nhẫn bạch kim có gắn một viên kim cương đen, rất tinh xảo. Dưới ánh nắng yếu ớt của bình minh và hạt nước mắt trong veo rơi lách tách, chiếc nhẫn lóe sáng lên những hình ảnh yếu ớt của gia huy dòng họ Lambert nằm bên trong viên kim cương kia...

"Con đã là người lớn rồi, cũng là đại tiểu thư gia tộc Satake, Mai này, bạn đời của con vẫn nên phù hợp một chút. Có vẻ như hôm nay con sẽ ở bên cạnh người con yêu, có thể nói cho ta là ai được không? Hoặc nếu con không định tính chuyện lâu dài, ta cũng có lựa chọn sẵn một vài đối tượng cho con."

"Hả? Con... Chuyện này..."

"Ta nghĩ ta nên nói chuyện này cho con biết. Cha con có dự định để cho Yui thừa kế quyền điều hành của tập đoàn Satake. Thế nên, con vẫn nên được gả vào một gia tộc tốt thì sẽ đảm bảo hơn cho tương lai của con..."

"Sao cơ? Yui? Cha lại định để cho Yui thừa kế? Trong suốt thời gian em ấy lông bông ở Kagoshima, con đã phấn đấu giúp cha điều hành một phần tập đoàn, rốt cuộc là vì điều gì kia chứ?"

"Ta cũng không biết lý do, ta cũng biết với một đứa con tham vọng như con sẽ cảm thấy không công bằng. Vì thế, ta nghĩ con vẫn nên gả cho một gia tộc lớn thì sẽ tốt hơn cho con..."

Từ khi còn nhỏ, Satake Mai đã biểu lộ ra là một đứa con đầy tham vọng. Cô không tham vọng giàu sang quyền lực, thứ duy nhất cô khao khát là đỉnh cao của danh vọng, là quyền thừa kế và điều hành tập đoàn Satake. Cô nhận định được lý tưởng của mình từ rất sớm, nỗ lực để đạt được, không chỉ về quyền lực mà còn gây dựng rất nhiều mối quan hệ, thế nhưng cha cô lại phớt lờ sự cố gắng của cô mà muốn lựa chọn em gái cô...

Hôn nhân? Nếu như đó là sự lựa chọn duy nhất...

"Đối phương là ai?"

"Người thừa kế tập đoàn tài phiệt Hanagato, Hanagato Shukasa. Mẹ nhớ hai đứa vẫn luôn qua lại với nhau, có vẻ thiếu gia bên đó cũng có ý với con..."

"Shuu-kun?"

Trước lúc gặp Wiatt Lambert, Mai đã luôn cho rằng chồng của mình vốn dĩ chỉ có thể là Hanagato Shukasa...

"Con đồng ý..."

...

Cô là một cô gái cao ngạo vì có trong tay tất cả mọi thứ. Luận nhan sắc, gia thế hay tài trí đều hơn người, đều khiến người ta ghen tị. Vì thế, cô tự tin cho rằng cả đời này cô sẽ mãi đứng ở vị trí của kẻ thắng cuộc.

Thế nhưng, ngay cả quyền thừa kế mà cô nỗ lực trong bao nhiêu năm cũng không nhận được.

Và ngay trong chuyện tình cảm, cô đã từng tự cho mình là tên thợ săn chủ động, đến cuối cùng lại là kẻ thua cuộc gục ngã ở đây. Ngay cả người đàn ông mà cô yêu, cô cũng không thể tự do mà ngã vào lòng hắn.

Mai đưa tay lên quệt nước mắt, cầm chiếc nhẫn đặt lên bàn. Mai đứng trước gương, hít sâu một hơi, luồn hai tay vào vuốt mái tóc xoăn màu bạch kim kia ra. Hắn từng nói hắn rất thích mái tóc đen của cô, không ngờ cô lại tự mình đem mái tóc mà hắn thích nhuộm một màu khác.

Từng lọn tóc màu bạch kim duỗi ra, bay lên trong không trung. Nơi cổ và xương quai xanh của cô vẫn lưu lại những dấu hôn hoan ái của hắn để lại.

Những dấu hôn này của hắn sớm muộn gì cũng sẽ nhạt đi và biến mất, bởi vậy cô không có quyền giữ chút yếu lòng và bi lụy này ở lại với mình. Đôi mắt cô hoen đỏ, gương mặt nhợt nhạt vì nước mắt.

Cô yêu hắn, nhưng cô càng yêu bản thân và lý tưởng của cô hơn...

Chuyến đi săn này cô làm một kẻ thua cuộc, nhưng rồi cũng sẽ có một chuyến đi săn khác, một con mồi khác đang đợi cô.

"Xin chào, Nhật Bản. Chào Satake Yui, và cả Hanagato Shukasa..."

___o0o0o___

Ngoại Truyện 6: Love Hunting

END.

Bình luận

Truyện đang đọc