THẾ GIAN ĐẸP NHẤT TRONG LÀN GIÓ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng biết trời sẩm tối từ lúc nào, tới khi tôi và Hoa Hoa không chạy nổi nữa, tựa vào góc phố phì phò thở, đèn đường đã thi nhau bừng sáng. Từng chiếc từng chiếc, nối đuôi, ánh sáng chậm rãi kéo dài tới vô tận, giống như mấy cảnh quay trong phim viễn tưởng.

“Bọn họ… Chắc là không đuổi kịp đâu nhỉ…” Tôi khom lưng chống tay lên gối, nhẹ nhõm thở phào.

Hoa Hoa ngồi xuống bên cạnh tôi, một hồi lâu chẳng thấy cậu nhúc nhích, tôi đang bồn chồn, ánh sáng từ màn hình cục gạch đã chiếu rọi mặt tôi.

Đau không?

Cái điện thoại cũ rích của tôi đã rơi mất từ lúc nào, vì thế tôi không thể không hoài nghi… Bố khỉ nhóc con này giắt điện thoại vào thắt lưng quần à?

Buông tha hai đầu gối bị tì đến nóng bừng, tôi thẳng lưng dậy, “Tuy mất hơn trăm xiên thịt với bếp than trên xe ba gác, nhưng mà…” Vỗ vỗ túi quần sau, tôi sung sướng toét miệng cười, “Tiền mồ hôi nước mắt vẫn còn đây, hê hê, không đau lòng lắm.”

Hoa Hoa cũng đứng dậy, thở dài một tiếng rất khẽ, rất nhanh lại cầm điện thoại đánh chữ: Tôi hỏi chân.

Tôi há miệng, ngớ người. Giờ mới cảm thấy cơn đau xé ruột từ mu bàn chân truyền tới, chỉ trong nháy mắt, cả bàn chân như bị lửa thiêu.

Khổ sở nuốt một ngụm nước bọt, tôi chậm rãi cúi đầu nhìn, chỉ thấy nơi bị bỏng đã cọ xát với dép lê đến toét cả máu. Nói ra thì ngại, nhưng nếu vết thương này mà ở trên người kẻ khác, chắc tôi cũng thấy đau đấy, nhưng không đau đến hoảng, mỗi tội đặt vào chính chân mình, tôi lại bi thảm như sắp chết, a a a a~

Phỏng chừng vẻ mặt tôi nhìn khổ quá, Hoa Hoa không chờ tôi đáp lời nữa, mà giơ tay nhấc cái chân bị thương của tôi lên luôn.

Tự nhiên lại thành Kim Kê Độc Lập, suýt nữa thì tôi mất thăng bằng, vội vàng bám lấy vai cậu. Giây tiếp theo tôi mới hiểu cậu định làm gì, “Đừng có đụng vào dép của anh em mà đụng vào anh đau chết mất tiên sư em —-”

Rất tốt, tôi nói gì cũng bị lờ đi.

Chân trần đi đất chẳng mấy dễ chịu, nhưng không thể phủ nhận, không vướng dép lê, cơn đau cũng đồng đều lại, không lúc nhẹ lúc nặng vì cọ xát với quai dép nữa, thế này cũng đỡ hơn.

“Chúc mừng em, giờ anh nhảy lò cò về nhà.” Thế nhưng ôm đùi ném dép của tôi, tội này không tha được!

Hoa Hoa không biến sắc, kéo tay tôi gác lên cổ cậu, cơ hồ nâng cả người tôi lên cao!

“Mọe kiếp, không cần làm thế, chờ đã chờ đã chờ đã em đừng kéo anh —-”

Hoa Hoa giận, cứ nhìn cái cách cậu hung ác lôi tôi đi vài con phố là biết, tuy rằng đi đất cũng chẳng sao, nhưng tôi lại không hiểu cậu giận cái gì. Thật đáng bực, hỏi cũng chẳng ra nguyên cớ, bởi vì cậu không rảnh tay đánh chữ cho tôi coi.

Hai bọn tôi kề vai sát cánh hơn hai mươi phút sau thì gọi được một chiếc taxi.

Ngồi lên xe, nói địa chỉ, lúc này tôi mới bình tĩnh lại. Thật là một đêm nguy hiểm, may mà lúc xấu hổ vừa rồi không có quần chúng vây xem.

Tài xế được che chắn bởi kính bảo vệ, tôi và Hoa Hoa ngồi ghế sau, không nhìn thấy gì cả. Ánh đèn neon lướt qua cửa kính, sặc sỡ sắc màu, tôi nhìn vài lần, tự nhiên thấy buồn ngủ, quay sang Hoa Hoa, nhóc con lại đang cúi đầu nghịch điện thoại, lúc thì lướt ngón tay mở khóa, lúc thì lướt ngón tay đóng khóa, chẳng làm gì thêm.

“Này,” Tôi lấy cùi chỏ đẩy đẩy cậu, “Em giận xong chưa, hay là anh mua mấy quả bóng cho em thổi cơn giận ra nhé?”

Hoa Hoa không để ý tới tôi, tiếp tục mở khóa đóng khóa.

Có vài người không muốn nói chuyện khi giận, có vài người không muốn đánh chữ khi giận, ấy là đạo lý rồi.

Tôi kiên nhẫn như dỗ trẻ con, hiền hòa bảo, “Nếu em giận mấy người kia thì thôi đừng, ai bảo chúng ta kinh doanh trái phép, trên pháp luật là phải bài trừ, tuy bọn họ thô bạo, nhưng em cũng đánh tên kia không ít rồi mà. Còn nếu em giận anh kéo em chạy thì lại càng vô lý, bảy tám gã cao to, em định một mình đánh lại cả đám sao? Hơn nữa đánh không lại chỉ là chuyện nhỏ, bọn họ không phạt em táng gia bại sản mới là lạ đó, em nghĩ bọn họ kiếm tiền bằng gì nào?”

Lần này mở khóa rồi không đóng nữa, bàn phím gõ tin nhắn sáng lên, từng chữ vuông vuông dần hiện ra theo đầu ngón tay cậu: Tôi không giận bọn họ, không đáng, tôi cũng không giận anh.

Tôi mù tịt, “Thế em giận ai?”

Chính mình.

Tôi nhìn chằm chằm hai chữ nọ, suy tư nửa ngày mới hiểu được, bèn sảng khoái vỗ vỗ vai cậu, “Yên tâm đi, anh đâu có bắt em vừa chạy vừa bê bếp than và thịt nướng, mất thì mất, có phải chuyện gì to tát đâu.”

Hoa Hoa lẳng lặng nhìn tôi, thật lâu, thật lâu.

—- Nếu lúc ấy cậu biết sáu dấu chấm tròn có thể đại diện cho việc không nói gì, tôi nghĩ chắc cậu sẽ không chút do dự cho tôi xem cả màn hình toàn chấm.

Sau đó bọn tôi không nói nữa, Hoa Hoa tựa như có tâm sự, vẫn nhìn ra cửa sổ, nghĩ ngợi đến thất thần. Tôi thì vì quá mệt mỏi, ngáp liên tục, chẳng còn sức lải nhải. Nhưng vừa nhắm mắt, từng lời nói của Hoa Hoa lại hiện rõ trong đầu tôi, chẳng riêng câu chữ, mà còn cả âm thanh. Đây cũng không phải lần đầu tiên, đôi khi tôi và Tiểu Phong Tử bá láp xong, mấy tràng thao thao bất tuyệt của cậu ta cũng xoay vần trong đầu tôi thật lâu. Chỉ có điều tiếng nói của Tiểu Phong Tử là chân thật, còn âm thanh của Hoa Hoa lại do bộ não tôi tự xây dựng nên, tôi không biết phải hình dung âm thanh đó thế nào, dù sao trong thế giới tinh thần mà tôi tự tạo ra, âm thanh ấy chính là Hoa Hoa, rất dễ nghe, rất khoan khoái.

Đau không?

Tôi không giận bọn họ, không đáng…

Hai chữ ‘Không đáng’ tạo cho tôi một thứ cảm xúc rất phức tạp, giống như người nói chuyện không phải Hoa Hoa, hay ít nhất cũng không phải cái người sẵn sàng giận dỗi vì bạn mua thêm đồ ăn mời cậu. Một năm cuối cùng cậu ở trong nhà giam đã xảy ra chuyện gì thì tôi không biết, bởi vì khi đó tôi bận đến choáng cả đầu, nên lúc này ngẫm lại về một năm ấy, đột nhiên tôi thấy nó chẳng khác gì một ngày, thậm chí một buổi tối. Sau một buổi tối, có người nào đó đã trưởng thành.

Điều này hơi khó làm quen.
Lúc tôi khập khiễng được Hoa Hoa kéo vào nhà, Tiểu Phong Tử đang nằm sấp trên sofa ngáy khò khò, Chu Thành đang lên mạng, trông thấy bộ dạng nhếch nhác của bọn tôi thì hoảng sợ.

“Bán thịt xiên cũng bị cướp à?”

“Không phải cướp, hơn hẳn bọn cướp cơ.” Tôi ngồi phịch xuống sofa, làm Tiểu Phong Tử giật mình tỉnh dậy

“Có chuyện gì thế?” Tiểu Phong Tử ngơ ngơ ngác ngác.

Hoa Hoa chẳng biết đã lấy hòm thuốc đến từ lúc nào, hòm thuốc là tôi mua sau khi Tiểu Phong Tử bị đánh lần trước —- Thời buổi loạn lạc, lo trước khỏi hoạ.



“Nước khử trùng phải đổ lên vải khô, anh có lau hay không đây?”

Bởi vì tôi nói sơ cứu vết thương xong mới kể lại đầu đuôi, nên người nghe không khỏi mất kiên nhẫn.

“Giục cái qué gì mà giục!” Không phải tôi không muốn lau, mà vấn đề là cứ nghĩ đến cảm giác nước khử trùng chạm vào miệng vết thương… Ặc, hay cứ để nó tự lành?

Đang phân vân, mu bàn chân thình lình truyền đến một cơn đau bỏng rát, tôi cúi xuống nhìn, ôi chao, Hoa Hoa chẳng chút nương tay cầm mảnh vải cọ lên cọ xuống.

Đồ con bò!!!

Tôi quay đi, ảo tưởng mình là Quan Công đang bị cạo xương, đồng thời cố gắng dùng câu chuyện “Lên án quản đốc hung ác” để dời di sức chú ý. Đến khi xử lý vết thương xong, tôi cũng kể lại được hòm hòm.

“Xem ra hai người không quay lại cổng trường được rồi.” Tiểu Phong Tử ngáp một cái, tiếc hận ra mặt.

Tôi lườm cậu ta, “Là cổng trường này thôi.”

“Tôi nghĩ cậu ta nói không sai đâu.” Chu Thành đẩy gọng kính, không ngờ lại phụ họa Dung Khải, “Cổng trường này có quản đốc thì cổng trường khác cũng có, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Tôi không vui, chẳng lẽ cúi đầu cam chịu sao? “Trong tủ lạnh vẫn còn hai trăm đồng tiền thịt đó!”

“… Yên tâm, giữ lạnh một hai ngày không hỏng được.”

“Sau đó thì sao? Tôi và Hoa Hoa ngồi không trong nhà à?”

“Chúng ta thuê cửa hàng đi.”

Tôi cứ nghĩ mình nghe nhầm, mãi cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt rất nghiêm túc của Chu Thành.

“Sao có thể…”

“Không có gì là không thể. Bán hàng trước cổng trường cũng được, nhưng học sinh trung học không thể uống rượu, cũng không thể tiêu nhiều tiền. So sánh ra, nếu thuê một cửa hàng nhỏ, không cần trang hoàng quá, bình dân thôi, bán đồ nướng, có thể bán thêm thức nhắm, trời còn chưa lạnh, buổi tối có thể mở quán ăn ven đường.”

“Vậy nếu bọn quản đốc lại đến thì chẳng có đường mà chạy.”

“… Cậu làm giấy chứng nhận trước được mà?!”

Ý kiến của Chu Thành quả thực rất hấp dẫn. Buôn bán cũng vậy, làm thuê cũng vậy, chẳng ai thích màn trời chiếu đất, có một cửa hàng nhỏ, nghĩ đến đã sướng tỉnh cả người. Nhưng giá thuê chắc chắn rất cao, mà lo liệu các thủ tục cũng cần tiền, tuy hiện giờ chưa biết cần bao nhiêu, nhưng tôi nhẩm tính, tiền của cả bốn cộng lại chắc cũng chỉ hơn hai vạn một tẹo.
Có tiền nam tử hán, không tiền hán tử nan, chuyện này dằn vặt tôi cả trong giấc ngủ, đến nằm mơ cũng thấy màu tiền.

Chu Thành thuộc phái hành động, nói theo cách của hắn, có tiền hay không có tiền thì cứ đi thăm dò thị trường trước đã, ít nhất cũng phải biết thuê một cửa hàng cần bao nhiêu, chúng tôi còn thiếu bao nhiêu, tranh thủ thời gian điều chỉnh lại kế hoạch. Vì thế mấy ngày kế tiếp, hai bọn tôi dạo quanh các khu buôn bán không ngừng nghỉ, nhất là hai bên đường dành riêng cho người đi bộ càng là khu vực phải quan sát kỹ lưỡng. Tiểu Phong Tử và Hoa Hoa trông nhà, Tiểu Phong Tử lười biếng, còn Hoa Hoa thì không tiện — Mồm mép và mặc cả, không phải thế mạnh của Hoa Hoa.

Một tuần trôi qua, vẫn không tìm được địa điểm, tôi bắt đầu sốt ruột, Chu Thành khuyên tôi vội vàng không ăn được đậu hũ nóng. Vấn đề là tôi không muốn ăn đậu hũ nóng, giữa trưa nắng chói chang, tôi chỉ muốn ăn mì lạnh.

Sau đó Chu Thành rất oai phong đồng ý.

Sau đó nữa, hai bọn tôi gặp Kim Đại Phúc trong quán mì.

Nếu biết trước sẽ gặp Đại Kim Tử, tôi còn la hét đòi ăn mì lạnh không? Tôi không biết. Nhưng nhìn Chu Thành có vẻ chẳng quan tâm lắm, bộ dáng rất bình tĩnh, cho nên tôi cũng bình tĩnh theo, còn chủ động đến chào hỏi.

“Sao anh lại ở đây?”

“Tôi làm việc ở gần đây. Các cậu thì sao?”

“À, bọn tôi đang tìm cửa hàng cho thuê.”

Đề tài cứ phát triển như vậy, lúc phục vụ bưng mì lạnh lên, tôi đã trình bày hết quãng đường phấn đấu mấy tháng vừa qua cho Đại Kim Tử.

Trời đất chứng giám, không phải tôi muốn lải nhải, mà là người nào đó nói quá ít.

Kim Đại Phúc cũng nhận ra, nên đợi tôi nói xong, cố ý nhìn về phía Chu Thành, hỏi, “Cậu thì sao, dạo này thế nào?”

Tôi thức thời câm miệng, vụng trộm nhìn sang, chỉ thấy Chu Thành tuy ít nói, nhưng lại không có nửa phần mất tự nhiên, nghe đối phương hỏi, liền thoải mái đáp, “Rất tốt, anh cũng biết Phùng Nhất Lộ mà, chỉ hận không thể chăm lo cho tất cả mọi người.”

Được rồi anh đẹp trai, tôi chẳng dám nhận lời khen đâu.

Kim Đại Phúc kiên nhẫn hỏi tiếp, “Sau này định làm gì? Cũng mở quán cơm à?”

Chu Thành cười, tuy cười rất nhạt, “Vẫn chưa bắt đầu mà, ai biết chuyện về sau.”

Kim Đại Phúc im lặng.

Phục vụ bưng ba bát mì lạnh thành hai lần, tôi nhìn thấy ngón cái của cô nàng không nhúng vào trong bát.

“Nào nào, ăn thôi ăn thôi.” Tôi giả bộ đói lắm rồi, cầm đũa lên làm gương.

Ăn đến miếng thứ ba, tôi lại nghe Kim Đại Phúc cẩn thận nói, “Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu.”

Tôi vùi đầu, tiếp tục ăn.

“Ra ngoài nói đi.” Giọng Chu Thành rất lãnh đạm, lãnh đạm đến nghe không ra cảm xúc.

Sau đó hai người hàn huyên chuyện gì thì tôi không biết, chỉ biết Chu Thành một mình trở lại, mà ba bát mì lạnh nọ, tôi tiêu diệt hai, còn một bát cứ để nguyên như vậy.

Tôi nhịn cả một buổi chiều không đề cập tới chuyện đó, mãi đến tối, trên đường về nhà, tôi không kìm nổi nữa, hỏi.

“Không có gì,” Dưới ánh đèn đường, Chu Thành nhẹ nhàng nhún vai, “Chỉ một câu thôi, sống cho tốt… Tôi và anh ta cùng cố gắng.”
Hết chương 61.
Chu Thành… Haizzz…

Thôi, hãy lên tinh thần bằng tư thế Kim Kê Độc Lập của anh Lộ:

Bình luận

Truyện đang đọc