THẾ GIAN ĐẸP NHẤT TRONG LÀN GIÓ

Hôm đó rốt cuộc loạn thế nào thì tôi không nhớ, chỉ biết là liên tục từ phòng cấp cứu đến khoa ngoại rồi khoa nội, cuối cùng xác nhận vết thương trên trán không có gì nguy hiểm, không cần khâu, bôi thuốc băng bó là khỏi, nhưng sốt cao liên tiếp đã xuất hiện dấu hiệu viêm phổi, phải lập tức nhập viện.

Về sau Tiểu Phong Tử trêu chọc, nói đây đúng là một cú đẩy nhẹ dẫn tới án mạng, tôi thì chỉ muốn vỗ tay, Nếu Hoa Hoa không đột nhiên hôn tôi, bị tôi đạp vỡ đầu, nếu xe cấp cứu không đưa chúng tôi thẳng tới bệnh viện mà chỉ đến trung tâm y tế vẫn truyền dịch đợt trước, thì viêm phổi có được phát hiện đúng lúc hay không? Hoa Hoa sẽ thành như thế nào?

Từ sau hôm đó tôi không rời khỏi bệnh viện, ròng rã túc trực bên giường bệnh suốt ba ngày liền, nhìn y tá đo nhiệt độ, đo huyết áp, đổi bình truyền dịch kháng sinh, thỉnh thoảng y tá hỏi tình huống, tất nhiên Hoa Hoa không thể trả lời, vì thế tôi đều trả lời thay cậu.

Chu Thành nói cậu không phải con của tôi, tôi không cần lo lắng như thế.

Tiểu Phong Tử nói anh canh giữ bên giường như thế, không biết còn tưởng Hoa Hoa bị bệnh nan y.

Tôi biết bọn họ cho rằng tôi chỉ đơn thuần làm vậy vì áy náy, nhưng nói thật, tôi lo lắng nhiều hơn, một ngày chưa nhìn thấy Hoa Hoa khỏe mạnh xuất viện là một ngày tôi còn lo lắng, hơn nữa thứ lo lắng ấy theo bệnh tình của Hoa Hoa mà dần dần biến thành một chấp niệm, từ trong tiềm thức, tôi cho rằng mình đang ganh đua với căn bệnh của cậu — Chẳng phải chỉ là đọ xem bên nào dai sức hơn sao, mày không biến thì tao không đi, xem đứa nào rút lui trước.

Có lẽ kiếp trước tôi cũng là người tốt, tích đức nhiều, nên ông trời không bắt tôi đợi lâu, ngày thứ tư Hoa Hoa nằm viện, nhiệt độ đã ổn định lại bình thường, nhưng để phòng ngừa bất trắc, bác sĩ quan sát thêm hai ngày, cuối cùng vui vẻ tuyên bố với tôi, “Anh hai của bệnh nhân ơi, cậu về nhà tắm một cái được rồi đấy.”

Tôi rất muốn trao đổi lại với bác sĩ, ngài nói chuyện có thể nhìn không khí một chút được không? Sao lại nói trước mặt bệnh nhân như thế?

Bác sĩ thoải mái rời đi, chỉ còn mình tôi xấu hổ đối diện với Hoa Hoa.

Ngoài cửa sổ ánh nắng chan hòa, băng tuyết trên nóc nhà đã tan hơn phân nửa, sắc màu vốn có lộ ra.

Hoa Hoa tựa vào thành giường, cười cười với tôi, như nắng xuân ấm áp ngoài kia.

Tâm tình của tôi thoắt cái nhẹ nhõm, nâng tay lên ngửi ngửi, pha trò, “Chắc không thơm lắm nhỉ?”

Hoa Hoa cười, lấy điện thoại viết: Chiều nay làm thủ tục xuất viện đi.

Tôi nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu, “Để mai, quan sát thêm một đêm đã.”

Hoa Hoa tiếp tục: Dung Khải nói nơi này không phải phòng bệnh, mà là khay nuôi cấy.

Tôi 囧, cấp độ châm chọc đã lên hàng Thần của Tiểu Phong Tử thật khó mà đỡ nổi.

Hoa Hoa cười, ý cười từ trong khóe mắt: Thế này là được rồi, chiều xuất viện đi. Tôi không sao rồi, anh cứ yên tâm.

“Cũng được.” Tôi đầu hàng, “Thôi thì bác sĩ cũng nói rồi, anh tin chuyên gia một phen vậy.”

Mục đích đạt thành, Hoa Hoa mãn nguyện cầm lấy cuốn sách đặt bên gối, mở ra, tiếp tục xem.

Cuốn sách nọ là Tiểu Phong Tử mang đến hai ngày trước, nói là để Hoa Hoa giết thời gian, tôi chưa đọc nên không dám bình luận, chỉ cảm giác tám chữ to tướng in trên bìa da đen bóng “Không có nguyên tắc, không thể thành công” rất bắt mắt, đến nỗi chẳng ai dám nhìn thẳng vào chúng.

Ngoại trừ tiếng lật sách của Hoa Hoa, căn phòng rất yên tĩnh.

Tôi rút cuốn “Chuyện xưa” dưới đống tạp chí lộn xộn ra, cũng bắt đầu đọc.

Không khí vừa thanh bình, vừa yên ả, không phải cố ra vẻ tự nhiên dù gượng gạo trong lòng, cũng không phải vờ vĩnh cười khi bản thân không muốn, nói chính xác ra, thứ yên ả này giống như bắt nguồn từ tâm linh. Ngày nhập viện là ranh giới, những chuyện xảy ra trước đó đều thuộc về quá khứ, không còn liên quan tới hiện tại, không ai bình luận, cũng không ai nhắc đến, tựa như một bức tranh vẽ hỏng, bỏ đi, trải ra một trang giấy mới, chúng tôi vẽ lại từ đầu, hỉ nộ ái ố cũng bắt đầu từ đây, không còn bất cứ mối liên hệ nào với những gì đã xảy ra trước đó.

‘Tôi không thường bị bệnh.’

Đây là câu đầu tiên Hoa Hoa nói với tôi lúc mới tỉnh lại trong bệnh viện. Vì một cánh tay bị cắm kim truyền dịch, nên cậu chỉ có thể để tôi cầm điện thoại, chậm chạp gõ chữ bằng tay kia.

Tôi thật không biết nên khóc hay nên cười, biết nhau bao nhiêu năm, đúng là cậu chỉ ốm vài lần, hơn nữa đều chỉ là cảm nhẹ, thậm chí không cần uống thuốc, uống chút nước ấm là tự lành. Nhớ đến đây, tôi có chút rối bời, chính thế mới nói, ừ, không thường bị bệnh, nhưng cứ bệnh là bệnh rất nặng.

Hoa Hoa ngượng ngùng nở nụ cười, dường như cậu thật sự áy náy vì bệnh nặng như thế, sau đó nghiêm túc viết: Nên sau lần này, hai ba năm nữa không cần đến bệnh viện.

Nếu Tiểu Phong Tử ở đây, nhất định sẽ khinh bỉ cho một câu, quy luật ở đâu thế, mày tưởng đời người là một cấp số cộng à? Nhưng Tiểu Phong Tử không ở đây, chị Trâu cũng bị tôi xua đi, trong phòng bệnh chỉ có tôi và Hoa Hoa — Một không thể nói, còn một không thể thốt nên lời.

Về sau Tiểu Phong Tử cũng hỏi tại sao trán Hoa Hoa lại bị thương, Hoa Hoa không đáp, mà chỉ nhìn tôi, tôi vội vàng buông lời nói dối “Đột nhiên té xỉu”. Vì nằm viện là sự thật, lời nói dối thiện ý này nghe cũng đáng tin, cộng thêm đương sự không phản bác, nên Tiểu Phong Tử cũng chấp nhận, còn về tràng lải nhải “Phản xạ của mày sao mà kém như thế cảm giác thân thể cũng tồi như thế sao bị sốt chuyển thành viêm phổi mà mày cũng không biết nếu mày thấy có gì khác thường thì phải nói chứ không nói được thì phải gõ điện thoại chứ nếu gõ điện thoại mà mày cũng lười thì đánh cái biểu tượng sắp chết cũng được chứ sao” thì nói sau.

Cũng chính từ lúc ấy, tôi và Hoa Hoa ăn ý, không đề cập tới chuyện đó nữa.

Hoa Hoa nghĩ như thế nào thì không ai biết, nhưng tôi thật sự có cảm giác mình vừa sống sót sau tai nạn, giống như vốn phải trời long đất lở, nhưng cuối cùng chỉ qua một trận mưa, hơi nước bốc lên là hết, một nửa dấu vết cũng không còn.

Mọi chuyện cứ diễn biến như thường, ít nhất thoạt nhìn là vậy. Có lẽ Hoa Hoa vẫn cần thời gian, nhưng sau khi cậu suy nghĩ thông suốt rồi, buông tay chỉ là chuyện sớm hay muộn, tôi tin chắc.

Đúng vậy, như thế này, đối với ai cũng tốt.

“Êu Câm ơi tao mang cháo thịt trứng muối đến cho mày nè!” Giọng Tiểu Phong Tử mãi mãi đi trước người cậu ta, dù đã bị y tá nhắc nhở đến lần thứ N rằng không được lớn tiếng trong bệnh viện.

Cửa phòng bệnh bật mở, Tiểu Phong Tử và Chu Thành một trước một sau bước vào — Dạo này hai người nọ luôn cùng nhau mang cơm tới.

“Sao tự nhiên lại mua cháo?” Đón lấy hộp cháo từ tay Tiểu Phong Tử, tôi thuận miệng hỏi.

“Câm nó đòi ăn mà.” Câu trả lời rất thản nhiên.

Tôi khó hiểu, cố gắng lắm vẫn không nhớ nổi, “Hoa Hoa nói thế bao giờ, sao tôi không biết?”

Tiểu Phong Tử xì một tiếng, “Sao hai bọn tôi nói chuyện mà anh lại phải biết? Anh là Thái Thượng Hoàng à?”

Tôi á khẩu, không trả lời được, lại nhìn vị ngồi trên giường bệnh, tuy ánh mắt nhìn về nơi khác, nhưng khóe miệng đúng là có nhếch lên.

Được rồi, các người là đại gia.

“Chiều nay xuất viện được rồi à?” Chu Thành hỏi tôi.

“Ừ,” Tôi gật đầu, thành thật đáp, “Bác sĩ bảo được rồi.”

Chu Thành cười rất ý nhị, “Trông cậu có vẻ không vui lắm.”

Tôi nhún vai, chẳng có gì phải giấu giếm, “Quan sát thêm một ngày thì yên tâm hơn một chút chứ sao.”

Bên kia Tiểu Phong Tử chẳng thèm để ý tới hai bọn tôi, thản nhiên bá láp hỏi Hoa Hoa tối nay muốn ăn gì, hùng hồn đầy lý lẽ, “Sở dĩ mua cháo là để mày giữ bụng, tối nay ăn ngon!”

Móa, mày vừa nói Hoa Hoa đòi ăn cơ mà!

Nhân lúc hai người nói chuyện hăng say, tôi mang cháo ra khỏi phòng bệnh, trong sảnh bệnh viện có lò vi sóng.

Lò vi sóng là để phục vụ bệnh nhân nằm viện, bởi vì chỉ có một cái, nên mỗi bữa đều có vô số bệnh nhân và người nhà bệnh nhân xếp hàng chờ sử dụng, chen chúc máu lửa như mua vé tàu về quê.

Khổ sở lắm mới hâm nóng được cháo thì cũng đã hai mươi phút sau, tôi cẩn thận bưng thành quả ra về, lại thấy Chu Thành ngồi trên băng ghế ngoài cửa phòng bệnh.

Tôi dừng lại trước mặt hắn, kỳ quái hỏi, “Sao thế, sao lại ngồi ngoài này?”

Chu Thành không nói gì, ngược lại còn đưa một ngón tay lên môi làm động tác “Suỵt”.

Tôi vô thức im miệng, lúc này mới phát hiện cửa phòng bệnh chỉ khép hờ, mà Tiểu Phong Tử đang nói chuyện với Hoa Hoa ở bên trong.

Giọng Tiểu Phong Tử không lớn, nhưng bởi vì rất trong trẻo, nên cũng rất dễ dàng tách biệt khỏi tạp âm xung quanh, truyền vào tai tôi.

“…… Mày cũng biết rõ mà, chính là thế đó, Phùng Nhất Lộ việc gì mà phải tìm mày…..”

Tôi nín thở, tim đập thình thình.

“Người ta có phải không thích phụ nữ đâu. Phụ nữ là như thế nào chắc mày biết chứ, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, còn mày thì có cái gì?”

“À đúng rồi, phụ nữ còn mang thai được nữa chứ. Xời, chẳng lẽ Phùng Nhất Lộ lại theo mày lầm lì câm như thóc cả đời à?”

……..

Tôi phải cố gắng lắm mới không giơ tay lên, tôi muốn đẩy cửa ra, vọt vào đạp Tiểu Phong Tử mấy cái, sao lại có loại người ăn nói thiếu suy nghĩ như mày chứ, sao mày nói khó nghe thế, sao mày ác khẩu thế, mày cố tình phải không?! Tao chê Hoa Hoa không thể nói chuyện bao giờ? Tao chê Hoa Hoa quá an tĩnh bao giờ? Cậu ấy là em tao, có chăm sóc cậu ấy cả đời tao cũng tình nguyện, tao……..

Không, có lẽ tận trong tư tưởng, tôi biết Dung Khải nói đúng. Anh em nâng đỡ nhau và vợ chồng sống với nhau là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Thứ Hoa Hoa muốn không phải là thứ tôi có thể cho.

Nếu những lời tàn nhẫn của Dung Khải có thể làm Hoa Hoa tỉnh lại, thì cứ để cậu ta nói đi thôi.

Nhất định Hoa Hoa sẽ khó chịu, rất khó chịu, nhưng khó chịu cũng không chết được, phải không?

Bàn tay vươn ra chậm rãi thu về, nắm chặt thành nắm đấm.

Tim đập thình thình, tôi há miệng, chậm rãi hít một hơi thật sâu, một lần, hai lần, hình như lòng đã bớt đau.

Trong thoáng chốc đó, tôi thấy Chu Thành nở nụ cười, rất nhẹ, còn mang theo châm chọc.

“Cậu đó,” Hắn thấp giọng nói, “Nhiệt tình lên thì đá cũng phải tan chảy, nhưng khi đã muốn tuyệt tình thì cũng ác độc lắm.”
Hoa Hoa xuất viện, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày rồi quay lại làm việc. Tuy tôi không tán thành, nhưng cũng không ngăn cấm, bởi vì hiện tại tôi hơi sợ phải đối mặt với cậu, đó là sự thật. Đôi lúc bốn mắt nhìn nhau, tôi không biết mình nên nói gì, vì thế chỉ có thể tào lao vô nghĩa, hoặc bông đùa mấy câu chẳng hài hước chút nào. Thái độ của Chu Thành và Tiểu Phong Tử với tôi không có gì khác, điều này làm tôi cũng mừng, mặc dù có lẽ trong lòng bọn họ đã coi tôi là một thằng cặn bã máu lạnh.

Vì thế tổng kết lại, tất cả mọi người đều rất bình thường, chỉ trừ tôi.

Buổi tối hôm đó tôi mang sổ thu chi đến phòng Tiểu Phong Tử, nhờ cậu hỗ trợ sửa sang, lúc xong xuôi, cậu bảo tôi nán lại, sau đó thành khẩn thỉnh cầu, “Anh có thể đừng bày ra cái bản mặt ‘Tôi thật có lỗi với toàn bộ thế giới này’ nữa được không?”

Tôi sẵn đang sắp phát rồ, bèn đóng ngay cửa lại, ngồi xuống cạnh cậu, thỉnh giáo, “Tôi cũng đâu có muốn thế, nhưng trong lòng cứ lấn cấn mãi, không vượt qua được.”

Tiểu Phong Tử nhướn mày, “Lấn cấn cái gì? Áy náy à?”

Tôi không biết, nhưng trừ thứ đó ra thì không còn cách giải thích nào khác, “Có lẽ vậy.”

“Thực ra cũng không cần thiết.” Tiểu Phong Tử nhún vai, “Theo tôi thấy, áy náy của anh chủ yếu bắt nguồn từ ấn tượng ban đầu với Hoa Hoa, không liên quan gì đến hiện tại hết.”

“Là sao cơ?”

“Ban đầu, Hoa Hoa xuất hiện bằng một tư thế rất yếu ớt, nên ấn tượng đó lưu lại trong anh, Hoa Hoa là kẻ yếu, không được làm tổn thương, nếu có thể thì phải bảo vệ bằng hết sức mình. Nhưng trên thực tế thì chuyện đó đã qua rồi, chỉ là hiệu ứng kéo dài thôi, anh không thể thoát khỏi ấn tượng ban đầu ấy. Nghĩ coi, lúc anh biết Hoa Hoa thì nó bao nhiêu tuổi? Bây giờ nó bao nhiêu tuổi? Một đứa bé khác hẳn với một người đàn ông, có lẽ trước đây chỉ một câu nói hoặc một hành động vô ý cũng có thể làm nó tổn thương không đứng dậy nổi, nhưng bây giờ á, trừ phi tận thế thì chẳng có gì giết chết nó được đâu.”

“……”

“Thế nào?” Tiểu Phong Tử cầm ly nước trên bàn tu hai ngụm, nhuận họng xong mới hỏi tiếp, “Đã thoải mái hơn tí nào chưa?”

Tôi thở dài, “Có lẽ cũng có.”

Tiểu Phong Tử bĩu môi, tựa hồ rất không vừa lòng với đáp án này, “Tốt nhất anh nên nghĩ cho thông nhanh đi, đừng có lằng nhằng nữa, cứ chặt đứt hết hi vọng của nó, thẳng tay chém xuống, sạch sẽ lưu loát!”

Lời này sao mà rợn tóc gáy, “Sao nghe cứ như cậu đang khuyên tôi nhanh chóng hành hình cậu ấy vậy…….”

“Đằng nào chẳng chết, chém đầu còn hơn lăng trì.”

Đột nhiên tôi nhận ra, “Cậu đang giận à?”

“Đâu có, tôi giận làm gì.” Tiểu Phong Tử nửa cười nửa không, khóe miệng giật giật, rồi thở dài thật dài, “Cùng lắm chỉ khó chịu chút thôi. Anh cứ nghĩ anh tốt với Tên câm lắm, nhưng thực ra Tên câm mới tốt với anh hơn gấp nhiều lần.”

Tôi cảm giác lời này của Tiểu Phong Tử còn mang rất nhiều ý nghĩa khác, vì thế buột miệng, “Cậu và Chu Thành….”

“Không giống,” Tiểu Phong Tử ngắt lời tôi, “Nếu tôi đối với Chu Thành giống như Tên câm đối với anh mà hắn còn không muốn tôi, tôi sẵn sàng mang dao giết hắn.”

Tôi (-_-|||), tự đáy lòng cảm tạ trời xanh, “May mà Hoa Hoa không phải cậu.”

Tiểu Phong Tử không đồng ý, “Dạo này não tàn vẫn cứu được, chỉ có cố chấp là bó tay.”
Tôi nghĩ Dung Khải nói đúng, tôi cần giữ vững lập trường, xác định rõ quan điểm, nếu có thể, vào một ngày xuân hoa nở, khi tất cả đã bình tĩnh lại, tôi sẽ khui mở chuyện này ra dưới ánh nắng mặt trời, lật lại từng chi tiết nhỏ, sửa sang thật rõ ràng, sau đó đóng gói, niêm phong, cất vào kho, để nó vĩnh viễn trôi vào dĩ vãng.

Tôi đã nghĩ rất chu toàn, tôi đã chuẩn bị cực kỳ chu đáo, nhưng Hoa Hoa lại không cho tôi cơ hội thực hiện ý tưởng ấy.

Đó là một buổi sáng rất bình thường, mưa dầm liên miên vẫn chưa ngừng lại, không khí ngập tràn mùi vị ẩm ướt, làm tinh thần người ta cũng ủ rũ theo.

Tôi rời giường như thường lệ, rửa mặt như thường lệ, đi vào phòng khách như thường lệ, đang định bật TV xem tin buổi sáng, lại phát hiện trên giường lò xo không có Hoa Hoa. Chăn gấp ngay ngắn, ga trải giường không một nếp nhăn, nhưng không thấy người đâu cả. Tôi vội vàng vào bếp, ra ban công, thậm chí ngó qua cả nhà vệ sinh mình vừa bước ra, nhưng không tìm thấy cậu. Thậm chí tôi còn suýt gõ cửa phòng Chu Thành và Dung Khải, nếu giây cuối cùng không nhìn thấy lá thư đặt trên bàn trà.

Lá thư ấy rất bắt mắt, không mở đầu, không chữ ký, chỉ có mực đen tràn đầy trang giấy trắng.

“Xin lỗi, chưa nói một tiếng đã bỏ đi, bởi vì đối với anh, em thật sự không nói nên lời. Hai năm nay em thường xuyên nhớ lại những ngày trước kia, anh luôn bảo phải hướng về phía trước, nên em không dám nói với anh, thực ra em cảm thấy quãng thời gian cùng ngồi tù với anh vui vẻ hơn hai năm được ra ngoài nhiều lắm, chắc chắn anh sẽ mắng em không có chí tiến thủ. Em cũng không biết tại sao lại thành thế này, lúc anh mới đến, em còn nghĩ anh thật phiền hà. Em đã nói với anh tại sao em bị câm, không biết anh còn nhớ không, mấy năm nay anh không hỏi chuyện trước kia của em nữa, nên em cũng không có cơ hội kể với anh. Thực ra trước đây em rất muốn cùng chơi với mấy bạn dưới lầu, nhưng chẳng ai muốn chơi cùng em, sau đó một gia đình chuyển đến nhà đối diện, có một cô bé tuổi gần với em, vì cả nhà bận chuyển đồ nên đặt cô bé trước cửa nhà em. Hai bọn em chơi với nhau cả buổi chiều, nhảy dây, gấp máy bay giấy, thổi bong bóng, còn đi thăm khu phố, đến bây giờ em vẫn nhớ rõ, lúc ấy rất vui, em chỉ ước có thể tặng cho cô bé tất cả những gì ngon nhất, đẹp nhất em có, nhưng đến hôm sau em đi tìm cô bé, cô bé không chơi với em nữa, bởi vì các bạn khác nói em là người câm, là tàn tật. Từ hôm đó về sau, cô bé gia nhập nhóm bạn dưới lầu, không nói với em một câu nào nữa. Nhiều năm qua rồi, những bạn khác em đều đã quên, chỉ duy nhất cô bé ấy là em vẫn nhớ, em nghĩ có lẽ vì em giận cô bé ấy nhất, bởi vì các bạn khác ngay từ đầu đã gạt em ra, nhưng cô bé ấy chơi với em, rồi lại rời đi, em thật sự không chịu được, lại càng không thể tha thứ. Bây giờ anh hiểu tại sao có một khoảng thời gian cảm xúc của em không tốt rồi chứ, thực ra lúc ấy em rất muốn cãi nhau với anh, anh kéo em đến bên cạnh anh, nhưng lại không chịu đón nhận em, vậy thì ngay từ đầu đừng kéo em nữa. Thế nhưng em không thể cãi nhau với anh được, bởi vì chỉ cần anh nhắm mắt lại thì em nói gì cũng vô ích, anh sẽ không thể nghe bất cứ một lời nào. Sau khi xuất viện em đã nghĩ rất nhiều, em nhận ra mình giận anh là rất vô lý. Từ khi mới quen, anh đã rất tốt với em, hơn nữa không phải chỉ một ngày hai ngày, mà là nhiều năm như vậy. Thật sự, trong tất cả những người em từng gặp, anh tốt với em nhất. Chu Thành khuyên em rất nhiều, nhưng em không nghe thấy gì cả, chỉ có duy nhất một câu, anh ta nói nếu anh không tốt với em, có lẽ cả đời này em sẽ không biết niềm vui là như thế nào, có lẽ chưa kịp ra tù em đã đánh nhau với người ta tới chết, chính vì anh tốt với em, quan tâm em, nên mới có Hoa Điêu hiện tại. Anh ta hỏi em, có được rồi mất đi và mãi mãi không có được, em chọn bên nào? Em nói em chọn vế đầu tiên. So với cả một đời không biết thế nào là niềm vui, em thà tranh thủ một khoảng thời gian như vậy. Em biết mấy hôm nay em mang đến rất nhiều phiền toái cho anh, xin lỗi, em sẽ không bám lấy anh nữa, người trưởng thành, cũng nên ra ngoài xông xáo một phen, hi vọng có thể học được chút tài nghệ, trở thành một người có ích. Anh, nhớ giữ gìn sức khỏe, bảo trọng.”

Bình luận

Truyện đang đọc