THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH

Tới giờ ăn bữa tối, mưa bên ngoài còn chưa dứt.

Thế nhưng Trình Tân Nam nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: “Thời tiết thế này rất thích hợp đi ăn lẩu.”

Ba người không đi xa, chọn một quán lẩu nằm cạnh trường học.

Vừa vào cửa, chỗ bàn dưới lầu đều ngồi đầy, nhân viên quán đưa bọn họ lên lầu hai. Lúc này không có bàn nhỏ, dứt khoát sắp xếp bàn lớn cho họ. Quán này không có gian phòng riêng, cơ mà chính giữa từng bàn lớn đều đặt tấm bình phong che chắn, trở nên rất có không khí.

Trình Tân Nam và Cao Nghiêu tán gẫu, Bùi Dĩ Hằng thì vẫn cúi đầu.

Anh đang chơi cờ trên mạng trong di động.

Hai người kia liếc nhìn nhau một cái, người này sao có thể tách rời cờ vây, thế lúc trước tại sao lại muốn đến trường học lại chứ.

Bọn họ còn gọi bia, Bùi Dĩ Hằng không uống, Trình Tân Nam và Cao Nghiêu uống không ít. Thế nên nửa phần sau, Trình Tân Nam đi toilet hai lần, lúc trở về, Cao Nghiêu đá cậu ta một cước, cười mắng: “Mẹ nó cậu đi tiểu hoài vậy.”

“Suỵt.” Trình Tân Nam làm ra động tác đừng lên tiếng.

Sau đó bọn họ nghe được có người ngồi xuống ở bàn sát vách. Ảnh ngược trên bình phong là bóng dáng mảnh khảnh cao gầy.

Trình Tân Nam thấp giọng nói: “Tôi vừa mới trở ra thì thấy có hai cô gái đi qua đây, một cô trong đó mẹ nó dáng vẻ rất xinh, chính là cái loại tiên khí bay bổng đẹp lắm.”

Cao Nghiêu hoài nghi nhìn cậu ta: “Cậu bớt khoác lác đi, tiên nữ trong quán lẩu? Uống nhiều rồi hoa mắt đó.”

Trình Tân Nam thấy cậu ta không tin, rất nóng nảy: “Không tin tự cậu đi xem.”

Bị cậu bạn kích thích như vậy, Cao Nghiêu mượn cớ đi toilet, thật sự liếc nhìn một cái.

Ai ngờ vừa trở về, câu đầu tiên thốt ra chính là: “Shit, quả thật rất đẹp. Ông đây thật không phải đàn ông thô tục, chỉ liếc một cái thôi, nhưng mà cẳng chân kia đẹp thật.”

Khi Cao Nghiêu vừa đi cũng không nhận ra Trình Tân Nam nói là người nào, chỉ liếc nhìn một cái đã khẳng định, là cái cô búi lên nửa phần tóc, tóc con rũ bên tai, cô đang nói chuyện với cô gái ngồi bên trong, tuy rằng chỉ thấy một bên mặt, nhưng mà chiếc mũi cao thẳng, hiện ra một bên mặt đặc biệt tinh xảo lập thể.

Quán lẩu mẹ nó thật đúng là có tiên nữ mà.

“Tôi đã nói không lừa cậu rồi mà.” Trình Tân Nam nói rất chắc chắn.

Bùi Dĩ Hằng ở một bên vẫn không tham gia vào đề tài này, anh ngồi tại chỗ sát bình phong, cách bàn bên cạnh rất gần, nhưng mắt anh từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm ván cờ trên di động.

Lúc này Nhan Hàm hoàn toàn không biết, sát vách có hai nam sinh đang thảo luận về cô.

Bạn cùng phòng Trần Thần hôm nay trở về, kéo cô đến ăn lẩu. Lúc này, Trần Thần cúi đầu lướt di động, đột nhiên vỗ bàn một cái: “Mợ nó, ai đây hả.”

Nhan Hàm đã quen với cô bạn như vậy từ lâu, cho đến khi Trần Thần đưa di động tới trước mặt cô, nói: “Cậu xem anh chàng này, có phải rất có khí chất, rất đẹp trai không.”

Lúc này tấm ảnh trên màn hình hiển nhiên là chụp lén.

Dưới nắng chiều, bóng dáng thiếu niên cao gầy đứng cách đó không xa, người chụp lén đứng bên cạnh anh, khoảnh khắc nắng chiều và khuôn mặt anh lồng vào nhau mà chụp được tấm ảnh này.

Trần Thần tiếc hận nói: “Nhưng mà đeo khẩu trang, không có chính diện.”

Nhan Hàm hơi ngơ ngác nhìn tấm ảnh này, thấp giọng nói: “Ai chụp thế?”

“Một bài viết trên diễn đàn trong trường, có một nữ sinh đăng lên diễn đàn, nói vừa gặp đã yêu nam sinh này, muốn tìm cậu ta. Phía dưới trả lời rất nhiều, sinh viên mới khóa này rất sinh động, mới nhập học đã muốn làm đại sự.”

Trần Thần cảm khái, nói tiếp: “Sinh viên mới khóa này thật có phúc, không như bọn mình hồi ấy, ngay cả một người cũng không có. Nếu không tớ chẳng đến nỗi tới giờ còn độc thân sao?”

Đại học, là nơi diễn ra mối tình đầu của rất nhiều người. Dù sao đã trải qua ba năm cao trung buồn tẻ, tiến vào đây ai cũng hướng tới cảnh tượng mộng ảo, luôn mong chờ có thể gặp được một câu chuyện lãng mạn.

Nhan Hàm thờ ơ: “Nhàm chán.”

Nói xong, cô lấy ra di động của mình, Trần Thần thấy cô mở ra WeChat, cười nói: “Cậu làm gì đó?”

Nhan Hàm cúi đầu: “Tớ có quen một người quản lý diễn đàn, nhờ cô ấy giúp xóa bỏ bài viết kia.”

Trần Thần liền cười hỏi: “Đến mức thế sao, cái này cũng không phải chuyện gì xấu, không như đồ ngốc đáng yêu ca hát dưới lầu ký túc xá.”

Nhan Hàm bất đắc dĩ nói: “Tớ biết người này.”

Giọng cô không lớn không nhỏ, vừa vặn để chàng thiếu niên bên kia tấm bình phong nghe được, Bùi Dĩ Hằng rốt cuộc ngẩng đầu lên từ di động.

Cô gái bên kia vẫn nói chuyện.

Nhan Hàm nói: “Đây là một nam sinh trong lớp sinh viên mới do tớ kèm cặp, nhưng mà người ta đeo khẩu trang là bởi vì hồi trước bị bỏng nặng, hủy dung đó.”

Nghe giọng điệu này, rất tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn mang theo chút thịnh nộ.

Thật là có chút dáng vẻ đàn chị che chở đàn em nhà mình.

“Tớ cũng không muốn đám người này chú ý tới cậu ấy, cuối cùng phát hiện nam thần trong ảo tưởng của mình tan biến, cuối cùng còn khiến tâm lý cậu ấy bị tổn thương.”

Bùi Dĩ Hằng siết chặt di động, nam sinh trong lớp sinh viên mới do cô kèm cặp, đeo khẩu trang.

Nếu anh không nghe nhầm đây là giọng nói của Nhan Hàm, thế thì người bị bỏng nghiêm trọng hủy dung từ miệng cô…

Cho nên là anh sao?

Trong đầu Bùi Dĩ Hằng đột nhiên xuất hiện mấy hình ảnh.

Trong phòng học, chỉ còn lại hai người họ.

Cô nghiêm túc nói: “Cậu có gì cần giúp đỡ, cứ việc tìm tôi.”

Còn nữa, lúc gần đi cô nhón chân lên, vỗ vai mình, một tiếng “cố lên” rõ ràng.

……

Tại sân thể dục bao phủ trong nắng chiều.

Cô khẽ khàng túm ống tay áo anh: “Nếu có gì không thích ứng, có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”

Thậm chí còn tươi cười ngọt ngào nói với anh, đàn chị rất có kiên nhẫn.

Vậy nên sự kiên nhẫn của cô, là bởi vì cho rằng anh bị bỏng nặng, hủy dung sao?

Bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện khác, lông mày Bùi Dĩ Hằng nhíu lại, trên mặt không có biểu cảm gì, cả người thoạt nhìn rất lạnh lùng.

Thế nên mọi người trong lớp anh, kể cả hai đàn anh đàn chị khác, thình lình đối tốt với anh là bởi vì cô?

Nghĩ đến đây, Bùi Dĩ Hằng đã không còn nghi ngờ.

Lúc này Nhan Hàm chẳng hề biết, mỗi một từ trong lời nói của mình đều bị chàng thiếu niên sau tấm bình phong nghe được.

Trần Thần không ngờ lại có chuyện như vậy, cô tiếc hận theo nói: “Thật là đáng tiếc, cậu xem tấm ảnh này của cậu ta, thật sự rất đẹp trai rất có cảm giác, nếu không bị hủy dung, còn không biết nghiêng nước nghiêng thành bao nhiêu.”

Nhan Hàm đang gửi WeChat, người phụ trách diễn đàn trả lời cô.

Thái độ đối phương rất tốt, song tỏ vẻ khó xử, bài viết này không trái nội quy, huống hồ người trả lời bên dưới rất nhiều, tùy tiện xóa bỏ, e rằng sẽ khiến sinh viên bất mãn.

Thấy đối phương nói vậy, Nhàn Hàm sợ đánh chữ không nói rõ, dứt khoát gửi tin nhắn thoại giao tiếp với đối phương.

Âm thanh trong quán lẩu hơi ồn ào, nhưng giọng cô cách tấm bình phong rơi rõ ràng vào trong lỗ tai Bùi Dĩ Hằng.

“Phiền cậu giúp cho, đây là sinh viên mới của lớp tôi, có điều cậu ấy đeo khẩu trang không phải vì tỏ ra đẹp trai.” Ban nãy Nhan Hàm thấy trên di động của Trần Thần có người nói Bùi Dĩ Hằng cố ý đeo khẩu trang tỏ ra đẹp trai, cô thấy vậy quả thực rất tức giận.

Nhan Hàm nhẹ giọng nói: “Cậu ấy bởi vì bị bỏng mới phải đeo khẩu trang. Thế nên nhờ cậu giúp xóa bỏ bài viết.”

Giọng điệu cô thương lượng nghe ra còn rất chân thành.

Chờ cô buông ra ngón tay, gửi tin nhắn thoại qua, Trần Thần bên cạnh cười nói: “Tớ tưởng rằng Ngải Nhã Nhã nhất thời vứt chuyện này cho cậu, cậu ấy khẳng định chết chắc rồi. Không ngờ cậu còn rất để tâm.”

Ngón tay Nhan Hàm khựng lại, nghiêng đầu suy nghĩ: “Cậu chưa nhìn thấy bản thân cậu ấy.”

Trần Thần nhìn cô, Nhan Hàm nghĩ kỹ càng.

“Cảm giác rất đặc biệt, thoạt nhìn rất xa cách, nhưng rất có lễ độ.”

Rốt cuộc cô nghĩ tới một từ hình dung.

“Chính là cảm giác mặt tàn chí kiên.”

Sau tấm bình phong, Bùi Dĩ Hằng bỗng nhiên siết chặt di động trong lòng bàn tay.

Đột nhiên, anh nở nụ cười, trong cổ họng tràn ra một tiếng cười lạnh, bởi vì giọng anh quá êm tai, ngay cả tiếng cười lạnh này hình như cũng nghe hay hơn người khác, đương nhiên cũng lạnh lùng hơn.

Khi hai người đối diện đang tán dóc thì nghe được tiếng cười này, bọn họ chợt ngẩng đầu nhìn anh.

Bọn họ đương nhiên sẽ không cho rằng Bùi Dĩ Hằng nở nụ cười bởi vì đề tài nói chuyện của họ, hai người đều nhìn sang di động trong lòng bàn tay anh, biết anh ban nãy cứ chơi cờ thôi.

Trình Tân Nam và Cao Nghiêu thu hồi tầm mắt, nhìn nhau một cái, hai người thấy được ý tưởng tương đồng trong mắt lẫn nhau.

Rốt cuộc, thái tử gia bởi vì chơi cờ mà nổi điên rồi sao?

Cũng may sau đó Trần Thần chuyển đề tài, Nhan Hàm cũng không tiếp tục nói tới Bùi Dĩ Hằng.

Trình Tân Nam và Cao Nghiêu đều nhìn ra Bùi Dĩ Hằng không vui lắm, cơ mà không ai dám làm tráng sĩ phá nổ lô-cốt, hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra cái gì. Thế là bọn họ mau chóng ăn xong, chuẩn bị trở về.

Lúc ba người đứng dậy, Bùi Dĩ Hằng vừa đứng lên đã nhấc lên cái mũ của chiếc áo hoodie, đội trên đầu mình.

Anh đi theo cuối cùng, khi rời khỏi đi ngang qua sát vách.

Bùi Dĩ Hằng cụp mắt, vốn trực tiếp rời khỏi, nhưng khóe mắt lại thoáng thấy cẳng chân hơi duỗi ra dưới bàn. Chắc là đồ đạc của cô rơi xuống, cô khom người nhặt lên, cẳng chân dịch sang bên cạnh một chút.

Cẳng chân trắng nõn mảnh khảnh, bắp thịt đều đặn, tầm mắt hướng lên trên một chút, chính là một đôi chân dài bao bọc dưới quần short.

Rõ ràng cô chẳng làm gì cả, lại vẫn giống như hấp dẫn người khác.

Bùi Dĩ Hằng dời tầm mắt, cái mũ đã che khuất biểu cảm của anh.

Bọn họ thanh toán xong đi thẳng xuống lầu, vậy nên Bùi Dĩ Hằng đến tiệm tiện lợi bên cạnh, lấy ra một chai nước khoáng trong tủ đông lạnh, trả tiền xong thì đứng trước cửa tiệm uống nước, hầu kết trượt lên trượt xuống.

Trình Tân Nam bên cạnh khó hiểu hỏi: “A Hằng, cậu rất khát hả?”

Bùi Dĩ Hằng không trả lời cậu ta, đợi sau khi uống nước xong, khuôn mặt lạnh như băng nhìn về phía xa.

Không phải khát, là nóng.

*

Ngày hôm sau, mưa đã ngừng, huấn luyện quân sự tiếp tục. Vào buổi chiều, nhà trường phát thông báo, bảo lớp trưởng các lớp đi lấy một thứ đồ.

Kết quả lớp trưởng trực tiếp bảo Bùi Dĩ Hằng đi lấy giúp, khi lớp trưởng nhiệt tình bảo anh đi, thuận tiện nghỉ ngơi một chút, Bùi Dĩ Hằng cụp mắt, nhưng trong đầu nghĩ tới Nhan Hàm.

Quả nhiên, anh đoán không sai.

Những sự nhiệt tình thình lình xảy ra này đều là bởi vì cô.

Bên này Nhan Hàm cũng được nhà trường thông báo, phải tới tòa lầu hành chính họp. Chủ đề là, làm thế nào giúp sinh viên mới thích ứng với cuộc sống đại học càng nhanh càng tốt. Sau khi Nhan Hàm họp xong, đúng lúc gặp được cô nữ sinh quản lý diễn đàn.

Cô đi qua nói cảm ơn với đối phương, bởi vì sáng nay cô lên diễn đàn trường phát hiện bài viết tìm người kia đã không còn.

“Không có gì, ảnh chụp lén đăng trên diễn đàn vốn đã không tốt rồi.”

Hai người cùng vào thang máy, không ngờ vừa xoay đầu, Nhan Hàm thấy Bùi Dĩ Hằng từ góc bên kia đi tới.

Nữ sinh bên cạnh cô đương nhiên cũng thấy, nhìn một cái là nhận ra ngay, nhịn không được nói: “Đây không phải là…”

Nhan Hàm sợ cô ta nói ra ngay trước mặt, mau chóng nói: “Cậu đi trước nhé, tôi nói mấy câu với cậu ấy.”

Nữ sinh kia rất hiếu kỳ, nhìn Bùi Dĩ Hằng thêm mấy lần, vào thang máy rồi vẫn còn nhìn anh chăm chăm. Nhan Hàm mau chóng chắn trước mặt cô ta.

Bùi Dĩ Hằng thấy hết động tác nhỏ của hai người kia, đặc biệt là Nhan Hàm giờ phút này đứng trước mặt anh, cười rất dịu dàng.

Anh khỏi cần suy nghĩ, cũng có thể đoán được cô lại nói gì với người ta.

Chàng thiếu niên mất kiên nhẫn, hình như đã kéo căng một sợi dây nào đó dưới đáy lòng, nhưng không biết là phiền chán sự hiểu lầm của người khác, hay là cái khác.

Nhan Hàm thấy đồ vật trong tay anh, cười hỏi: “Cậu cũng tới lấy đồ hả?”

Bùi Dĩ Hằng lạnh lùng nhìn cô một cái.

Nhan Hàm tiếp tục ôn hòa nói: “Huấn luyện quân sự sắp kết thúc rồi, kiên trì chút nữa nhé.”

Bùi Dĩ Hằng liếc nhìn cô một cái, cô có phải vừa muốn làm động tác tay cố lên kia không?

Cũng may lần này Nhan Hàm không làm, bởi vì thang máy tới rồi.

Hai người một trước một sau đi vào thang máy, Nhan Hàm hình như còn muốn dặn dò anh thêm mấy câu.

“Nếu sinh hoạt có gì khó khăn, cứ việc gọi điện cho tôi, nếu không tiện, gọi điện cho đàn anh Hà Dương Danh cũng được.”

“Còn nữa…”

Sợi dây dưới đáy lòng Bùi Dĩ Hằng càng không ngừng bị kéo căng, kéo căng.

Cô gái đứng một bên thang máy đương nhiên không biết, cô vẫn còn cảm thấy làm đàn chị nên chăm sóc đặc biệt cho đàn em đặc biệt. Thấy Bùi Dĩ Hằng vẫn đứng đó, Nhan Hàm rốt cuộc hít một hơi, vươn tay kéo ống tay áo của anh.

“Bùi Dĩ Hằng, cậu…”

Giọng cô vừa êm vừa bực gọi tên anh.

“Phập”, sợi dây kia dưới đáy lòng Bùi Dĩ Hằng bị đứt đoạn.

Anh quay đầu lại, con ngươi tựa thanh kiếm, nhìn cô thẳng tắp. Nhan Hàm sửng sốt, tưởng rằng mình nói quá nhiều, có lẽ bất cẩn chạm vào chỗ đau lòng của anh, cô đang muốn ngửa mặt cười một cái, làm dịu đi bầu không khí.

Nhưng chàng thiếu niên đột nhiên tới gần cô, cô sợ tới mức lui ra sau một bước.

Cơ thể cô dính sát góc thang máy, trước mắt vẫn là chàng thiếu niên lạnh lùng ngạo mạn, anh chậm rãi vươn tay, đầu tiên trực tiếp cởi ra mũ trên đầu, sau đó bàn tay anh dừng ở bên tai mình.

Ánh mắt Nhan Hàm hơi mở to, thấy anh kéo thẳng khẩu trang xuống.

Một khuôn mặt hiện ra trước mắt.

Bùi Dĩ Hằng thấy cô gái hình như lâm vào lặng im suy nghĩ, giọng anh rất thấp nói: “Không cần tôi giải thích thêm chứ.”

Cô lầm rồi.

Khuôn mặt anh lần đầu tiên không hề che đậy xuất hiện trước mắt cô, cách gần như vậy, gần đến mức Nhan Hàm nín thở. Trên đời này, sao lại có người trưởng thành như vậy chứ, khoảnh khắc để cô nhìn thấy anh, đầu ngón tay đều run rẩy.

Đinh, thang máy tới lầu một.

Rốt cuộc, mạch suy nghĩ của Nhan Hàm khởi động lần nữa, trong đầu dần dần nổi lên một âm thanh.

Khuôn mặt của cậu ấy, là diện mạo thần tiên gì đây.



Lời tác giả:

Nhan tiểu tiên nữ: tôi thấy có thể nhìn cả đời.

Thái tử: nằm mơ.

Tác giả nhỏ giọng thầm thì: vậy vừa rồi là ai thấy một đoạn cẳng chân của người ta liền ực một chai nước khoáng hả?

Bình luận

Truyện đang đọc