THẾ GIỚI ĐEN TRẮNG, SẮC MÀU CỦA ANH

Qua tháng chín, lại là một năm khai giảng.

Nhan Hàm nhoài người nằm trên lan can ký túc xá, nhìn một đám sinh viên mới kéo va ly dưới lầu, trên khuôn mặt bọn họ mang theo vẻ khát khao và hướng tới đại học, còn ít nhiều vẻ chất phác và non nớt.

Bàn tay Nhan Hàm chống má, nghiêm túc ngắm nhìn.

Trần Thần bên cạnh hút một ngụm thạch, chầm chậm nói: “Có phải có cảm giác thê lương thời gian tựa mũi tên, năm tháng như thoi đưa không?”

Nhan Hàm quay đầu, chớp mắt: “Thê lương?”

“Năm tư, chúng ta năm tư rồi đó.” Trần Thần suýt nữa cất cao giọng đầy cảm xúc, cô còn nhớ dáng dấp các cô hồi năm nhất, thanh xuân xinh đẹp lại có sức sống, kết quả chỉ chớp mắt các cô đã năm tư, năm tư rồi.

Ngải Nhã Nhã cũng từ trong phòng đi ra, hai tay đang giơ lên buộc tóc cho mình.

Cô vừa buộc tóc vừa nói: “Năm tư có nghĩa là chúng ta phải nghĩ tới con đường sau này, là muốn tiếp tục thi nghiên cứu sinh hay là làm việc, ngã tư của đời người đã đặt ở trước mặt chúng ta.”

Hai cô bạn này bất ngờ nghiêm chỉnh khiến Nhan Hàm có chút trở tay không kịp.

Cô khẽ cười một tiếng: “Hình thức gay gắt thế sao?”

“Vậy cậu nghĩ sao, Nhan của tớ, cậu tỉnh táo lại cho tớ.” Miệng Trần Thần ngậm túi thạch, hai tay đè lên bả vai Nhan Hàm, dùng sức lay một chút, hình như thật sự muốn làm cho cô tỉnh táo.

Nhan Hàm bất đắc dĩ thở dài một hơi, đẩy ra cánh tay cô bạn, lúc này mới cứu mình ra.

Ngải Nhã Nhã nhoài người bên cạnh cô, cô bạn đắp mặt nạ trên mặt, trông rất tinh xảo. Cô thấy Nhan Hàm còn nhìn chằm chằm dưới lầu, tò mò hỏi: “Nhan Nhan, từ nãy tới giờ cậu luôn nhìn gì thế?”

Thực ra đáy lòng Nhan Hàm cũng cảm thấy rất bùi ngùi, chỉ chớp mắt đã tới một năm khai giảng mới.

Hai tay cô đặt lên lan can, toàn thân hơi nhoài ra, khẽ cười nói: “Tớ và A Hằng thế mà đã quen nhau một năm rồi, thật khó tin năm ngoái anh ấy đến trường học.”

Trần Thần: “…”

Ngải Nhã Nhã: “…”

Các cô vì sao luôn phải ăn loại cẩu lương này.

Ngải Nhã Nhã liếc cô một cái, hai tay không ngừng vỗ trên mặt, cười hì hì nói: “Chờ khi các cậu kết hôn, nhớ phải cảm ơn tớ đó. Nếu không phải tớ bảo cậu giúp tớ hướng dẫn, cậu và thầy Bùi nói không chừng còn chưa quen biết đâu.”

Trần Thần hừ một tiếng, nhìn qua Ngải Nhã Nhã, cô hút miếng thạch cuối cùng vào miệng, rồi giơ tay ném bịch thạch vào trong thùng rác, nhìn sang cô bạn: “Nhan Nhan có phải nên cảm ơn tớ không, nếu mẹ tớ không bị bệnh, tớ không kịp trở về giúp cậu, chuyện này cũng không rơi vào người Nhan Nhan.”

Nhan Hàm nghe hai người này cậu một câu tớ một câu, cô cười lạnh: “Tớ có nên mua một chiếc túi Hermes đính kim cương cho các cậu không, mới có thể cảm ơn đại ân đại đức của các cậu?”

Sao cô cảm thấy hai người này đã bắt đầu không biết xấu hổ rồi đấy.

Ý nghĩ của cô cực kỳ chính xác, bởi vì cô vừa nói xong, Ngải Nhã Nhã và Trần Thần không hẹn mà cùng gật đầu.

Nhan Hàm chẳng hề do dự tặng cho hai người kia một cặp mắt khinh thường.

Còn được voi đòi tiên nữa.

Chưa tới một lúc, Trần Thần sực nhớ hỏi: “Trận chung kết cúp Phú Sĩ của thầy Bùi có phải sắp bắt đầu rồi không?”

Nhắc tới chuyện này, Nhan Hàm ngớ ra một lúc sau đó chậm rãi gật đầu.

Quả thật đã bắt đầu rồi, nửa năm nay đối với Bùi Dĩ Hằng mà nói cũng không tính là thuận lợi, trận đấu nhỏ trong nước anh chưa giành được giải quán quân. Mà chu kỳ trận đấu thế giới lớn đều rất dài, hiện nay tại mấy loại trận đấu này anh đều lọt vào top tám hoặc top bốn. Nhưng nói tổng thể, tới giờ anh vẫn chưa giành được giải quán quân nào.

Cúp Phú Sĩ Nhật Bản là giải thi đấu thế giới đầu tiên anh lọt vào trận chung kết năm nay.

Anh phá vỡ kỷ lục của tiền bối, trở thành tuyển thủ trẻ nhất tranh giành giải quán quân thế giới thứ tư. Tuy rằng anh không phải quán quân thế giới trẻ nhất, nhưng anh là người giành ba giải quán quân thế giới trẻ nhất.

Nếu anh có thể đoạt giải quán quân tại cúp Phú Sĩ, thế thì truyền kỳ của Bùi Dĩ Hằng sẽ tiếp tục.

Thấy Nhan Hàm không nói lời nào, Ngải Nhã Nhã nói: “Thị thực Nhật Bản rất phiền toái nhỉ, nếu còn chưa làm tớ sợ cậu không tới kịp.”

Hai tay Nhan Hàm nắm lan can, nhón mũi chân, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: “Tớ còn chưa nghĩ xong.”

Trần Thần thấy lạ, hỏi: “Cậu lo lắng cái gì?”

Nhan Hàm hít một hơi, khẩn trương.

Có lẽ người khác không hiểu được, nhưng cô khẩn trương, lúc anh thi đấu Nhan Hàm còn khẩn trương hơn cả anh. Cô sợ mình sẽ khẩn trương không ngủ yên. Thế nên cô không dám tới hiện trường, cũng sợ mình sẽ truyền qua tâm trạng khẩn trương cho anh.

Trần Thần nhìn dáng vẻ của cô, hỏi: “Cậu sợ thầy Bùi thua hả?”

Lòng bàn tay Nhan Hàm nắm chặt lan can, cô chậm rãi lắc đầu, cho dù thua anh vẫn là Bùi Dĩ Hằng. Cái người mà một khi ngồi bên bàn cờ dường như sẽ tỏa sáng.

*

Nhan Hàm nhận được điện thoại của Bùi Dĩ Hằng nên rời khỏi phòng ký túc, cô vốn tưởng rằng anh đến viện cờ vây, tới tối mới trở về. Không nghĩ tới giờ anh đã tới đây rồi.

Đợi cô đến cổng trường, khắp nơi đều là sinh viên mặc áo thun tình nguyện, nhìn thấy người nghi là sinh viên mới thì không cần người khác lên tiếng hỏi, mà lập tức chủ động tiến lên.

Quả thực hết sức nhiệt tình.

Có lẽ đây là sức hấp dẫn của đại học, đàn anh đàn chị từ thế hệ này tới thế hệ khác, rõ ràng không có bất cứ thù lao gì, lại bằng lòng không vụ lợi dẫn dắt các đàn em quen biết ngôi trường trăm năm này, dạy bọn họ lớp đầu tiên tại đại học.

Lúc Nhan Hàm chờ ở cổng, cô vừa nhìn vừa cười.

Cho đến khi một chiếc xe Bentley dừng ở cổng, ban đầu Nhan Hàm còn chưa thấy, ngược lại hai nữ sinh trông như đang đứng chờ bên cạnh cô thì thầm với nhau.

“Trường chúng ta còn có sinh viên giàu vậy à? Bentley đó.”

“Nếu lát nữa một anh chàng đẹp trai bước ra, tớ ủng hộ cậu đi xin số điện thoại.”

“Tớ điên rồi à?”

“Yên tâm đi, thời buổi này nam sinh đẹp trai thuộc loài hiếm đó.”

Nhan Hàm sửng sốt, đột nhiên cảm thấy đoạn đối thoại này quá quen thuộc, cho đến khi cô ngẩng đầu nhìn chiếc xe ở ven đường chầm chậm hạ cửa kính xe xuống.

Người ở bên trong quay đầu nhìn qua, cho dù cách xa vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt tựa bức tranh kia.

Chàng trai khẽ cong khóe môi, lộ ra nụ cười nhẹ, Nhan Hàm nhoẻn miệng cười theo.

Khi cô nhấc chân đi qua, nữ sinh bên cạnh liếc nhìn nhau, đều thấy được vẻ xấu hổ trong mắt đối phương.

Sau khi Nhan Hàm lên xe, cô mỉm cười với tài xế ngồi đằng trước, lúc này mới quay đầu nhìn anh hỏi: “Anh từ viện cờ vây trở về nhanh thế à?”

“Trở về đón em ăn cơm.” Bùi Dĩ Hằng đáp.

Nhan Hàm thuận miệng hỏi: “Chúng ta phải ra ngoài ăn cơm sao?”

Bùi Dĩ Hằng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đến nhà anh.”

Nhan Hàm chớp mắt, từ “à” ở bên miệng làm thế nào cũng không thốt ra, cho đến khi cô nhận ra trừng to mắt, ngay cả giọng nói cũng cất cao: “Chúng ta hiện tại tới nhà anh hả?”

Bùi Dĩ Hằng khẽ hít một tiếng, bởi vì Nhan Hàm hơi dùng sức một chút nắm lòng bàn tay anh.

Nhan Hàm cười gượng một tiếng, thấp giọng nói: “Anh nói đùa phải không? Đúng không?”

Khẳng định là chọc cô thôi.

Bùi Dĩ Hằng khẽ xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói: “Hôm nay là sinh nhật mẹ anh, vừa rồi mẹ gọi điện cho anh, nói nếu anh về nhà ăn cơm tốt nhất dẫn em theo.”

Còn là sinh nhật của mẹ anh!!!

Nhan Hàm cảm thấy cô thật sự bị anh đánh bại, cô cầm lấy cổ tay anh, thấp giọng nói: “Em chưa chuẩn bị gì hết, cứ đi tay không như vậy ư?”

Nhan Hàm cảm thấy bạn trai mình giờ phút này phơi bày thuộc tính trai thẳng, anh làm sao không hiểu được sự khẩn trương khi cô đến nhà anh lần đầu tiên, còn tùy tiện đón cô như vậy.

“Anh…” Cô thật sự tức đến mức nói không ra lời.

Nhưng lúc này có giận cũng không còn kịp, Nhan Hàm hạ giọng nói: “Anh bảo chú tài xế đưa em đến trung tâm thương mại một chuyến đi, em phải đi mua một món quà sinh nhật.”

Bùi Dĩ Hằng nhìn cô toàn thân căng thẳng, anh vươn tay vuốt nhẹ sau lưng cô vài cái, giờ mới nói: “Biết tại sao anh không nói trước chuyện này với em không?”

Nhan Hàm ngẩn ra.

Anh thở dài nói: “Anh sợ em sẽ khẩn trương như thế này, nếu anh nói trước với em một tháng, em không phải khẩn trương cả tháng à.”

Nhan Hàm: “…” Cô hình như thật sự sẽ như vậy.

Bùi Dĩ Hằng nhìn vẻ mặt của cô, lòng bàn tay vươn ra vỗ về mấy cái, anh chậm rãi nói: “Chỉ là một bữa cơm mà thôi, anh biết đây là lần đầu em gặp mẹ anh, nhưng mà mẹ anh rất hiền hòa, thế nên em đừng quá khẩn trương.”

“Nhưng em còn chưa chuẩn bị quà tặng.” Nhan Hàm giãy dụa nói.

Lúc này Bùi Dĩ Hằng xách qua một cái túi rất xinh đẹp từ bên cạnh, thấp giọng nói: “Đây là đồ trang sức mẹ anh thích nhất, cùng nhãn hiệu với chiếc nhẫn khi mẹ anh kết hôn với bố anh.”

Nhan Hàm mở ra, phát hiện trong hộp đựng một chiếc ghim cài áo cổ xưa.

Ánh nhìn đầu tiên cô cảm thấy rất quen mắt, nhưng cô suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra.

Bấy giờ Nhan Hàm mới nhận ra, Bùi Dĩ Hằng quá tri kỷ, hóa ra là mình trách lầm anh. Thế là cô thấp giọng xin lỗi: “Em xin lỗi, ban nãy giọng điệu của em không tốt lắm.”

“Em chỉ là khẩn trương thôi.” Bùi Dĩ Hằng vuốt nhẹ gò má cô.

Có điều Bùi Dĩ Hằng quả thật không nói sai, đáy lòng Nhan Hàm vẫn rất không yên, mãi đến khi xe chạy vào biệt thự nhà họ Bùi, cô còn hít sâu một hơi.

Ngay sau đó tài xế dừng xe lại, ra cốp xe sau lấy đồ.

Nhan Hàm xách theo cái túi nhỏ của mình, đi theo sau Bùi Dĩ Hằng vào trong nhà.

Hai người vừa tiến vào cửa, dì giúp việc lập tức đi ra, lúc nhìn thấy Nhan Hàm vẻ mặt dì ta đầy ý cười, chủ động cầm một đôi dép mới cho cô, không phải loại dùng một lần, thoạt nhìn là đặc biệt chuẩn bị riêng.

Khi Nhan Hàm đi theo Bùi Dĩ Hằng tới phòng khách, trên cầu thang truyền đến tiếng vang nho nhỏ.

Sau đó một giọng nữ mừng rỡ vang lên: “A Hằng.”

Nhan Hàm ngẩng đầu nhìn qua, trông thấy một người mặc đầm tóc xoăn đứng cạnh cầu thang, trông chừng ba mươi mấy. Cái nhìn đầu tiên khiến Nhan Hàm hơi sửng sốt.

Tuy rằng cô biết ở trong cái nhà này, người có thể gọi anh như vậy hẳn là mẹ anh.

Nhưng cô làm thế nào cũng không thể liên hệ người đàn bà trước mặt với mẹ anh, toàn thân mang theo vẻ xinh đẹp của thanh xuân, nói là chị của Bùi Dĩ Hằng cô cũng tin.

Khi Trình Di đi tới, Nhan Hàm còn chưa kịp phản ứng thì bà đã chủ động ôm lấy cô.

“Cháu là Nhan Hàm phải không.”

Trình Di nhẹ nhàng buông cô ra, bà hình như quan sát cô một lượt, lúc này mới khẽ cười nói: “Dì đã bảo A Hằng đưa cháu tới nhà chơi từ lâu rồi, nó lại cứ giấu cháu mãi.”

“Thật xinh đẹp, giống như búp bê ấy.”

Trình Di khen ngợi liên tục, khiến Nhan Hàm có cảm giác lâng lâng ngỡ ngàng.

Đợi khi cô tặng quà cho Trình Di, khoảnh khắc bà mở hộp ra, bàn tay liền che miệng, hình như rất ngạc nhiên. Bà kinh ngạc nói: “Sao cháu tìm được chiếc ghim cài áo này?”

Nhan Hàm chớp mắt.

Trình Di lập tức nói liên tục, hóa ra chiếc ghim cài áo này là vật bà thích nhất trong một bộ phim điện ảnh. Đáng tiếc lúc bà tìm được, chiếc ghim cài áo này đã bị người khác sưu tầm.

Bà rất tiếc nuối.

Lúc này Trình Di vừa nhìn thấy ghim cài áo, trong ánh mắt quả thật mang cảm giác thích thú phát sáng, yêu thích không buông tay.

Bà nói: “Khẳng định là A Hằng nói với cháu, cháu rất vất vả mới tìm được phải không.”

Trình Di nói xong, bà lại vươn tay ôm Nhan Hàm, đặc biệt vui vẻ nói: “Nhan Nhan, thật sự cảm ơn cháu.”

Tái xế đúng lúc tiến vào, Bùi Dĩ Hằng chỉ vào cái túi trên bàn: “Đó là quà của con.”

Trình Di liếc một cái, chắc là một cái túi xách Hermes, bà hừ một tiếng, bất đắc dĩ nói với Nhan Hàm: “Cho nên nói mà, sinh con trai không tri kỷ như vậy, tặng quà cũng không để tâm chút nào. Vẫn là con gái nhỏ của chúng ta tốt hơn.”

Trong nháy mắt, từ Nhan Hàm đến Nhan Nhan, lúc này lại thành con gái nhỏ, Nhan Hàm cắn môi cố gắng kiềm chế ý cười của mình.

Cô nhìn sang Bùi Dĩ Hằng, trông thấy anh đang thản nhiên nhìn mình.

Lúc này cô mới hiểu được, anh lấy mình làm nền cho cô đấy, cô nhịn hồi lâu, rốt cuộc khẽ cười một tiếng.

Hóa ra cách anh chiều chuộng thật sự không có giới hạn.



Lời tác giả:

Thái tử thật sự không có giới hạn, vì làm nền cho nàng tiên nhỏ, chính mình cũng có thể làm bàn đạp ha ha ha ha ha ha ha

Con trai chúng ta sao lại ngọt thế chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc