Mùi bánh thơm phức bay lởn vởn quanh mũi của Đồng Đồng, cô không còn tâm trạng quan tâm đến Khả Nguyệt mới vừa đi ra khỏi phòng nữa. Cái bụng đói từ sáng đến giờ lại sôi lên, mắt Đồng Đồng nhắm lại hít lấy mùi hương ấy, là bánh kem dâu. Đôi mắt cô mở ra sáng lấp lánh, nhìn miếng bánh kem dâu xinh đẹp trên khay. Đồng Đồng không nhịn được cầm lấy nĩa xắn một miếng to đưa lên miệng. Miếng bánh nhiều kem vừa mềm vừa xốp, vừa đưa vào đã tan ngay trong miệng. Nuốt miếng bánh xuống rồi, hương vị ngọt ngào vẫn còn lại ở trong cổ họng.
Hứa Đồng Đồng ăn rất nhanh, chỉ trong ba lần cắn đã hết một phần bánh. Thậm chí vì ăn quá nhanh, một phần kem bánh còn dính một chút ở khóe miệng. Vương Đình Hạo chăm chú nhìn Đồng Đồng, anh chưa từng thấy cô gái nào ăn uống như vậy trước đây. Cô ăn rất tự nhiên, hoàn toàn quên mất anh đang có mặt ở đây. Ăn bánh mà có thể biểu lộ vui vẻ như thế, đúng là một cô gái ham ăn.
***
Vương Đình Hạo lắc đầu, anh đặt tài liệu xuống, đi về phía Đồng Đồng đang ngồi. Anh ngồi xuống cạnh cô, rất gần. Hứa Đồng Đồng thấy Đình Hạo tiến sát lại liền nhích ra xa, nhưng lưng đã đụng đến phần tay ghế. Dáng người anh cao lớn, khiến ghế sofa có vẻ chật chội. Ngồi gần anh như vậy, cô còn thấy có hương bạc hà nhàn nhạt trong không khí. Đồng Đồng không biết anh muốn làm gì, cô nhoẻn miệng cười cười, đôi mắt to tròn chớp nhẹ.
- Tổng giám đốc...
- Ừhm.
Anh nhìn cô, mắt hiện lên ý cười, trêu ghẹo. Đồng Đồng chớp chớp mắt, cắn cắn môi hỏi :
- Anh ngồi đây làm gì vậy?
Nhìn cái miệng nhỏ của Hứa Đồng Đồng, hành động cắn môi của cô đã thực sự kích thích Đình Hạo. Anh tự nhận mình có khả năng kiềm chế rất tốt nhưng cô gái này khiến anh không hề có năng lực đó. Anh nhìn Đồng Đồng, một lúc sau mới đưa tay lên, dùng ngón tay cái quệt đi vệt kem còn dính lại trên môi cô. Nhưng chết tiệt, môi cô đỏ mọng, mềm mại, tay anh thực không muốn rời khỏi. Yết hầu Đình Hạo di chuyển lên xuống, anh cất giọng trầm đục :
- Trên miệng em còn dính kem.
Hứa Đồng Đồng giống như bị điện giật, ngón tay nóng bỏng của anh nhẹ nhàng lướt trên môi cô. Đồng Đồng hoang mang, đây không phải là việc tổng giám đốc nên làm với nhân viên của mình. Nó giống như hành động của hai người...yêu nhau vậy, không Hứa Đồng Đồng, tỉnh lại đi.
Thấy Đình Hạo vẫn chăm chú nhìn mình, Đồng Đồng cứng nhắc cười, đứng bật dậy khỏi ghế.
- Em, em xin phép.
Nói xong, Hứa Đồng Đồng gấp gáp biến mất sau cánh cửa. Vương Đình Hạo nhìn trân trân cửa ra vào phòng làm việc, xem ra anh có hơi quá rồi. Hứa Đồng Đồng chỉ mới gặp anh ngày hôm qua, thậm chí vừa biết được thân phận của anh. Cô ấy chắc chắn chắn rất hoảng sợ. Nhìn vệt kem trắng trên đầu ngón tay, Vương Đình Hạo đưa lên miệng. Có chút ngọt, rất được mặc dù anh chưa từng thích ăn mấy thứ này.
***
Hứa Đồng Đồng sau khi ra khỏi phòng, cô chạy ngay đến phòng vệ sinh. Đứng trước bồn rửa tay, Đồng Đồng ngẩn ra nhìn bản thân trong gương. Tay cô chạm vào môi mình, lại nhớ đến khoảnh khắc vừa rồi ở phòng làm việc. Mặt Đồng Đồng liền hồng nhuận, tim cũng dần đập nhanh. Cô cúi xuống mở nước, muốn vỗ nước lên mặt của mình, tìm cách để mặt cô có thể bớt đỏ đi. Hứa Đồng Đồng hiện tại không biết phải làm sao, cũng không đủ dũng cảm quay trở lại phòng làm việc của anh.
Lúc này, không ngờ Khả Nguyệt cũng bước vào, đi theo còn có mấy người nhân viên khác. Nhìn thấy cô ấy, Đồng Đồng cũng không ở lại, cô bước nhanh ra khỏi phòng vệ sinh. Khi đi lướt qua Khả Nguyệt, cô rõ ràng nhìn thấy nụ cười ghen ghét cùng khinh thường của cô ấy.
Bước ra khỏi phòng rồi, Đồng Đồng vẫn nghe rõ câu chuyện của bọn họ đang nói. Từng câu, từng chữ đều rơi trọn vẹn vào tai cô, giống như họ cố tình nói lớn để cho cô cùng nghe vậy.
- Nguyệt, con nhỏ vừa rồi có phải là thư ký mới của tổng giám đốc chúng ta?
- Phải!
- Nghe nói, con nhỏ đó được tổng giám đốc chọn!! Chuyện gì đang xảy ra vậy...
-...
- Khẩu vị của tổng giám đốc hóa ra là loại thanh thuần như vậy sao?
- Mình thấy con nhỏ đấy cũng không vừa đâu, xem chừng là cố tình ra vẻ trong sáng thôi...
- Đúng đúng, Nguyệt. Đáng ra chức thư ký này phải là của bà mới đúng!!
-...
Sắc mặt Hứa Đồng Đồng càng lúc càng trắng lợi hại, hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Cô từ vừa nãy đến giờ đều đứng ngoài cửa, tất cả cô đều nghe. Viền mắt có chút hồng hồng, cô ngửa mặt lên hít một hơi thật sâu. Hứa Đồng Đồng không thể vì vài câu nói mà khóc trong ngày đầu đi làm được.