THẾ THÂN HOÀN HẢO


Cuộc nói chuyện từ vấn đề tầm thương chuyển sang chế độ công việc trên trời, dì Diệp và La phu nhân ngoắc tay với An Hạ.

Cô ngồi ở cuối bàn một mình, nghe mấy chuyện công việc mà chị ngồi bên cạnh đang nói, nghe đến đau đầu chóng mặt.

Nhìn thấy hai người phụ nữ kia dụ dỗ, môi cười chúm cha chúm chím, nhẹ nhàng đẩy nhẹ ghế đứng dậy, di chuyển đến phía hai người phụ nữ kia.

Ngồi giữa dì Diệp và La phu nhân, ba người không thể tiếp thu câu chuyện của những người kia, đành mở không gian riêng lẻ.

An Hạ lấy ra điện thoại, mở cho dì Diệp và La phu nhân xem những bức ảnh cô chụp được ở bảo tàng, so với câu chuyện khô cứng của bốn người kia thì xem ảnh vẫn thú vị hơn.

Lật đến một bức ảnh của An Hạ, vô cùng xinh đẹp, La phu nhân thốt lên một tiếng.

Bàn ăn chia thành hai thái cực, một bên bàn công việc có phần cứng nhắc, một bên tán ngẫu vu vơ hoàn toàn thoải mái.

Bữa cũng dùng đã xong, đang tán ngẫu với hai người phụ nữ xinh đẹp, bỗng nhiên có điện thoại, cô đi ra ngoài nghe điện thoại.


La Thành Dương tâm điểm nói chuyện công cùng hai vị trưởng bối và vị hôn thê hờ, nhưng chú ý đều là nằm ở phía bàn tán ngẫu kia, không bỏ xót bất kì hành động nào của An Hạ.

Cô xoay lưng đi ra ngoài, dưới ánh đèn màu vàng phản phất lên tấm lưng trần nhỏ cùng ánh đêm của khí trời, đôi mắt đen ngâu hiện ra tia khao khát.

Bất giác nuốt xuống một ngụm, cảm giác căng trướng phía dưới làm cho anh mất tập trung, từ buổi chiều đã bị gây hấn, đã dịu xuống nhưng từ lúc cô ngồi xuống bàn ăn.

Hai gò bồng đào mềm mại ép chặt căng tròn trước mắt, đến phục vụ cũng nhìn đến không chớp mắt.

Đã vậy, mỗi khi cô hưởng ứng lời La phu nhân, lại hướng người về phía trước để nhìn La phu nhân, cô không biết hành động đó làm cho người ngồi đối diện có thể hoàn toàn nhìn trọn mềm mại kia.

La Thành Dương nâng lên ly rượu đỏ uống một ngụm, đôi mắt ánh lên tia lửa, rượu đỏ cay nồng rột rửa cổ họng khô khan, không thể ngừng nghĩ đến cảm giác mềm mại kia.

Nhìn đã như thế, chạm vào sẽ như thế nào? Tấm lưng nhỏ đo, làn da trơn nhẵng mượt mà, sẽ như nào nếu anh lật úp cô xuống?
Hạ xuống ly rượu đỏ, cơn gió biển thổi trên mái tóc anh, con ngươi tối màu trừng trừng về phía cửa ra vào.

Rất đúng lúc, An Hạ đã nghe xong điện thoại đi vào, hội mọi người xin phép lui trước, khả ái cười tươi.

"Con xin phép đi trước, con phải xử lý đồ án nữa" Vừa rồi nhận được điện thoại của bạn cô hối thúc ah, hạn đồ án là chiều mai nhưng giờ này An Hạ vẫn phởn phơ ăn ngon ngắm cảnh đẹp.

"Có cần Thành Dương giúp con không?" La phu nhân nắm bắt cơ hội, luôn muốn tạo điều kiện cho An Hạ ở riêng cùng Thành Dương.

Cô vội lắc tay vỗ ngực, vẫn là câu nói lúc sáng "Người liêm chính như con phải tự mình hoàn thành chứ."
La lão gia nghe thế liền vỗ tay bật cười, giơ ra ngón like cho An Hạ "Có khí chất lắm."
"Hơ hơ" An Hạ chóng nạnh, vểnh cao gương mặt, tự tin đủ rồi liền xấu hổ cúi đầu, cánh môi hồng cúi xuống chúm chím.

Cô quay người rời đi, La Thành Dương nhìn theo bóng nhỏ, cầm lên ly rượu đỏ nhấp thêm một ngụm.

Con ngươi đen xoáy sâu buông lỏng, anh không nên nghĩ đến chuyện này nữa, cần phải thanh tỉnh một chút, đứng dậy "Con còn chút việc cũng đi trước đây."

"Bận gì hả?" La phu nhân hỏi, anh nhúng vai khẽ đáp "Kiểm tra tiến độ công việc một chút, hôm nay vẫn chưa xem qua cổ phiếu."
Nhìn mẹ, anh đáp nhẹ "Cũng tối rồi, mọi người cũng nên nghỉ sớm đi."
"Vậy con đi đi" La phu nhân phẩy tay, anh rời đi ngay sau đó, bàn ăn chỉ còn lại hai bên trưởng lão và Bối Nghi.

Ngô Bối Nghi nhìn hai người rời đi, không hiểu vì sao lại cảm thấy không an tâm, cho nên cũng nhanh chóng rời đi.

An Hạ vội vàng về phòng, ngày mai là hạn chót đồ án rồi ah, nghĩ cái gì mà cô lại vô tư như thế chứ, giơ ra tấm thẻ in lên thiết bị nhận diện thẻ khoá phát ra một âm tíng ting.

Mở cửa vào phòng, vội vã ngồi xuống bàn lôi ra đồ án cầm lên chiếc bút với tinh thần chiến binh thượng sĩ.

Chỉ mới kéo hai đường, chuông cửa phòng reo lên ting ting, An Hạ cắm mặt vào đồ án không thèm nghe, chắc là nhầm phòng, bởi vì hai gia đình vẫn còn ăn uống dưới nhà hàng, không ai có nhu cầu gặp cô cả.

Ting ting.

Lại một lần nữa reo lên, gương mặt cặm cụi ngốc lên, bậm lại môi.

Hựm...!Quăng chiếc bút lên bàn, đứng dậy đi đến cánh cửa mở ra, xuất hiện phía sau cánh cửa không phải là một phục vụ nhầm phòng mà chính là La Thành Dương.

An Hạ nhìn thấy anh ngơ ngác đến mắt tròn chớp chớp "Có chuyện gì hả?"
"Áo của anh" La Thành Dương nhắc nhở, đôi mắt ánh lên tia nguy hiểm, chỉ tiếc An Hạ ngây thơ chẳng nhìn ra, không hề phòng bị tươi cười.


"À, em quên mất, anh đợi em chút" Cô xoay người đi vào bên trong lấy túi giấy, cửa vẫn mở như thế, dự định chỉ là ghé ngang lấy áo, anh lại không tự chủ được bước chân đi vào phòng.

Ngô An Hạ vừa cầm lên túi giấy chứa áo của anh, lỗ tai nghe thấy âm thanh bước chân đi vào phòng, cô ngạc nhiên xoay người.

Còn tiếp...!
(P/s Tôi biết các cô nghĩ đến điều gì, thịt thịt thịt!
Cơ mà không có thịt đou, làm gì mà sớm thế được.

Bà chị tôi ngon thiệt mlem cực, nhưng mà khó ăn lắm anh La ạ.

Biết là anh thèm nhưng tầm 30 tập gì đó mới mần được bà chị tôi, đẹp nên khó nhai lắm.

Ta nói cái suy nghĩ của anh La trong sáng hết hồn luôn ಡ ͜ ʖ ಡ)
_ThanhDii.


Bình luận

Truyện đang đọc