THẾ THÂN HOÀN HẢO


"Ăn xong đi theo anh đến công ty một chút" La Thành Dương nói, An Hạ nghe thấy liền ngẩn đầu khỏi đĩa thịt.

"Hửm?"
"Đến công ty xem qua công việc của em, đã quyết từ lâu sau kết hôn em quản công ty cùng anh.

Đùa chứ bây giờ em nắm hết phân nửa cổ phần của anh rồi còn gì, còn phải ra mắt em với ban hội đồng cổ đông."
Trong cái bộ dạng này? Có điên mới đi.

"Ngày mai đi, bộ dạng này của em ra mà mắt ai" Người ta sẽ cười vào mặt cô đấy.

"Thế thì ngày mai, ăn xong anh đưa em về nhà, anh đến công ty."
"Được."
Thảo luận xong, An Hạ nhanh chóng dùng cho xong bữa.

Họp cổ ĐSo? Nghe thật là áp lực đi, có chút đáng sợ.

An Hạ trước giờ không có sợ những cuộc họp nhiều người, nhưng đối với họp hội cổ đông, từng người dự thính đều là những người tài hoa ưu tú, luôn nghiêm nghị với gương mặt đầy sát khí, nghĩ đến cũng khiến cô rùng mình.

Xem ra lát nữa về nhà, cô lại phải đứng trước gương diễn tập biểu cảm gương mặt.

Dùng xong bữa anh đưa cô về La gia, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện ở La gia với tư cách con dâu, cảm giác khác biệt thật rõ.

"Bối Nghi về rồi, mau mau, con lên phòng mở quà cưới kìa."
Đón tiếp cô là gương mặt hớn hở sáng bừng của mẹ chồng, La phu nhân, dì dắt tay cô đi lên lầu, hướng thẳng vào phòng của anh, phòng của anh từ một tông màu đen xám bây giờ biến hoá thành một căn phòng màu hồng, đồ vật trang trí trong phòng đều đã được thay đổi thành một màu hường phấn cực kì tuổi teen.

Chỉ duy nhất tủ rượu của anh được giữ nguyên vẹn, một tủ rượu thủy tinh trang nghiêm giữa rừng hoa hồng phấn.

Vừa nhìn thấy căn phòng, An Hạ không nhịn được muốn cười, cô còn tưởng là La phu nhân dắt cô đi nhầm phòng.

"Đ...!Đây là phòng anh Dương hả? Dì không đưa con đi nhầm phòng đó chứ?"
La phu nhân nghe thấy xưng hô của An Hạ, bàn tay liền phẩy vào không khí đánh ra dấu x, không bằng lòng.l
"Dì? Đến bây giờ vẫn gọi bằng dì, bây giờ ta là mẹ của con nga, mau mau, gọi mẹ xem nào."

"..." Cô mím mím cánh môi, e thẹn cúi đầu giấu đi gò má, giọng nói nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve "Dạ mẹ..."
"Giỏi, ngoan lắm" La phu nhân hớn hở cười tươi, nụ cười hiền, yêu thương trên đôi mắt nhân hậu "Không đi nhầm phòng đâu, mẹ thay đổi nội thất với sửa lại phòng một chút để cho con về ở, phòng thằng Dương hồi trước nhìn nhàm chán lắm, con là con gái, ở cái phòng như cũ sẽ chán chết."
"Anh ấy cũng chịu ở phòng như này sao?" Theo tính cách của La Thành Dương, sẽ ở căn phòng như này sao?
"Không chịu cũng phải chịu, nào, mau vào xem quà cưới, quà cưới chất đầy phòng ra kia."
La phu nhân chỉ tay về một góc chất đầy những chiếc hộp to bự, gối quà đủ loại màu, đủ loại hình thù, kích thước nào cũng có.

An Hạ nhìn núi quà cũng phát hoảng, bạn bè của chị cũng không nhiều quà đến thế, nhớ không lầm trong danh sách thiệp mời thì bạn bè và người quen của chị chiếm chỉ khoảng tầm mười mươi người, còn lại quà đa phần là từ bạn bè, người thân, đối tác của La Thành Dương, cha mẹ chồng và của cha.

Để trộn lẫn như thế, An Hạ không biết cái nào là quà của bạn chị nữa, cơ mà....!
Số quà này có thể xem là của cô hay không? Cô giả danh nghĩa chị để kết hôn, những thứ này trên danh nghĩa đều dành cho chị, không phải cô.

Bỗng nhiên cảm thấy xót xa làm sao, cô sống như thể cô đã chết rồi vậy, cuộc sống này nó không thuộc về cô.

Nhìn núi quà to, trái tim An Hạ trùng xuống, La phu nhân dắt cô đến giường ngồi, dặn dò bằng âm hướng dịu dàng âm thanh bay bổng.

"Con xem quà đi, mẹ xuống mang ít cháo gà lên cho con tẩm bổ, hôm qua cũng mệt rồi phải không?"
Cô ngước nhìn La phu nhân, đầu nhỏ gật nhanh như gà mỏ thóc, La phu nhân nhe ra nụ cười gian xảo, hai đầu lông mày hướng cô nhướng nhướng "Đúng rồi, chắc phải mệt lắm a, mẹ đi mang đồ bổ cho con aaa."
Ngô An Hạ thấy dáng vẻ cực kì hớn hở phỡn phèo của La phu nhân, trưng ra gương mặt ngơ ngác, đôi mắt chớp chớp nhìn theo bóng lưng La phu nhân cho đến khi bà đi khỏi.

"Hôm qua cũng mệt rồi phải không?"
"Chắc phải mệt lắm a, mẹ đi mang đồ bổ cho con aaa."
Giọng nói bà phát một lần nữa trong đại não An Hạ, âm hưởng trầm thấp bay bổng của La phu nhân.

Cô còn tưởng mẹ muốn nói đến hôm qua tiệc cưới bận rộn nên mệt mỏi, nhưng cái bộ điệu ấy...!
"Ặc!"
Cô ôm chặt đầu, mắt mở to miệng há ra, đỏ bừng như thể núi lữa phung trào, đập mặt xuống giường gối rên rỉ, khói trắng khói đen bùng bùng nổ ra trên đỉnh đầu.

Aaa, cái gia tộc này bị làm sao vậy? Từ phụ huynh đến trẻ nhỏ, đều không biết ngại, không biết ngượng mà.

Liên tục trêu cô như vậy, đấy là đang muốn cô đào huyệt tự chôn mình đi.

Cô lăn lăn trên chiếc giường mềm đến muốn nuốt chửng mình, hai chân vẫy đạp vào không khí đầu đập đập vào giường mềm, gương mặt cô nóng như hoả thiêu.


Thật là xấu hổ mà.

Lật đật ngồi dậy, hai tay phẩy quạt vào không khí làm mát hai bên gò má, bò dậy nhìn đóng quà to, ừ thì dù sao là giành cho chị hay cho cô thì cũng là cô mở.

Tay bốc lấy hộp quà gần nhất, có hình trụ, đọc tên trên hộp quà vô cùng lạ, cũng không quan tâm, cái môi nhỏ mấp mấy hôn vào không khí.

"Cái gì đây, đây là cái gì đây?"
Ừ thì cô gái nào mà chẳng thích mở quà đâu, thật là hứng thú đi, dùng đầu móng tay móc móc lớp băng keo nhỏ, cạy cạy bằng đầu ngón tay, tuy hơi khó khăn nhưng so với đứng dậy đi xuống lầu lượn vào bếp lấy dao kéo thì lại quá tốn sức.

Lười a, cô sẽ dùng tuyệt kỹ đầu móng tay thần chưởng cạy mở nó, mở ra hộp quà đầu tiên là một chai rượu trắng, nhìn sơ qua chai rượu này cũng biết nó rất đắt tiền, đắt đến mức cầm nắm cũng phải run tay, hai tay bợ chai rượu như một em bé cần phải vô cùng cẩn thận, đặt nó qua một bên.

Hướng đến hộp quà thứ hai, chiếc hộp hình vuông nhỏ, cầm lên cảm giác nó nhẹ hững, An Hạ tò mò hứng thú cào ra lớp băng keo, mở ra chiếc hợp.

Đập vào mắt cô là một bộ váy ngủ màu đen mỏng tanh như lá lúa, chất vải như không có vải nhìn xuyên thấu còn ren rúa, mặt cô tự động đỏ lên, ném chiếc váy qua một bên giường.

"Biến thái biến thái biến thái."
An Hạ ném chiếc hộp qua một bên, lại bắt lấy một chiếc hộp khác, cô ngồi mở quà một lúc, La phu nhân mang cháo gà lên cho cô, xong mẹ đi xuống nhà cùng cha, để cô tự nhiên mở quà.

Ăn xong bát cháo nóng, An Hạ tiếp tục hành trình mở quà, mở đến mười đầu ngón tay vì cạy băng keo mà đau, thời gian trôi qua mà quà cũng chưa mở hết.

Đến buổi chiều xuống, mặt trời hạ xuống nơi cửa sổ chiếu vào phòng An Hạ, ánh mắt trời đập vào mắt, cô cầm lấy một hộp quà nhỏ, có tên Trịnh Thành Dương và Phương Hoa.

Ah, đây là đối tác của anh, có một cô vợ rất đáng yêu và xinh đẹp, cô ấy tên là Phương Hoa, cái tên nghe thật hay.

Mở ra hộp quà nhỏ, bên trong có một lọ nước hoa, nhãn hiệu toàn là tiếng pháp, An Hạ nhìn không hiểu, cô vốn rất khó với nước hoa.

Tay nâng lên lọ nước hoa ngửi ngửi, đôi mắt liền sáng rực lên.

Oa, thơm quá, mùi này thực thích, cái mùi này...!Chính là chân ái của An Hạ đây.

An Hạ lập tức xịt lên cổ tay thoa lên trên cổ, hôn lên cổ tay có mùi nước hoa, hít thật sâu một hơi liền búng ra hạnh phúc.


Cái này thơm quá, đây đích thị là mùi hương chân ái aaa.

Xịt xịt thêm vài cái vào người, hít thở hít thở vài hơi thật là thoả mãn, ôi, mở quà từ nãy giờ thấm mệt, ngửi cái mùi nước hoa này liền thoải mái quá đi.

Cô hướng đến hộp quà tiếp theo, cái tên trên hộp hoàn toàn xa lạ, Du Nhược Y, hmm, lại là một tên nữ, bạn bè của anh thật là lắm nữ nhân đi.

Mở ra hộp quà, bên trong chẳng có gì ngoài một mảnh giấy nhỏ, bên trong ghi hàng chữ.

"Quà của tôi, anh chị sẽ sớm đến chỗ tôi lấy thôi."
Nhìn lại chiếc hộp trống rỗng không còn cái gì nữa, người này kì lạ, quà gì mà lại chỉ để một mảnh giấy.

Thật là kì lạ cùng kì cục đi.

Ném chiếc hộp trống lên núi giấy hộp, tay hướng đến một chiếc hộp khác, bỗng nhiên đầu cô choáng lên một cái, hình vật trong mắt phân năm phân bảy, lắc lắc đầu xua đi mờ nhoè, một cơn nóng bức từ nơi nào đó trong cơ thể cồn cào, làm cho cô thở hắc, hơi thở hổi ra như thế đốt, cảm giác ngứa ngấy nơi tư mật, đôi vai An Hạ khẽ run, tay liền ôm lại cánh tay mình tự trấn an lại cơ thể kì lạ, cánh cửa phòng lúc này mở ra.

La Thành Dương đã hoàn thành công việc ở công ty trở về, nhìn thấy cô ngồi giữa đống đồ lộn xộn, đang làm gì mà ôm vai xoa xoa như thể bị lạnh kia, không khỏi buồn cười đi đến.

Dự là đến để dò hỏi, chỉ vừa đến gần cô đã ngửi thấy một mùi hương cực kì nồng nặc, đi đến phía trước, nghiêng người để nhìn thấy gương mặt cô.

"Chào em, đang mở quà à?"
Đầu cô thực nóng, tai loáng thoáng nghe thấy âm thanh gọi, nâng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, gương mặt xinh đẹp yêu kiều cuối cùng cũng lộ ra trước mặt anh.

Đầu mi tâm La Thành Dương nhanh chóng nhăn lại, gương mặt cô vì sao lại như thế này? Đôi gò má hồng hào đỏ rực, trên đôi mắt đê mê làn sóng nước, cánh môi khép mở hít thở.

Bộ dáng mê tình như vậy là sao kia chứ?
"Em làm sao vậy?" La Thành Dương nhất thời bị doạ, ngồi xuống bên cạnh, hai tay giữ lấy gương mặt cô, vừa chạm vào gương mặt cô, hơi nóng như thể muốn làm bỏng lòng bàn tay anh, La Thành Dương phải kinh ngạc.

"Làm cái gì mà bộ dạng lại như này?" Anh lo lắng hỏi, hai lòng bàn tay áp áp vào hai bên gò má diễm hồng.

"A...!Anh..." Cô cất ra tiếng, giọng nói liền biến thành một cái mềm nhũng rên rỉ, không biết chính mình bị làm sao, chỉ cảm thấy thực nóng "Em...!Nóng quá..."
Cơ thể cô nóng quá, nóng như thể bị thiêu đốt trên ngọn lửa thiên, ngứa ngáy quá, phía dưới vì sao lại cồn cào ê ẩm như vậy? Thật làm cho An Hạ chỉ muốn tìm cái gì đó lấp vào chính mình ngứa ngáy kia.

Mà cái gì đó...!Chính là cái người ở ngay trước mắt đi.

"Anh...!Em nóng..." Hai tay nhỏ níu lấy cánh tay anh, gương mặt đỏ hồng kiều diễm mếu máo lên, bật ra hơi nóng từ miệng.

Dáng vẻ này, La Thành Dương không nhầm thì...!Chính là ăn phải cái thứ kích dục đi, nhưng mà xung quanh đây có cái gì?

La Thành Dương liếc mắt thấy bát cháo gà, đó là cháo gà mà mẹ đã chuẩn bị, thì làm gì lại có thuốc kích dục.

Liền lo lắng bàn tay ôm ôm gương mặt đáng yêu nhiễm dục mà phiếm hồng, có phần khẩn trương.

"Em đụng vào cái gì rồi? Hay là đã uống rượu đi" Anh có nhìn thấy chai rượu trắng, nhưng hoàn toàn chưa được khui.

"Không biết..." Cô níu lấy tay anh, đầu lắc nguầy nguậy, cơ mà chẳng biết phải làm như nào để hết cơn ngứa ngáy này.

Cơn ngứa phát ra từ phía giữa hai chân, cảm giác nó vừa ngứa vừa nóng ran, đôi mắt ứa ra nước mắt.

Tiềm thức tìm đến kí ức đêm qua, khi anh mang cái kia to lớn đi vào nơi tư mật, cái kia chắc chẳn có thể làm giảm cơn ngứa ngáy của cô đi.

Nghĩ đến cảm giác đem nó đi vào, chắc chắn sẽ rất thích, aaa, thần trí An Hạ sớm không còn nữa.

Cô đẩy ra hai tay anh, hai bàn tay nhỏ túm lấy áo anh, lập tức đẩy anh xuống giường, anh nằm lên đóng quà cáp bị đè, một số vung ra lăn trên giường, liền trèo lên người anh.

"Em..."
La Thành Dương trừng mắt, cô lúc này chính là bị thuốc thao túng đến không biết trời trăng gì nữa đi.

Bị đẩy xuống, nằm lên đóng quà cáp, lưng anh cấn vào một số đồ vật cứng cáp, trong số quà cáp, một lọ nước hoa xuất hiện phía bên cạnh anh, dấu tích trên lọ nước qua đã qua sử dụng, trong số quà cáp thì chỉ có lọ nước hoa có dấu hiệu sử dụng.

La Thành Dương thu nó vào tầm mắt, tay cầm lên lọ nước hoa, đọc qua nhãn hiệu, những dòng chữ hướng dẫn chi tiết trên lọ nước hoa.

Bé con trên người đang cặm cụi tháo ra thắc lưng của anh, có vẻ như cô gấp rút chỉ muốn mang của anh tiến vào bên trong cô.

Đọc qua những hàng chữ bằng tiếng pháp, La Thành Dương đã hội được vấn đề.

Nước hoa này...!Chính là nước hoa phục vụ cho chuyện sinh hoạt vợ chồng, tác dụng cực kì gây hưng phấn.

Bạc môi anh nhếch lên một đường cong tinh túy, ánh mắt chìm đắm nhìn cô gái xinh đẹp đỏ bừng ngồi trên người, bỗng nhiên anh cũng cảm thấy thật phấn khích, vừa vì cục nhỏ đáng yêu gợi tình, vừa vì hít phải nước hoa của cô mà phản ứng.

Góc nhìn từ anh, gương mặt trái xoan xinh đẹp đỏ bừng non dại, cánh môi khép mở thở ra hơi nóng, ánh mắt đắm chìm trong dục vọng kiều diễm của thiếu nữ.

"Em đúng là cái tiểu yêu nghiệt."
Còn tiếp...!
(P/s Thịt đê, thịt ba lạng mười ngàng, thịt đê, thịt tươi nóng đê.)
_ThanhDii.


Bình luận

Truyện đang đọc