THẾ THÂN TỪ CHỐI CHUYỂN CHÍNH THỨC



Edit + Beta: Ruby
-------------------
“Tiết Doanh Song, mấy ngày nay em làm gì vậy?” Buổi tối, Hình Vân ngồi vắt chân trên ghế.
Phải biết, bình thường Tiết Doanh Song bắt đầu học tập, một ngày có thể giải vài trang đề, hợp sức lại thì ngay cả hắn cũng bội phục.

Nhưng ban nãy hắn mở tài liệu ôn tập của Tiết Doanh Song ra, lại phát hiện mấy ngày nay căn bản Tiết Doanh Song không có tiến triển gì.
“Làm sao vậy?” Hình Vân đặt sách lại trên bàn, nhìn Tiết Doanh Song đứng trước mặt hắn.
“Không có,” Tiết Doanh Song khẽ đẩy Hình Vân ra, giạng chân ngồi trên người Hình Vân, “Mấy ngày nay muốn chuẩn bị môn học khác trước.”
“Thật sao?” Hình Vân thấy nét mặt Tiết Doanh Song không giống ngày thường, nhưng vẫn là vẻ mặt thản nhiên.

Hắn xem thường hừ một tiếng, nói: “Tôi thấy em chính là không muốn học toán.”
Tiết Doanh Song cúi đầu cởi cúc áo Hình Vân, Hình Vân cười một tiếng, ôm lấy Tiết Doanh Song.
Nhóc thế thân này, mấy ngày nay cũng không biết là bị làm sao, càng ngày càng dính hắn, mỗi ngày đều muốn.
Sáng hôm nay cũng thế, hắn vừa mới mở mắt ra, đã thấy Tiết Doanh Song chui ra từ trong chăn của hắn.
Còn không chỉ như vậy, mấy ngày nay Tiết Doanh Song làm cơm vô cùng tỉ mỉ, mỗi ngày làm cả một mâm, món chính nào tốn thời gian cũng đều làm cả.

Vừa vặn mấy ngày nay công việc hắn vô cùng bận rộn, về đến nhà có thể ăn được thức ăn như vậy, quả là không thể hạnh phúc hơn.
Có phải bởi vì Bạch Khiêm Dịch không đi, vì vậy Tiết Doanh Song đã ý thức được nguy cơ?
Hình Vân trong bụng cười thầm không thôi, thầm nghĩ Tiết Doanh Song quả thật là thích hắn.
*
Từ sau khi nhận ra được cảm giác của Hình Vân đối với Tiết Doanh Song, Bạch Khiêm Dịch một mực quan sát Tiết Doanh Song.
Qua mấy ngày nay, Bạch Khiêm Dịch phát hiện… cái người tên Tiết Doanh Song này có chút kỳ lạ.
Y cũng không biết là mình quá nhạy cảm, hay là sao nữa.

Lúc trước y chỉ cảm thấy Tiết Doanh Song không có cảm giác tồn tại, nhưng từ khi để ý quan sát, y lại cảm nhận được những ngày qua, Tiết Doanh Song có hơi không bình thường.
Chưa bao giờ cười thì thôi khỏi nhắc đến, Tiết Doanh Song vẫn luôn mang theo một vẻ mặt không cảm xúc, trời có sập ngay trước mặt cậu ta, thì biểu cảm cũng chưa từng thay đổi.
Điều thật sự làm cho Bạch Khiêm Dịch cảm giác kỳ quái, là Tiết Doanh Song gần như làm việc cả ngày.
Y biết thời gian làm việc của Tiết Doanh Song chia làm ca sáng tối, cũng biết Tiết Doanh Song sẽ tăng ca nấu cơm.

Nhưng dạo này thật sự quá kì quái, mỗi ngày y đều có thể nhìn thấy Tiết Doanh Song lau nhà, sáng trưa chiều đều lau một lần, vừa lau vừa lẩm bẩm tự nói chuyện, hệt như trúng tà.
“Tiểu Tiết.” Sau cơm trưa, Bạch Khiêm Dịch vừa ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Tiết Doanh Song đang lau nhà.
Tiết Doanh Song quỳ lau sàn trên đất, ngẩng đầu lên, trên mặt không có chút máu, Bạch Khiêm Dịch sợ hết hồn.
“Bạch tiên sinh, có chuyện gì không?” Tiết Doanh Song nhỏ giọng hỏi.
“Không có…” Bạch Khiêm Dịch quên định nói gì rồi, y nhìn sắc mặt Tiết Doanh Song, nhịn không được nói, “Sàn nhà đủ sạch rồi, cậu đừng lau nữa, đi nghỉ ngơi đi.”

“Cảm ơn.” Tiết Doanh Song gật đầu cùng y, tiếp tục lại cúi đầu chà sàn.
Bạch Khiêm Dịch nhìn động tác Tiết Doanh Song, chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Bỗng nhiên Tiết Doanh Song lại ngẩng đầu lên, nói: “Có gì tôi có thể làm giúp anh chứ?”
“Không có.”
Bạch Khiêm Dịch vừa nói xong, Tiết Doanh Song bỗng nhiên đứng lên, Bạch Khiêm Dịch lui về phía sau một bước, tiếp đó lại nghe Tiết Doanh Song nói: “Tôi đổi ga giường cho ngài nhé.”
Tiết Doanh Song đổi ga giường, tiếp đó nhìn trong góc nhà, Bạch Khiêm Dịch để giày của mình vào bên cạnh vali, cậu lại đi qua, nói: “Bạch tiên sinh, tôi làm sạch giày giúp ngài nhé.”
Tiết Doanh Song cầm giày liền đi, Bạch Khiêm Dịch hồi lâu mới đi lên nhìn, chỉ thấy Tiết Doanh Song ngồi bên cửa sổ, mặt không cảm xúc, liên tiếp chùi giày.

Đôi giày đã được cậu lau sáng bóng có thể dùng để soi gương, nhưng cậu vẫn không ngừng chùi, giống như một người máy mất đi sự kiểm soát.
*
Tiết Doanh Song hết cách rồi, chuyện trong nhà đã làm xong, cậu phải tìm được càng nhiều chuyện để làm hơn.
Thật ra cậu còn từng nghĩ, nếu không thì dứt khoát đi ra ngoài làm thuê vậy.
Nhưng cậu cũng hiểu, lương làm công bên ngoài, không bao giờ bằng công việc tại nhà Hình Vân.
Làm sao bây giờ… Còn có gì có thể làm…
Tiết Doanh Song ngẩng đầu, bỗng nhiên nảy ra một ý, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra vẻ vui mừng.
*
Nửa đêm, Bạch Khiêm Dịch tỉnh dậy.
Buổi chiều y đã ngủ trưa, buổi tối lại ngủ sớm, lúc này bất giác lại tỉnh dậy.
Y mở mắt ra, trong phòng đen như mực, cũng không biết bây giờ rốt cuộc là mấy giờ.
Y híp mắt cầm điện thoại lên xem, đã ba giờ sáng.

Ngoài trời bắt đầu mưa, hạt mưa tí tách gõ vào trên cửa kính.
Tiếng mưa rơi nghe vô cùng thoải mái, y trở mình chuẩn bị tiếp tục ngủ.

Nhưng mà, trong tiếng mưa rơi đột nhiên xen lẫn một âm thanh rất nhỏ, dường như là tiếng thủy tinh va chạm… Âm thanh lại truyền đến một lần nữa, lúc này y nghe rõ hơn, âm thanh không phải truyền từ ngoài cửa sổ vào, là âm thanh từ trong nhà phát ra.
Đã trễ thế như vậy, là ai?
Y đứng dậy nhìn về phía khe cửa, khe cửa tối đen như mực, không có một tia sáng xuyên vào.
Bạch Khiêm Dịch hơi sợ hãi, trong đầu xuất hiện đủ loại liên tưởng ly kỳ, cổ quái.
Y khoác lên người chiếc áo ngủ mỏng nhẹ, thả nhẹ bước chân, khe khẽ mở cửa.
“Keng….” Âm thanh đó lại truyền đến lần nữa, Bạch Khiêm Dịch run lên, không kiềm được run rẩy.
Âm thanh phát ra từ phía phòng khách, phòng khách cách phòng ngủ cho khách không xa, nhưng lúc này Bạch Khiêm Dịch lại cảm thấy xa xôi đến lạ thường.
Khó khăn lắm y mới rón ra rón rén đi đến gần phòng khách, y trốn sau vách tường, ngừng thở thò đầu ra —— Trong phòng khách, không có một ánh đèn.
Bỗng nhiên tia chớp ập tới, Bạch Khiêm Dịch chỉ thấy trong phòng khách, Tiết Doanh Song mặc bộ đồ trắng, đứng ở trên ghế, hai tay giơ cao lên… Giống như đang muốn thắt cổ.
Bạch Khiêm Dịch hết hồn, vừa lăn vừa bò chạy lên: “Tiết Doanh Song! Cậu muốn điều gì!”
Bất thình lình Tiết Doanh Song bị người khác ôm chân, cũng sợ hết hồn, “Bạch tiên sinh?”

“Mau xuống đây! Đừng nghĩ quẩn chứ! Có chuyện gì cậu trò chuyện với tôi!”
Tia chớp đi qua, trong phòng khách lại trở về một màu tối om, Bạch Khiêm Dịch mò mẫm bật đèn.
Vừa nhìn, bản thân y lại càng sửng sốt.

Chỉ thấy trên tay Tiết Doanh Song đang cầm một chiếc giẻ lau, trên trần nhà cũng không có treo cái gì, chỉ có cây đèn thủy tinh trước giờ đã treo ở đó.
“Cậu đang làm gì đó?” Bạch Khiêm Dịch vẫn còn sợ hãi.
“Tôi đang lau đèn.” Tiết Doanh Song vô tội nói.
“Nửa đêm nửa hôm không đi ngủ, lau đèn cái gì!” Trống ngực Bạch Khiêm Dịch còn đập liên hồi, nhưng lập tức cảm thấy mình đã hiểu lầm.

Gương mặt y nóng lên, vô cùng lúng túng, cuối cùng thấp giọng nói: “Có bệnh…”
Bạch Khiêm Dịch xoay người về phòng.
Trong phòng khách, Tiết Doanh Song lẳng lặng đứng ở đó.
Một lát sau, cậu lại như bình thường, dường như vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cậu lại bò lên trên ghế, ngửa đầu, duỗi tay lau chùm đèn thủy tinh đang rủ xuống.
Cái đèn này lau phải rất lâu đó, cậu có thể tăng ca nhiều hơn rồi…
*
Sáng hôm sau, Tiết Doanh Song bị Hình Vân gọi đến.
Hình Vân vừa mặc áo sơ mi, vừa nói: “Sao thế? Nghe Bạch Khiêm Dịch nói em ba giờ sáng vẫn còn lau đèn.”
Tiết Doanh Song cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ngủ không được, muốn hoạt động một chút.”
Dáng vẻ Tiết Doanh Song cúi đầu, giống như đứa nhỏ làm sai chuyện.

Hình Vân nhìn vào trong mắt, ngờ ngợ cảm thấy không bình thường.
Hắn vươn tay định sờ đầu Tiết Doanh Song, nhưng vừa mới duỗi ra, lại thu tay về.
Sắp không kịp rồi, sáng hôm nay hắn phải gặp một khách hàng quan trọng.
Một tuần nay hắn bận rộn như thế, vì chính là công việc ngày hôm nay, nhất thiết không thể tới trễ.
Hình Vân nhanh chóng thắt cà vạt, nói cực nhanh: “Em có chuyện gì nhất định phải nói, biết không?”
Tiết Doanh Song gật gật đầu.
Hình Vân cầm lấy cặp làm việc, bước nhanh ra cửa.
“Hình Vân.” Bỗng nhiên Tiết Doanh Song mở miệng.
Hình Vân quay đầu lại, chỉ thấy Tiết Doanh Song nhìn hắn, dường như có lời muốn nói.
Hắn đợi, nhưng lát sau chỉ nghe Tiết Doanh Song nói: “Chúc công việc anh hôm nay thuận lợi.”
Hắn gật đầu, tay trên tay nắm cửa buông xuống.
Bỗng nhiên, hắn buông tay ra, quay người bước về phía Tiết Doanh Song, dùng sức ôm Tiết Doanh Song.
“Tôi đi đây.”

*
Hình Vân đi rồi, Tiết Doanh Song trở về phòng mình, ngồi phịch trên giường.
Mệt quá… Thật sự mệt mỏi quá…
Trong nháy mắt vừa nãy, suýt nữa cậu đã nghĩ đến việc xin Hình Vân giúp cậu.

Vay tiền cũng được, lãnh lương sớm cũng được, bán cậu đi cũng được, cái gì cũng được, miễn là cho cậu tiền.
Nhưng cậu nhịn.
Mỗi ngày vét từ chỗ Hình Vân nhiều tiền tăng ca như vậy, cậu đã đủ thấy có lỗi với Hình Vân rồi, thì sao có thể mở miệng với Hình Vân.
Cuộc sống Hình Vân cũng không dễ dàng hơn cậu là bao, một thế thân nhỏ nhoi, cậu làm sao có thể muốn nhiều hơn nữa…
Lãnh lương sớm thì khỏi nói nữa, Bạch Khiêm Dịch còn ở đây, không chừng qua mấy ngày nữa là Hình Vân và Bạch Khiêm Dịch sẽ bên nhau, đến lúc đó công việc của cậu không còn, thì đào đâu ra tiền để trả Hình Vân…
Bằng không thì đem bán máy tính với quần áo vậy… Không được, đó đều là Hình Vân mua cho cậu, lúc rời đi cậu phải trả lại cho Hình Vân, sao có thể bán?
Mỗi một con đường đều là ngõ cụt, Tiết Doanh Song vô cùng mệt mỏi.
Nhưng mà mình dựa vào cái gì để mệt chứ? Thiếu nợ thì trả, đạo lý hiển nhiên.
Tiết Doanh Song bò dậy, tiếp tục làm việc.
*
Giữa trưa, Tiết Doanh Song làm cơm trưa cho Bạch Khiêm Dịch.
Nói là làm cơm trưa, thật ra cũng chỉ là trộn chút salad, dù sao Bạch Khiêm Dịch ăn cũng rất ít, cũng không ăn thức ăn mà người bình thường hay ăn.
Tiết Doanh Song khổ thân vì không không có cơ hội tăng ca, đành phải làm cho Bạch Khiêm Dịch chút pasta, còn lấy cà rốt định khắc hoa.
Nhưng mà thật sự cậu quá mệt mỏi rồi, hoa còn chưa khắc xong, tự cắt vào tay mình một lỗ lớn.
Cậu cũng hết cách, đành phải từ bỏ việc khắc hoa, vội vàng bưng salad với pasta cho Bạch Khiêm Dịch.
Nhưng Bạch Khiêm Dịch không ăn quá nhiều, cuối cùng còn lại hơn phân nửa.
Tiết Doanh Song nhìn tiếc, cậu cũng không chuẩn bị cơm trưa cho mình, bèn bưng mì còn thừa về nhà bếp, tự mình ăn.
Hôm nay làm món spaghetti cá hồi sốt kem, lúc trước cậu đã làm qua, bởi vậy làm không tệ.
Cậu ăn pasta, thầm nghĩ: Mùi vị cũng được… Số lượng cũng không nhiều… Làm sao lại ăn không hết chứ… phải nghĩ cách…
“Tiết Doanh Song!”
Bị giọng Bạch Khiêm Dịch làm giật mình, lúc này Tiết Doanh Song mới nhận ra mình vậy mà ăn được một nửa đã ngủ mất.
Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy Bạch Khiêm Dịch đứng trước mặt cậu, sắc mặt không tốt lắm.
“Mệt thì đi ngủ, đừng ngủ ở nhà bếp.” Bạch Khiêm Dịch nói.
“Tôi không mệt.” Tiết Doanh Song vội vàng nhét mì trong dĩa vào miệng.
“Cậu đang ăn gì đó?” Bạch Khiêm Dịch nhíu mày, “Đợi một chút, không phải là cậu đang ăn vừa nãy…”
Tiết Doanh Song cúi đầu không lên tiếng, Bạch Khiêm Dịch cau mày, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Nhà bếp yên tĩnh, cuối cùng Bạch Khiêm Dịch đặt đồ cầm trên tay lên trên bàn, nói: “Giúp tôi mang áo khoác đi giặt.”
Nói xong, Bạch Khiêm Dịch xoay người rời đi.
Trên bàn, là chiếc áo khoác Hình Vân mua lúc trước.
*
Cơm trưa xong, Tiết Doanh Song thu dọn chén dĩa, lúc mở tủ bát nhìn thấy tấm bảng giữ nhiệt lúc trước chuẩn bị cho Hình Vân.
Cậu nhìn tấm bảng giữ nhiệt, trong đầu chợt hiện lên gì đó.
Có rồi.
Cậu mệt mỏi nở nụ cười, hình như cậu lại tìm được một chuyện có thể tăng ca.
Cậu vội vàng bỏ quần áo cần giặt của hôm nay vào máy giặt, đi ra ngoài.

Cảm ơn Hình Vân, ra ngoài mua thức ăn cũng coi như giờ làm việc, cậu phải đi chợ…
*
Lúc Tiết Doanh Song về đến nhà thì trời cũng đã tối.
Hình Vân từng nói hôm nay sẽ không về ăn tối, mà buổi tối Bạch Khiêm Dịch cũng không ăn bao nhiêu, bởi vậy cậu không có ý định tốn thời gian nấu cơm cho mình ăn.

Cậu uống chút sữa bò, liền bắt đầu làm việc.
Trước khi ra ngoài cậu mới giặt đồ, lúc này cũng gần đến lúc sấy quần áo rồi.
Cậu đi vào phòng giặt quần áo, mở máy giặt ra, lấy quần áo đã sấy khô từ bên trong ra.

Quần áo bị cuộn thành một cục, cậu kiên nhẫn tách quần áo ra.
Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy một mảnh len xám lẫn trong đống quần áo.
Trong tích tắc, toàn thân cậu trở nên lạnh buốt.
Cậu run rẩy, chậm rãi cầm chiếc áo ra.
Đó là áo khoác của Bạch Khiêm Dịch.
Áo lông dê.
Chiếc áo trên tay cậu, khác hoàn toàn với dáng vẻ phẳng phiu xinh đẹp vốn dĩ, lúc này co rút lại, trên len bị đổ lông, nguyên một chiếc áo không còn hình dạng gì.
Tại sao mình lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy… Mình vậy mà dùng máy giặt để giặt sạch một chiếc áo lông dê, còn sấy khô nữa… Cả người Tiết Doanh Song choáng váng, suýt nữa té ngã.
Mấy ngày nay tinh thần cậu đã căng cứng đến đỉnh điểm, vào giờ phút này, tay chân cậu không còn sức, thở không ra hơi, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
“Tiết Doanh Song.”
Đúng lúc này, giọng nói Bạch Khiêm Dịch truyền đến.
Tiết Doanh Song run lên như điện giật, quay đầu lại chỉ thấy Bạch Khiêm Dịch đứng ngoài phòng giặt quần áo.
Bạch Khiêm Dịch liếc nhìn chiếc áo trên tay cậu, vẻ mặt nhất thời thay đổi.
“Cậu không mang đi giặt khô? Cậu bỏ nó vào máy giặt?”
“Xin lỗi, là tôi sai rồi.” Tiết Doanh Song hoảng sợ nói, “Tôi sẽ bồi thường cho anh, sẽ bồi thường cho anh…”
“Bồi thường? Chiếc áo này bao nhiêu tiền cậu biết không? Ba mươi nghìn, cậu đền nổi sao?”
Ánh mắt Tiết Doanh Song tuyệt vọng, thoáng chốt ngồi bệt xuống đất.
Cậu đột nhiên cảm giác mình sống thật ngu xuẩn.
“Các cậu đang làm gì đó?”
Âm thanh Hình Vân truyền đến, Tiết Doanh Song không dám ngẩng đầu, chợt nghe Bạch Khiêm Dịch nói: “Tiết Doanh Song giặt hỏng áo khoác của tôi rồi.”
Hình Vân nói: “Hỏng thì hỏng thôi, mua lại là được.”
Ánh sáng trước mắt bị che khuất, trước mắt Tiết Doanh Song xuất hiện Hình Vân đang ngồi xổm.
Hình Vân sờ tay cậu, khẽ nói: “Không sao, đứng lên đi.”
“Việc này thì cứ như vậy là xong à?” Bạch Khiêm Dịch bất bình nói, “Làm việc cũng quá cẩu thả rồi, như vậy còn có thể làm trợ lý sinh hoạt sao? Đây chính là đồ cậu mua cho tôi!”
“Bạch Khiêm Dịch, đủ rồi.” Hình Vân quay đầu lại.
Hình Vân nhưng ngồi xổm trên đất, nhưng mà ánh mắt hắn lạnh lùng tàn nhẫn, cho dù Bạch Khiêm Dịch đứng chỗ cao, nhưng cũng không dám nói thêm nửa câu nào.
“Áo khoác này vốn là tôi mua tặng em ấy, là em ấy không cẩn thận đưa cho cậu.” Hình Vân lãnh đạm nói, “Em ấy muốn giặt thế nào, hay là muốn cắt, đốt đi, ném đi, đều không sao cả, cậu hiểu chưa?”
*
Tác giả có điều muốn nói:
Bạch: Tôi chỉ là cameo mà thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc