THẾ THÂN TỪ CHỐI CHUYỂN CHÍNH THỨC



Edit + Beta: Ruby
---------------
Cuối cùng, bữa cơm hôm ấy được kết thúc trong sự im lặng.
Không thể không nói Hình Vân vô cùng khôn khéo, sắp xếp màn tỏ tình ở phần tráng miệng, để hai người họ ít nhất không phải im lặng từ đầu món khai vị đến cuối món tráng miệng.
Đương nhiên, cuối cùng bọn họ vẫn phải cùng về nhà.
Trên đường lái xe về nhà Hình Vân vô cùng im lặng, Tiết Doanh Song cũng không muốn nói chuyện.

Đã đến nước này rồi, còn cần phải nói gì đây?
Về nhà, hai người kẻ trước người sau vào cửa.
Tiết Doanh Song đi ở phía sau, cậu đóng cửa lại, chuẩn bị về phòng ngủ phụ thu dọn hành lý của mình, mà Hình Vân đi đến phòng khách bèn dừng lại.

Tiết Doanh Song đi qua Hình Vân, lại nghe Hình Vân bỗng nhiên mở miệng nói: “Trong mắt anh, em là tốt nhất.”
Tiết Doanh Song dừng bước.
Hình Vân nói: “Em kiên cường, ôn nhu, thông minh, nỗ lực tiến về phía trước, những phẩm chất này vô cùng thu hút anh.”
Tiết Doanh Song cười khẽ: “Một người thông minh luôn cố gắng tiến về phía trước, tới bây giờ vẫn còn thi đại học sao? Thứ anh yêu thích, chẳng qua là “tôi” trong tưởng tượng.”
Hình Vân: “Chúng ta không phải là lưỡng tình tương duyệt hay sao?”
Tiết Doanh Song quay đầu nhìn Hình Vân, vẻ mặt Hình Vân bất an lại hoảng loạn, không còn thấy được sự hăng hái như lúc ăn tối.
“Em đối xử với anh tốt như vậy, ” Hình Vân nói, “Em xem, em tốn công sức nhiều như vậy, sắp xếp lại phòng cho anh.”
Hình Vân kéo tay Tiết Doanh Song, dẫn Tiết Doanh Song vào phòng ngủ chính.
Trong phòng ngủ chính, trên giường phủ đầy cánh hoa hồng, hẳn là Hình Vân làm để trang trí ăn mừng đêm nay, Tiết Doanh Song dời tầm mắt không muốn xem nữa.
Hình Vân mở tủ quần áo của mình, lộ ra quần áo sắp xếp ngăn nắp, được ủi vuông vức bên trong, nói: “Em xem, đều là em làm cho anh.”
Tiết Doanh Song nói: “Đây là một phần trong công việc của tôi, đây là trách nhiệm của tôi.”
“Thế cái này cũng vậy sao?” Hình Vân lại kéo tay Tiết Doanh Song đi vào nhà bếp.

Hình Vân mở tủ lạnh ra, tủ lạnh vẫn được Tiết Doanh Song thu dọn sạch sẽ như cũ, một tý mùi khác cũng không có.

Trong ngăn đá của tủ lạnh, từng hộp giữ lạnh được xếp chồng ngay ngắn lên nhau, Hình Vân thích ăn những món có nước, đó là đủ loại nước dùng mà Tiết Doanh Song đã đông lạnh từ trước.
“Dụng tâm chuẩn bị như vậy, cũng chỉ là công việc thôi sao?” Hình Vân mở to mắt, “Không phải bởi vì thích tôi sao?”
“Không phải công việc, thì còn có thể là gì đây?” Tiết Doanh Song bình tĩnh nhìn hắn, “Người như tôi vậy, lấy nịnh nọt người khác làm niềm vui, chuyện gì cũng có thể làm.

Anh xem, sau này chúng ta quen thuộc rồi, có đôi khi tôi còn sẽ gọi thức ăn ngoài cho anh ăn, tôi chính là loại người này.”
Những suy nghĩ “Tiết Doanh Song thích mình” được xây dựng trong lòng Hình Vân, bị Tiết Doanh Song đập vỡ từng cái một.
Nhưng mà Hình Vân còn chưa hết hy vọng, hắn vùng vẫy nói: “Chỉ vào những ngày anh vui vẻ em mới kêu thức ăn ngoài, vào những lúc anh mệt mỏi phiền muộn nhất, em nhất định sẽ đích thân xuống bếp.”
Mới đầu Hình Vân cũng không nhận ra được chuyện này, mãi cho đến một ngày, công việc của hắn vừa mệt lại vừa phiền, nghĩ thầm đêm nay về nhà nếu như có thể ăn được một bữa ngon thì hay biết bao nhiêu, kết quả ngày đó về nhà, trên bàn tất cả đều là món ăn mà hắn thích.

Sau này hắn để ý, bèn phát hiện Tiết Doanh Song như là có thể đoán được suy nghĩ trong bụng hắn, lần nào cũng đúng.

Không chỉ là bữa tối, bữa sáng cũng như thế.

Mỗi khi có công việc quan trọng, hoặc là lúc hắn không muốn đi làm, bữa sáng ngày hôm đó bao giờ cũng vô cùng phong phú.
Có khi hắn còn chưa phát hiện ra tâm tình của mình, Tiết Doanh Song đã nhìn thấu ý nghĩ của hắn rồi.
Đây không là yêu, thì là cái gì?
Ánh mắt Hình Vân dấy lên một tia hy vọng, hắn nhìn Tiết Doanh Song, chờ đợi một lời thừa nhận từ Tiết Doanh Song.
Nhưng mà Tiết Doanh Song vẫn cười một tiếng, nói: “Lúc bận, khi đi làm anh sẽ không gửi tin nhắn cho tôi.

Những lúc buồn phiền, thích gửi sticker chó con.

Một ngày trước khi có công việc quan trọng thì anh sẽ thức đêm, lúc không muốn đi làm, lúc tâm tình không tốt, anh sẽ liên tục xem đá bóng… Chỉ cần để ý quan sát, ai cũng có thể phát hiện, ai cũng có thể lấy lòng anh.”
Hình Vân tuyệt vọng nói: “Nhưng chưa từng có ai phát hiện ra.”
Trong khoảnh khắc đó, Tiết Doanh Song bỗng nhiên cảm thấy Hình Vân cũng là một người đáng thương.
Nhưng càng là như thế, cậu càng là khẳng định: “Một ngày nào đó, sẽ có một người thật sự đáng giá để thích anh.”
Im lặng.
Tiết Doanh Song quay người chuẩn bị rời đi, Hình Vân lại một lần nữa lên tiếng.
“Tiết Doanh Song, em đã từng thích anh hay chưa?”
“Bị người ta bao dưỡng đã đủ nhục nhã rồi, tôi làm sao có thể không biết tự lượng sức đi thích một người không nên thích chứ?”
Tiết Doanh Song đi rồi, cũng không quay đầu nhìn Hình Vân phía sau lưng.
*
Tiết Doanh Song vào phòng thu dọn hành lý.
Cũng đã đến nông nỗi này, cậu ở lại thêm nữa đối với Hình Vân cũng không tốt.
Cậu lấy ra thùng giấy rỗng mà cậu vẫn luôn chuẩn bị, bắt đầu thu dọn.
Hai người quen nhau cũng được bảy tháng rồi, hôm nay lúc thu dọn, cậu mới phát hiện mình đúng là có nhiều đồ đạc hơn, quần áo, giày dép, sách vở, vật dụng hàng ngày… Nhưng mà những thứ này chưa bao giờ chính thức thuộc về cậu.
Tiết Doanh Song đặt quần áo và vật dụng hàng ngày mà Hình Vân mua cho cậu vào trong thùng giấy, đặt lên bàn, để lại chờ Hình Vân xử lý.
Thứ cậu thật sự muốn mang đi, chỉ có sách vở, bộ quần áo mà Bạch Khiêm Dịch tặng cho cậu.

Sách vở là một phần phúc lợi trong công việc của cậu, mà quần áo thì là quà tặng cá nhân mà Bạch Khiêm Dịch tặng cậu, cho nên quyết định mang đi.
Lúc thu dọn, cậu lại nhìn thấy máng chó cùng xích chó mà Hình Vân tặng cậu ngày hôm đó.
Tuy rằng Bạch Khiêm Dịch cười nhạo ở trên vẽ toàn là chó xấu, nhưng cậu vô cùng yêu thích.

Nhưng mà do dự một chút, cuối cùng cậu vẫn đặt chúng nó vào trong đống đồ trả lại cho Hình Vân.
Cậu nghĩ thầm, sau này có tiền, sẽ có cách có được chó con thuộc về mình, cậu sẽ dùng tiền của mình đến cửa hàng Hình Vân mua chúng nó đem về.
Bây giờ thì coi như hết, đó không phải thứ của cậu.
Cuối cùng đã thu dọn xong, ngoại trừ chiếc ba lô rách mà cậu mang đến, chẳng qua lại nhiều thêm một thùng giấy nhỏ.
Lại quét dọn căn phòng qua một lần, khôi phục lại dáng vẻ lúc đầu, lúc này đã là nửa đêm.

Tiết Doanh Song đi ra phòng ngủ phụ, đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ có TV đang phát ra ánh sáng.
Trận đấu bóng trong TV vẫn chưa kết thúc, trên ghế sô pha, Hình Vân không thay quần áo, cuộn người, ngủ đến mức rất bất an.
Tiết Doanh Song nghĩ thầm, vào lúc này bá tổng nhà người ta đều nên đi ra ngoài tìm hoa thơm cỏ lạ, phát triển các mối quan hệ mới, sao đến lượt Hình Vân, sao nhìn lại đáng thương đến vậy? Như một chú chó nhỏ bị vứt bỏ.
Tiết Doanh Song đắp thảm giúp Hình Vân, lại ngồi trước sô pha một hồi, tựa như buổi tối mà Hình Vân say rượu.
*
Đêm đó, Hình Vân ngủ không yên ổn, hôm sau trời vừa sáng bỗng nhiên tỉnh giấc.
Lúc hắn tỉnh lại, trong nháy mắt lại quên mất tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chờ khi hắn nhớ lại, thấy trên người có thêm một tấm thảm, vui vẻ.
Là Tiết Doanh Song đắp giúp hắn!
Tiết Doanh Song còn bằng lòng đắp chăn giúp hắn!
Tất cả có phải còn vẫn còn khả năng hay không!
Hình Vân vén tấm thảm ra, lập tức đi xuống sô pha.

Hắn chạy đến phòng ngủ phụ, chỉ thấy phòng ngủ phụ đã trống trơn, chỉ còn lại ba thùng giấy đặt trên bàn.

Hắn lại chạy đến nhà bếp, trong nhà bếp không có bóng dáng Tiết Doanh Song, nhưng mà trên bàn đã làm sẵn một mâm điểm tâm phong phú.
Hình Vân đến gần nhìn, chỉ thấy trên bàn có cháo, có mì trộn, có bánh bao, có cơm chiên… Thức ăn được đặt trên tấm bảng giữ nhiệt, vẫn tỏa ra hơi nóng.
Một lần cuối cùng, Tiết Doanh Song vẫn trong cái ngày mà hắn thống khổ nhất, làm một bữa sáng phong phú nhất cho hắn.
Hắn không biết nên nói Tiết Doanh Song nhân từ hay là tàn nhẫn.
Đồng hồ đã chỉ 6 giờ 5 phút.
Hình Vân nhìn đồng hồ, bỗng nhiên thân thể hắn bắt đầu nhúc nhích, cất bước chạy ra bên ngoài.

Hắn để chân trần xông ra khỏi nhà, đi thang máy xuống lầu, một mạch chạy ra ngoài tiểu khu.
Hồi trước, lần mà Tiết Doanh Song đi dự thi đại học, là 6 giờ sáng đi khỏi, bây giờ mới 6 giờ 5 phút, nói không chừng hắn còn có cơ hội tìm được Tiết Doanh Song.
6 giờ sáng thứ hai, lần lượt có người ra ngoài đi làm, mà những người già sáng sớm cũng tản bộ trong tiểu khu.
Mọi người chỉ thấy một người mặc vest để chân trần chạy ra ngoài tiểu khu, một mạch chạy đến cửa tiểu khu hệt như phát điên.

Ở cửa, một người lưng đeo ba lô, tay ôm thùng giấy cúi đầu bước đi, sau đó có một người mặc vest bổ nhào về phía cậu…
“Tiết Doanh Song, không cho em đi!” Hình Vân gắt gao nắm lấy Tiết Doanh Song, kích động nói.
“Sao anh lại tới đây?” Tiết Doanh Song lộ vẻ kinh ngạc.
“Anh hối hận rồi, anh không kết thúc hợp đồng, em nhất định phải ở lại!” Hai mắt Hình Vân đỏ lên, tựa như vừa hận lại vừa sợ hãi nói, “Nếu như em dám đi, tiền vi phạm hợp đồng em đền không nổi đâu! Em không thể đi!”
“Anh…”
“Anh nói được thì làm được!” Giọng nói Hình Vân nghiêm nghị, nhưng không nhịn được phát run lên, “… Xin em, ít nhất đợi đến khi hợp đồng của chúng ta chấm dứt đi.”
Tiết Doanh Song chẳng biết tại sao có một dự cảm, nếu như lúc này cậu xoay người rời đi, Hình Vân có thể sẽ sụp đổ.
Tiết Doanh Song suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
*

6 giờ 30, Hình Vân cùng Tiết Doanh Song về nhà.
Tiết Doanh Song đi đến cửa chính, nhìn thấy Hình Vân không mang theo bất kỳ cái gì, ngay cả giày cũng không mang, không nhịn được nói: “May mà cửa là khóa mật mã, bằng không chúng ta có thể phải gọi thợ sửa khóa rồi.”
Hình Vân u ám nhìn cậu một cái, cậu ngậm miệng.
Đồ đạc tối hôm qua vừa mới thu dọn xong, Tiết Doanh Song lại đặt về vị trí cũ một lần nữa.
Cậu thu dọn xong đồ đạc ra khỏi phòng, Hình Vân vẫn mặc một bộ tây trang, nằm trên ghế sô pha duỗi lòng bàn chân vừa chạy hết một vòng bên ngoài về đã đen thui thùi lùi.
Sắp 7 giờ, Tiết Doanh Song nói: “Đi thay quần áo đi, hôm nay phải đi làm.”
Hình Vân nằm trên ghế sô pha không nhúc nhích: “Anh không đi làm nữa.”
Tối hôm qua Hình Vân bị Tiết Doanh Song đã kích thích một trận như vậy, đột nhiên cảm thấy cái gì cũng không quan trọng nữa.
Hắn vốn tưởng rằng hai người lưỡng tình tương duyệt, chẳng qua là tự mình đơn phương, quá nực cười, thật thảm hại.
Tiết Doanh Song: “Đi đi.”
Hình Vân: “Không đi.”
Tiết Doanh Song: “Công ty thì sao?”
Hình Vân: “Sập tiệm là tốt nhất.”
Tiết Doanh Song: “Tiền thì sao?”
Hình Vân: “Đi ăn xin.”
Tiết Doanh Song: “Thời đại này đi xin ăn cũng không dễ đâu, anh định treo mã QR trên cổ sao?”
Hình Vân: “Vậy tui đi lỏa thải.” (1)
Ai thèm cho một người đàn ông như anh vay chứ… Tiết Doanh Song cạn lời.
Hình Vân vò bể cũng không ngại mẻ*, lại giở thói làm biếng.

Trên miệng hắn thì giận dỗi, không phải là muốn tranh thủ sự chú ý của Tiết Doanh Song sao.
(*) ý là không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng
Quả nhiên, Tiết Doanh Song vào nhà bếp một chuyến, thấy thức ăn trên bàn vẫn còn ở đó, liền nói: “Ông chủ, ăn cơm nào.”
Hình Vân không trả lời.
Tiết Doanh Song lại nói một lần nữa: “Ăn cơm.”
Hình Vân vẫn không trả lời.
Tiết Doanh Song hết cách rồi, gọi “Hình Vân”.
Cái chân bẩn của Hình Vân nhúc nhích.
“Vân Vân….”
Hình Vân bỗng chốc ngồi xuống, đề phòng nhìn cậu.
Tiết Doanh Song bất đắc dĩ: “Ăn cơm đi, đừng để bụng đói.”
Hình Vân cảm nhận được sự coi trọng của Tiết Doanh Song đối với hắn, lúc này mới bằng lòng ăn cơm.
*
Trên bàn ăn, Hình Vân ăn một bàn điểm tâm đầy ắp mà Tiết Doanh Song chuẩn bị cho hắn.
Hương vị thức ăn vẫn ngon như vậy, chính là mỗi lần Hình Vân từ những món ăn được dày công nấu nướng này, lại tưởng tượng ra tình yêu của Tiết Doanh Song đối với hắn.
Hôm nay ăn, lại là mùi vị khác.
“Tiết Doanh Song, mấy giờ em dậy nấu ăn cho anh vậy?” Hình Vân hỏi.
“5 giờ.” Tiết Doanh Song đáp.
“Hôm qua em phải thu dọn hành lý, lại phải 5 giờ dậy nấu cơm cho anh, tại sao chứ?”
“Bởi vì làm việc phải đến nơi đến chốn.”
“Em không mệt sao?”
“Tạm được.”

“Nếu em không yêu anh, cũng đừng đối tốt với anh như vậy.” Hình Vân tự giễu cười một tiếng.
Bỗng nhiên, Hình Vân nhớ tới điều gì, nhìn Tiết Doanh Song nói: “Em từng nói điều gì cũng sẵn lòng làm vì anh, còn giữ lời chứ?”
Tiết Doanh Song gật đầu.
Hình Vân nói: “Vậy em cũng thích anh, có được hay không?”
Tiết Doanh Song lắc đầu: “Tôi làm không được.”
Tiết Doanh Song từ chối đến mức quá dứt khoát, trong giây phút đó, sự đau khổ cùng xấu hổ mà Hình Vân tích lũy cả đêm, hóa thành cơn thịnh nộ.

Hắn đập bàn, quát: “Em cút! Cút ra ngoài!”
Tiết Doanh Song lập tức đứng dậy.
“Được rồi, quỳ xuống đó! Em quỳ xuống cho tôi!”
Tiết Doanh Song quỳ xuống.
Nhìn thấy Tiết Doanh Song không chút do dự mà quỳ xuống trước mặt mình, nước mắt Hình Vân tuôn rơi.
“Ngay cả chuyện như vậy em đều bằng lòng làm, tại sao chỉ là không chịu thích anh?”
“Bởi vì tôi không làm nổi chuyện quá cao cấp, đây mới thực sự là chuyện thích hợp cho tôi.”
Trong khoảnh khắc ấy, vẻ kiêu ngạo của Hình Vân tan thành mây khói.

Hắn khuỵu gối, quỳ trước mặt Tiết Doanh Song.

Hắn ôm lấy Tiết Doanh Song không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi, anh không nên đối xử với em như vậy! Anh không nên làm tổn thương em, là anh sai rồi! Xin lỗi!”
Tiết Doanh Song lại nói một cách bình thường: “Anh không cần xin lỗi, nếu như anh muốn, tôi còn có thể dập đầu với anh nữa, tôi chính là một người như vậy.”
Hình Vân khóc: “Xin lỗi, sau này anh sẽ không đối xử với em như vậy nữa, anh biết sai rồi…”
Tiết Doanh Song không biết Hình Vân tại sao lại khóc, cậu cảm thấy khó hiểu, nghi ngờ nói: “Anh làm sao vậy? Có ông chủ nào không xem nhân viên mình như chó chứ? Có người làm công nào bị sếp nhục nhã vài lần, không phải đều là một chuyện rất bình thường sao?”
Trong khoảnh khắc này, Hình Vân thật sự cảm thấy tuyệt vọng.
Bỗng nhiên hắn thật sự sáng suốt lại, đoạn tình cảm này từ khi bắt đầu, đã sai rồi.
Là hắn cao cao tại thượng, muốn dùng tiền mua một người.
Là hắn tự cho là hiếm lạ, cho rằng Tiết Doanh Song chắc chắn sẽ yêu hắn.
Là hắn kiêu ngạo, xấc xược, cho rằng Tiết Doanh Song nhất định đáp lại tình yêu của hắn.
Mặc dù hắn chỉ muốn được một người yêu hắn.
Nhưng cuối cùng, hắn đã sai rồi.
Hắn sai một cách không hợp thói thường.
Người như hắn, dựa vào cái gì đòi Tiết Doanh Song phải yêu hắn?
Hoá ra người thật sự không xứng đó chính là hắn.
Là hắn không xứng với Tiết Doanh Song.
Tác giả có điều muốn nói: Trong thời gian ngắn sẽ không có ngược đâu ( Là “ngược” theo cách của tui)
~ Ruby: Vầy mà không có ngược hả má T.T
~
* Chú thích:
Bên đại cương mình có chú thích rồi, những sẽ để lại cho những ai chưa đọc ha:
(1) Lõa thải: Là hình thức người đi vay tiền bằng cách đưa ảnh khỏa thân kèm cmnd.

Đại đa số dùng cho nữ sinh đi vay, khi vỡ nợ rồi thì chủ nợ sẽ tung ảnh nude lên mạng và gửi về cho gia đình người vay để ép người vay trả nợ..


Bình luận

Truyện đang đọc