THEO ĐUỔI LẠI VỢ


Ánh mắt Trương Uyển Giao hơi thay đổi nhưng nhanh chóng trở lại như bình thường: “Không cần đâu.”
Đất xây dựng ở Hoàng Liên là một phương án dự phòng mà thôi, Hoàng Lập Thành chưa chắc sẽ để ý đến.
Chưa được hai ngày nữa chính là trung thu rồi.
Tập đoàn Gia Đằng cũng sẽ phát quà cho nhân viên vào ngày lễ, tết Đoan Ngọ sẽ phát bánh chưng, Trung Thu sẽ phát bánh trung thu.

Mỗi năm tết đến đều sẽ như vậy, không thể nào thiếu được.

Trương Uyển Giao đang suy nghĩ thì Fiona mang hợp đồng đến.
“Phó tổng giám đốc Lâm, lễ trung thu năm nay không giống với những năm trước.”
Trương Uyển Giao nâng mắt lên khỏi bản hợp đồng, liếc nhìn hộp bánh trung thu bên cạnh thì không thấy có gì khác biệt cả.
“Có gì không giống?”
“Người khác thì tôi không biết nhưng dù sao thì phó tổng giám đốc Lâm không giống với người khác.”
Fiona cố ý vòng vo, Trương Uyển Giao thấy vậy nên cũng cố ý không để tâm tới cô ấy nữa, cúi đầu xuống chuyên tâm nhìn hợp đồng.
Đợi một lúc lâu cũng không được đáp lại, bản thân Fiona cũng không nhịn nổi nữa: “Phó tổng giám đốc Lâm, cô không tò mò chút nào sao?”
Trương Uyển Giao nói: “Không phải tôi không có lòng tò mò mà cho dù tôi không tò mò thì cô cũng không nhịn được mà muốn nói ra.”
Fiona cười lên: “Người hiểu tôi chỉ có một mình phó tổng giám đốc Lâm mà thôi!”
“Được rồi nói đi, có gì không giống?”
“Buổi sáng khi phát quà trung thu, trợ lý Lưu đưa hộp này cho tôi nói rằng tổng giám đốc Thành căn dặn nhất định phải lấy bánh trung thu vị trà.”
Từ nhỏ, Trương Uyển Giao đã không thích ăn bánh trung thu nhưng hằng năm khi đến ngày trung thu, nếu như không ăn thì cũng không thích hợp cho lắm, cô lại không muốn làm mất mặt người lớn trong nhà nên mỗi lần đều nhắm mắt ăn một chút.
Sau khi kết hôn với Hoàng Lập Thành, cô đã lẩm bẩm rất nhiều lần, vô cùng chê bai bánh trung thu là loại bánh khó ăn nhất thế giới.
Hoàng Lập Thành lại không đồng ý với suy nghĩ này của cô, anh chỉ nói rằng cô chưa ăn qua bánh trung thu ngon mà thôi.

Vì thế hai người đánh cược, người thua sẽ phải giặt vớ cho đối phương trong vòng một tháng.
Về sau nữa, khi Trung Thu đã trôi qua được hai ngày thì cô lại nhận được một hộp bánh trung thu vị trà.
Hoàng Lập Thành bảo cô giặt vớ, cô không nhận.

Sau khi ăn xong bánh trung thu thì lau miệng rồi bảo anh đang thừa nước đục thả câu.
Bởi vì biết cô là một người vô cùng đam mê trà, vì thế bánh trung thu vị trà đã thoát khỏi mùi vị của bánh trung thu thông thường, thơm ngon nồng đậm mùi trà.
“Tổng giám đốc Thành thật có lòng mà, trước giờ tôi vẫn không dám hỏi, còn tưởng cô và tổng giám đốc Thành xảy ra chuyện gì chứ.

Tuy nhiên, bây giờ đã không sao rồi, thật sự khiến tôi sợ bóng sợ gió một phen mà.”

Giọng nói của Fiona kéo lại suy nghĩ đã trôi xa của Trương Uyển Giao.
Cô nắm chặt bút, lật ra trang cuối cùng của hợp đồng rồi ký tên lên: “Được rồi, tôi đã xem xong rồi, lấy về chuẩn bị đi.”
Sau khi đuổi Fiona đi, Trương Uyển Giao nhìn hộp bánh trung thu trên bàn rồi thất thần rất lâu, cuối cùng vẫn không mở ra.
Kết hôn ba năm, có rất nhiều thời điểm ngọt ngào nhưng cô không muốn nhớ lại những ngọt ngào trước kia nữa.
Buổi tối, Lâm Kiến Đông đến đón cô đi tham gia dạ tiệc.
Hoàng Liên cách thành phố một khoảng rất xa, phải ngồi xe gần hai giờ đồng hồ mới đến được.
“Ông Minh là một người đặc biệt, ông ấy không thích được xum xuê nịnh hót nhưng anh lại cảm thấy người như vậy rất dễ nói chuyện, đến lúc đó thì phải xem em phát huy như thế nào rồi.”
Trương Uyển Giao “ừm” một tiếng, dọc trên đường đi lại lấy phương án “Điệp Thúy Viên” ra nhìn qua một lần nữa.
Dự tính ban đầu của buổi dạ tiệc này chính là làm từ thiện, vì thế cũng có chút khác biệt với những buổi dạ tiệc xa hoa thông thường.

Yến tiệc được cử hành ở một nhà hàng bốn sao của Hoàng Liên, chỉ có một khán đài và khoảng chừng năm mươi chiếc bàn tròn.

Những người đến tham dự đều là các công ty ở Nhật Minh, vị trí ngồi dựa theo danh sách thư mời.
Bởi vì có quan hệ với Lâm Kiến Đông nên Trương Uyển Giao “được hời” ngồi cùng với ông Minh chung một bàn.
Bọn họ đến khá sớm nên cả bàn chưa có ai cả.
Không bao lâu sau, có một bóng người phía xa xa tiến lại gần.

Mặc dù mái tóc ông ấy đã bạc phơ màu muối tiêu nhưng tinh thần vẫn rất sáng suốt như trước, ánh mắt vô cùng có hồn đi về phía bàn ăn bên này với trợ lý.
Lâm Kiến Đông đứng lên chào hòi ông ấy: “Cục trưởng Minh.”
Ông Minh cũng khẽ kinh ngạc rồi cười nói với trợ lý: “Đây không phải là Kiến Đông sao, tại sao lại chạy đến Hoàng Liên rồi hả? Chẳng lẽ nghe thấy bữa tiệc này có mục đích từ thiện nên đến đây quyên tiền sao?”
Lâm Kiến Đông nói: “Cục trưởng Minh đừng trêu cháu mà, làm sao cháu có nhiều tiền như vậy chứ.

Cháu đưa bạn đến, cô ấy cảm thấy rất có hứng thú với những hoạt động công ích như thế này.”
“Hửm?” Ánh mắt của ông Minh chuyển ra sau lưng Lâm Kiến Đông, rơi vào trên người Trương Uyển Giao.
Trương Uyển Giao lễ phép gật đầu: “Xin chào cục trưởng Minh, cháu tên là Trương Uyển Giao, lần này đại diện tập đoàn Augustus đến đây.

Thật ra cháu không vĩ đại như anh Lâm Kiến Đông nói đâu, chỉ là muốn biểu đạt một chút tâm ý của công ty với các em vùng núi mà thôi.”
Bởi vì sức khỏe không tốt nên giọng nói Trương Uyển Giao nhỏ nhẹ hơn trước rất nhiều nhưng hành động cử chỉ của cô lại khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.
“Tập đoàn Augustus?” Ông Minh như đang suy nghĩ gì đó rồi đưa ánh mắt nghi hoặc sang trợ lý bên cạnh: “Không phải tôi thấy trong danh sách, người đại diện cho tập đoàn Augustus đến là họ Hoàng sao?”
Trong lòng Trương Uyển Giao thầm hoảng hốt.
Mà lúc này, hai bóng dáng quen thuộc sau lưng ông Minh cũng đi về phía bọn họ.
Hoàng Lập Thành mặc một bộ âu phục được đặt may màu nâu, trên cổ đeo nơ xanh, từng đường nét trên khuôn mặt anh lại toát lên vẻ thành thục ma mị dưới ánh đèn yến hội.

Còn người phụ nữ đi theo bên cạnh anh cũng không hề kém cạnh, cả người đều mặc một bộ váy đầm dài thướt tha quyến rũ khoe hai chân thon dài thẳng tắp.

Mái tóc được bới lên sau ót, chỉ chừa một vài sợi tóc mai hai bên trông vô cùng nhàn nhã.
Hai người đi chung với nhau vô cùng xứng đôi, tựa như một đôi người yêu trời sinh vậy.
Hoàng Lập Thành cũng nhìn thấy cô, bốn mắt nhìn vào nhau.
Trương Uyển Giao không tự chủ được siết chặt nắm tay lại, dường như cảm thấy hơi đau ngực.
Cho dù đã ly hôn nhưng vì suy nghĩ cho công ty mà hai người phải giấu giếm tất cả mọi người, tuy nhiên vừa quay đầu đi thì anh đã đưa Lý Mạn Trương quang minh chính đại tham gia yến hội như vậy sao.
Đây là không để công ty trong lòng hay là muốn làm nhục người vợ cả như cô đây trước mắt mọi người?
Hoàng Lập Thành chào hỏi ông Minh trước: “Cục trưởng Minh.”
Trợ lý của cục trưởng Minh giới thiệu: “Đây là tổng giám đốc của Augustus, Hoàng Lập Thành.”
Ông Minh khẽ vuốt cằm rồi nhìn về phía Trương Uyển Giao: “Vậy cô Trương Uyển Giao là...?”
Trương Uyển Giao rất ít khi công khai xuất hiện ở nơi đông người, huống chi Hoàng Liên lại cách xa thành phố như vậy, trợ lý cục trưởng Minh không biết thân phận của cô cũng là lẽ đương nhiên.
Không đợi bản thân Trương Uyển Giao giải thích, một âm thanh nữ đã chen vào: “Cục trưởng Minh, cô Uyển Giao là phó tổng giám đốc.

Để tỏ lòng thành ý nên hôm nay cả tổng giám đốc và phó tổng giám đốc của Augustus đều đến.”
Người nói chuyện chính là Lý Mạn Trương, dáng vẻ ung dung giải thích của cô ta giống như cô ta mới chính là chủ nhân thật sự đằng sau Augustus vậy.
Trương Uyển Giao khẽ nhíu mày, trong lòng thoáng chút không vui.
Mọi người khắp nơi lục đục đến đủ, dạ tiệc cũng sắp bắt đầu nên tất cả đều ngồi vào bàn tiệc.
Vị trí ngồi vô cùng đặc biệt, đối diện với Lâm Kiến Đông và Trương Uyển Giao chính là Hoàng Lập Thành và Lý Mạn Trương.
Cách một bàn tròn, hai bên cách nhau khá xa.
Ngay từ lúc bắt đầu thì ánh mắt Hoàng Lập Thành đã rơi lên người Trương Uyển Giao và Lâm Kiến Đông.
Anh biết kể từ khi Trương Uyển Giao phẫu thuật đến nay, Lâm Kiến Đông vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cô nhưng khi nhìn thấy hai người này đi chung với nhau vẫn cảm thấy vô cùng nhức mắt.
Lâm Kiến Đông phát hiện sắc mặt Trương Uyển Giao không tốt nên thấp giọng hỏi: “Uyển Giao, có phải không thoải mái không?”
Trương Uyển Giao lắc đầu: “Anh Kiên, em không sao đâu.”
Cùng lúc này, không ai phát hiện ra sắc mặt của Hoàng Lập Thành ở đối diện đã nhuốm màu phiền muộn.
Sau khi bữa tiệc từ thiện chính thức bắt đầu thì đoàn nghệ thuật địa phương và học sinh các trường cũng lục đục lên sân khấu trình diễn các tiết mục mà bọn họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Có thể nói rằng khu vực miền núi nghèo khó và trường trung học Hoàng Liên có mối quan hệ giúp đỡ lẫn nhau, điển hình là việc quyên góp từ thiện lần này cũng do trường trung học Hoàng Liên đại diện đề xuất lên trên.
“Và sau đây xin mời mọi người hãy hướng mắt về sân khấu thưởng thức bài thơ Gửi cây sồi do học sinh đến từ trường trung học Hoàng Liên và trường tiểu học Hy Vọng cùng nhau biểu diễn.”
Sau khi người dẫn chương trình công bố khai mạc thì sân khấu lập tức bừng sáng với những ánh đèn rực rỡ, trên sân khấu là các em học sinh với gương mặt ngây thơ cùng nhau hát lớn bài hát tiêu biểu của nhạc sĩ Lê Quốc Thắng là Mái trường mến yêu, trong tiếng nhạc nền du dương êm dịu.

“Ôi hàng cây xanh thắm dưới mà trường mến yêu, có loài chim đang hót âm thầm tựa như nói.

Vì hạnh phúc tuổi thơ và cho đời thêm sức sống, thầy dìu dắt chúng em với tấm lòng thiết tha…”
Những người giàu có nổi tiếng ở Nhật Minh đều đang ngồi dưới sân khấu này, bọn họ đều có một điểm chung là vô cùng xúc động vì tài năng và sự cố gắng của những đứa trẻ ngây thơ ấy.
Bàn của Trương Uyển Giao được đặt ở vị trí rất gần sân khấu, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của mỗi em học sinh.
Đối diện cô là Lý Mạn Trương và Hoàng Lập Thành đang dựa sát vào nhau, bọn họ đang thì thầm điều gì đó với thái độ hết sức thân mật.
Có không ít người ở bữa tiệc này biết chuyện Hoàng Lập Thành và Trương Uyển Giao là vợ chồng, những người ngồi ở những bàn xung quanh nhìn thấy Lý Mạn Trương thì đều ngạc nhiên và không ngừng xì xào bàn tán với nhau.
“Đó chẳng phải là tổng giám đốc Thành và phó tổng giám đốc Lâm của Augustus hay sao? Tại sao bọn họ lại không ngồi cùng nhau thế, bọn họ không phải là vợ chồng hả?”
“Người phụ nữ ngồi bên cạnh tổng giám đốc Thành là ai vậy?”
“Tôi đã sớm nghe nói là vợ chồng bọn họ không hòa thuận rồi, còn nghe nói là đã ở riêng luôn nữa, bây giờ xem ra việc ấy là sự thật.”
“…”
Tiếng bàn tán không lớn, gần như đã bị âm thanh sân khấu che giấu.

Thế nhưng đối với người trong cuộc thì những lời bàn tán ấy lại giống như con dao sắc bén đâm thẳng vào trong tai bọn họ.
Trương Uyển Giao nhìn Hoàng Lập Thành mấy lần nhưng anh đều không có phản ứng gì cả, có vẻ như anh không định giải thích về hiểu lầm này.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Lý Mạn Trương là người đầu tiên vỗ tay chúc mừng.
Cô ta nói: "Cục trưởng Minh, trẻ em ở Nam Hải đều vẫn còn rất nhỏ mà đã tài năng như thế rồi.

Nếu như lần này quyên góp được nhiều tiền thì có thể cải thiện được điều kiện y tế ở vùng núi, hằng năm cũng sẽ không có nhiều trẻ em bị chậm trễ điều trị nữa.”
Ông Minh gật đầu đồng ý với cô ta: “Có thể nói Nam Hải là một nơi đặc biệt, giao thông ở đó không thuận tiện.

Mấy năm nay lại không thể phát triển được như những nơi khác, hầu hết những người trẻ tuổi có khả năng đều đã bỏ quê đi làm xa hết rồi, ở nơi này chỉ còn lại cụ già và con nít mà thôi.

Trang thiết bị y tế cũng đã lỗi thời, vì thế tôi vô cùng hy vọng các nhà tài trợ có thể cùng nhau chung tay giúp đỡ cho chúng tôi.”
Vào lúc này, người dẫn chương trình trên sân khấu đã bắt đầu thống kê danh sách quyên góp từ thiện tính tới thời điểm hiện tại, đúng lúc đọc đến việc tập đoàn Augustus đã hào phóng quyên tặng bốn mươi chiếc xe y tế.
Hoàng Lập Thành lập tức nói: “Trước đây tôi không biết nhiều về tình hình ở miền núi, bây giờ mới biết thì ra nơi đây lại khó khăn hơn tôi nghĩ rất nhiều, vì thế mà tôi đã quyên góp bốn mươi chiếc xe y tế, hy vọng bản thân có thể góp chút sức cho mọi người.”
Ông Minh khẽ vuốt cằm rồi nhìn Hoàng Lập Thành với ánh mắt khen ngợi: “Vậy thì tôi thay mặt người già và trẻ em ở vùng núi cám ơn cậu Bách.”
Với bước đi táo bạo ấy thì Hoàng Lập Thành đã mở ra tiền lệ mới cho việc quyên góp từ thiện lần này, khách mời tham gia bữa tiệc đều vội vàng noi theo gương anh, chẳng mấy chốc thì số lượng xe y tế và số tiền được quyên góp đã không ngừng tăng lên.
Lý Mạn Trương mỉm cười, trên mặt lại lộ ra vẻ khiêm tốn: "Có vẻ như chúng ta đã thả con tép bắt được con tôm rồi, số tiền quyên góp cho việc chữa bệnh lần này đã vượt xa dự kiến, cám ơn mọi người vì đã cố gắng giúp đỡ cho việc xây dựng vùng núi lần này…”
Nói đến đây, khóe mắt cô ta liếc về phía Trương Uyển Giao đang cúi đầu xem điện thoại, ánh sáng màn hình rọi vào mặt Trương Uyển Giao.

Lý Mạn Trương lập tức đảo mắt suy tính rồi hỏi: “Phó tổng giám đốc Lâm không thoải mái sao? Tại sao nãy giờ cô vẫn không nói gì thế?”
Quả nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Trương Uyển Giao.
Trương Uyển Giao vừa mới ngẩng đầu lên thì đã phải đối diện với ánh mắt của cả bàn.
Lý Mạn Trương quan tâm thân thiết hỏi cô: “Phó tổng giám đốc Lâm, nếu cô cảm thấy không thoải mái thì kêu bạn trai cô đưa cô về trước đi, có tôi với Lập Thành ở đây là được rồi.”
Cô ta nhấn mạnh mấy chữ “bạn trai cô” rất rõ ràng.
Vẻ mặt của Trương Uyển Giao chợt căng thẳng.

Lý Mạn Trương đang cố ý nói như thế.
Lúc này thái độ của những người ngồi cùng bàn cũng trở nên phức tạp, ánh mắt nhìn Trương Uyển Giao với Lâm Kiến Đông lại càng ngày càng không có ý tốt.
Sắc mặt của Lâm Kiến Đông cũng thay đổi, anh ấy vừa định giải thích thì đã bị Trương Uyển Giao đè tay lại.
Trương Uyển Giao lạnh lùng liếc Lý Mạn Trương rồi đáp trả: “Vừa rồi tôi đã muốn hỏi rồi nhưng lại chưa có dịp, tôi không biết bên cạnh tổng giám đốc Thành xuất hiện một cô thư ký nói nhiều như thế từ lúc nào nữa.

Anh không định giới thiệu cho em biết sao?”
Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn, mọi người đều suy đoán rằng Trương Uyển Giao chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi ở bên cạnh tổng giám đốc Thành, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt sao?
Lý Mạn Trương cũng nhận ra ánh mắt không thân thiện của Trương Uyển Giao nhưng mà cô ta còn chưa kịp trả lời thì Trương Uyển Giao đã nói tiếp: “Tôi chợt nhớ ra hình như mình đã từng nhìn thấy cô ở trong bệnh viện rồi thì phải, cô có phải là bác sĩ Lý của khoa ngoại bệnh viện thành phố không nhỉ? Hèn chi tôi lại thấy cô quen mắt như thế, sau đó tôi lại nghĩ đến chủ đề chính của bữa tiệc từ thiện lần này là điều kiện chữa bệnh vùng núi.

tổng giám đốc Thành còn có lòng hảo tâm hơn cả tôi nữa, anh còn mời bác sĩ chuyên nghiệp tới đây nữa mà.”
Bác sĩ?
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Gương mặt Trương Uyển Giao vẫn lạnh lùng như vừa rồi, cô bình thản nhìn Lý Mạn Trương: “Thế nhưng trí nhớ của bác sĩ Lý lại không tốt lắm nhỉ, ngoại trừ chức vụ phó tổng giám đốc Augustus thì tôi còn là vợ Hoàng Lập Thành nữa đấy.”
Đây là điều mà mọi người xung quanh đều biết.
Nhưng khi do chính miệng Trương Uyển Giao nói ra thì lại chứa đựng yếu tố cảnh cáo rất rõ ràng, ánh mắt của những người xung quanh khi nhìn Lý Mạn Trương cũng thay đổi đột ngột.
Đàn ông thì không sao, thế nhưng mặt mũi của những người phụ nữ thì đã kỳ lạ lắm rồi bởi vì ở trong lòng của những người giàu có này, kẻ thứ ba là sinh vật đáng kinh tởm nhất hành tinh và là con chuột cống mà mọi người đều muốn tiêu diệt.
Vì thế mà những người phụ nữ ngồi cùng bàn đều nhìn Lý Mạn Trương với ánh mắt khinh thường.
Lý Mạn Trương không thể ngồi yên được nữa, cô ta cắn răng nghiến lợi nói: “Phó tổng giám đốc Lâm, rõ ràng là cô với Hoàng…”
“Bác sĩ Lý.” Giọng nói sắc bén của Hoàng Lập Thành ngắt ngang những lời mà cô ta muốn nói.
Vừa rồi anh im lặng không phải là anh không nhìn ra việc Lý Mạn Trương đang cố tình khiến mọi người hiểu lầm về quan hệ của anh với cô ta, chỉ là anh khó chịu khi nhìn thấy Lâm Kiến Đông ân cần chăm sóc cho Trương Uyển Giao mà thôi, vì thế nên anh mới không thèm quan tâm tới hành động của Lý Mạn Trương.
Anh còn cho rằng Lý Mạn Trương sẽ tự có chừng mực nên mới mặc kệ cô ta diễn trò, bây giờ điều duy nhất mà anh quan tâm là phản ứng của Trương Uyển Giao.
Vào lúc này, ba chữ “bác sĩ Lý” đã vạch rõ giới hạn giữa bọn họ.
Mọi người lại càng thêm khinh thường Lý Mạn Trương.
Mặc kệ việc cô ta thật sự không biết thân phận của Trương Uyển Giao là thật hay là giả thì với thái độ lạnh lùng của Hoàng Lập Thành đã đủ khiến cô ta xấu hổ vì hành động tự mình đa tình của cô ta vừa rồi.
Hoàng Lập Thành nói tiếp: “Trước mặt mọi người thì chỉ nói về công việc, đây là quy tắc của Augustus chúng tôi, vợ chồng chúng tôi cũng không phải là ngoại lệ, bác sĩ Lý không biết quan hệ của chúng tôi cũng đúng thôi.”
Anh nói xong thì nhìn Trương Uyển Giao, trong ánh mắt hiện lên sự động viên: "Còn Uyển Giao với anh Kiệt thì đã là bạn bè nhiều năm rồi.”
Hoàng Lập Thành vẫn giữ thể diện giúp Lý Mạn Trương, anh không muốn cô ta phải mất mặt trước mặt mọi người.
Càng hiểu rõ suy nghĩ của Hoàng Lập Thành thì Trương Uyển Giao lại càng không cam lòng.
Bàn tay cô siết chặt khiến các khớp xương hiện rõ trên ngón tay thon gầy, thế nhưng vẻ mặt của cô vẫn rất bình tĩnh: “Tôi không ngại, dù sao thì tôi cũng ít đến bệnh viện mà, bác sĩ Lý không biết thì cũng có thể hiểu được.

Chỉ là sau này cô đừng nói bậy nữa nhé, trở thành chuyện cười là chuyện nhỏ, nếu để người khác hiểu lầm thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của bác sĩ Lý đấy.”
Ai cũng nghe ra được lời cảnh cáo rõ ràng này.
Chẳng phải Trương Uyển Giao đang ám chỉ là mục đích Lý Mạn Trương không tốt, mắng cô ta không biết liêm sỉ còn muốn cướp chồng của người khác hay sao?
Xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Lý Mạn Trương vô cùng khó chịu nhưng lại không thể nào giải thích cho bản thân mình


Bình luận

Truyện đang đọc